Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 65: Nên hay không nên



Người kia đáp: “Cũng không biết cô ta lại bày trò gì, tôi hỏi mấy người làm cùng nhưng họ nói hôm qua họ được cho đi nghỉ sớm nên chẳng ai biết ở đó đã xảy ra những gì."

Người trước than: “Lần này không phải là một mình, hình như cô ta đã kiếm thêm đồng minh về cho mình. Thấy bảo hôm qua Bạch tiểu thư đã thay cậu chủ dạy dỗ hai người đó."

Người sau lại than một tiếng: “Sao Bạch tiểu thư phải làm thế, cô ấy đúng là một cô gái lần đầu tiên tôi gặp, xinh đẹp lại dễ gần, hèn chi cậu chủ rất ưu ái cô ấy. Cô ấy chỉ mới tới đây, cứ chốc chốc cậu chủ lại đi ngang phòng cô ấy, đứng ngoài một chút mới đi, chẳng gọi cửa mà chỉ là đứng ngoài đợi chờ thế thôi đó."

Người trước cũng thở dài một tiếng: “Cái cô Cẩm Mộng kia suốt ngày lên kế hoạch quyến rũ cậu chủ, tôi nghe nói ngoài cậu chủ ra cô ta chuyên đi quyến rũ đàn ông giàu có. Bạch tiểu thư chắc chắn sẽ là vợ chính thất của cậu chủ. Chỉ mong họ đám cưới thật sớm, chứ cái cô Cẩm Mộng cứ bám dính lấy cậu chủ như thế, thật là khó chịu thay Bạch tiểu thư. Bây giờ Bạch tiểu thư dọn đến đây sống rồi, cô ta chắc chắn sẽ không thể quấn lấy cậu chủ của chúng ta."

Người sau bèn than tiếp: “Haizz, sao Bạch tiểu thư lại thoải mái như thế nhỉ, mong là sắp tới đây cô ấy sẽ cho cái cô Cẩm Mộng một trận bẽ mặt để bỏ tính lẳng lơ."

Hai người im lặng một lát, sau lưng là Cẩm Mộng đứng đó không xa, cô ta không khỏi trừng to mắt, nhất thời loé lên một tia tức giận.

Hai người giúp việc kia đang cao hứng, sự im lặng kia chỉ là tạm thời mà thôi, hẳn là họ đang cảm khái cho tôi. Vì tôi mà đứng chung với Giang Nhiệt Lệ thì tôi với nó sẽ như hai người kia, nên hiểu rằng chuyện tạo nghiệp dường như là yếu tố không thể thiếu đối với người phàm như chúng tôi haha.

Một cô giúp việc lại tiếp tục cất tiếng: “Chị có nghe nói, Cẩm Mộng cô ta đã gần bốn mươi không?"

Người kia kinh ngạc kêu lên: “Những bốn mươi tuổi á! Vậy vậy vậy chẳng phải là cô của cậu chủ sao? Da mặt cô ta dày thật đấy, biết cậu chủ đã có hôn ước, còn lớn hơn tuổi mà đòi tranh giành với Bạch tiểu thư."

Người trước cũng hùa theo: “Đúng thế đúng thế, già mà còn không biết xấu hổ. Híc, chỉ hy vọng ông chủ sớm nhìn rõ bản chất của cô ta, đuổi cô ta khỏi đây để khỏi làm chướng mắt Bạch tiểu thư sau này."

Coi bộ tám chuyện cao hứng tới nỗi không chú ý chung quanh luôn rồi. Cứ tưởng mình là người mới sẽ không được lòng như người cũ, ai ngờ Cẩm Mộng lại là người bị đem ra nói xấu như vậy.

Những lời của họ mới cay độc làm sao, nghe mà đã cái tai. Cẩm Mộng tính cách cũng chẳng tốt lành gì, cứ tưởng vừa nghe nhắc tới tên là cô ta lập tức lao tới dạy cho mấy người đó một bài học rồi chứ.

“Trước khi đi làm nhân viên cũng được hướng dẫn quy củ, đặc biệt có một điều là không được bàn chuyện của người trong gia đình chủ phải không?”.

Nghe cái giọng là biết ngay ai rồi, cứ tưởng ả ta hiền đột xuất, hoá ra là có sự kiên trì dừng lại nghe người ta nói xấu mình những gì.

Hai cô giúp việc kia không khỏi giật mình, quay đầu lại nhìn, vừa thấy trước mặt là Cẩm Mộng họ vô cùng kích động, miệng sắp biến thành lỗ tai rồi: "Chà... chà.. chào.. cô Cẩm Mộng.."

Lúc này cô ta mới để lộ ra nụ cười ham hiểm: "Tôi vừa vô tình nghe thấy hai người nhắc đến tên tôi, nghe có vẻ như việc nhắc tên tôi khiến hai người rất sảng khoái."

Một trong số hai người giúp việc đứng ngây ra, người còn lại vội vàng nói: “Những lời nói bậy của chúng tôi đã khiến cô Cẩm nổi giận, bọn tôi biết lỗi rồi ạ, mong cô bỏ qua không trừng phạt."

Cẩm Mộng giống như phát điên trực tiếp xông tới trước định vung tay đánh hai người họ.

Tôi nhanh nhảu hắng giọng một cái, bọn họ bị âm thanh của tôi khiến cho giật mình. Tất cả quay lại nhìn thấy tôi, tự nhiên lại trưng ra vẻ mặt sợ sệt nhìn tôi, tôi cười xoà với hai cô giúp việc kia rồi vội tắt để dùng ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo liếc sang Cẩm Mộng.

Cô ta buộc phải thả tay xuống mà không dám làm càn.

Tôi bước tới đưa tay vỗ vỗ lên vai một trong số hai cô giúp việc vừa nói xấu Cẩm Mộng, dịu dàng nói: “Có phải tôi đã phá hỏng cuộc nói chuyện vui vẻ của mọi người không? Nếu đúng thì thật là xấu hổ. Mỗi nơi làm việc sẽ có một quy luật khác nhau, nếu ai phạm vào quy luật ắt sẽ bị trừng phạt, nhưng còn tuỳ thuộc vào chuyện người ấy đã phạm nó có phải là việc <nên> phạm hay <không nên> phạm nữa kìa. Nơi đây lớn như thế này ai cũng có quyền được trò chuyện và được riêng tư, dù là xúc phạm hay nói xấu một cá thể nào, nhưng lén lút nghe chuyện người khác phải chăng cũng là phạm luật riêng tư đúng không?"