Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi

Chương 1: Vô tình đạo? Sư đồ?



Thác nước vàng từ trên mây đổ xuống hóa thành những đốm sáng khắp bầu trời, loan phượng từ trong sương mù sà xuống, khu rừng lưu ly bỗng phát ra tiếng vang dội lại. Thương long đang lượn lờ trên cây ngủ trưa bị loan phượng quấy rầy liền gầm lên, tiếng gầm chấn động cả bầu trời khiến Thiên Môn run lên ba lần.

Từ Thiên Môn nhìn về phía bắc, có vô số cung điện hùng vĩ ẩn mình giữa những thác nước tuyết vàng và khu rừng lưu ly. Nhìn từ xa, chúng giống như dinh thự sang trọng của một vị tiên nào đó.

Trên thực tế, đây chỉ là khu vườn sau của Diệu Diễm tiên quân.

Trong lúc đó.

"Vô tình đạo?" Người đặt câu hỏi có chút nghi ngờ.

"Vô tình đạo" Người trả lời nói một cách chắc nịch.

Hai người ngồi đối diện nhau trên tảng đá ngọc ở Bắc Minh, trong đó có một vị tiên quân ngồi thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm cuốn sách trước mặt, thiếu kiên nhẫn mà lật trang.

Vĩnh An nhìn ống tay áo rộng màu trắng như tuyết trượt xuống từ cổ tay y, pháp chú và phước lành mạnh mẽ trên đó thậm chí làm hắn có chút ghen tị.

Hết cách rồi, tên này sinh ra đã là người không ai có thể với tới - cha là chiến thần tiếng tăm lừng lẫy khắp Cửu Châu tam giới, còn mẹ là hậu duệ duy nhất của Cổ Thần thượng giới. Phải trải qua mấy vạn năm mới sinh ra một đứa con quý giá là Diệu Diễm. Tương truyền rằng lễ vật ban tặng cho tiểu tiên khi vừa mới sinh ra có thể chất đầy hàng nghìn hang động vô tận, thậm chí ngay cả dinh thự khiêm tốn nhất này cũng có một đàn phượng và rồng để y không cảm thấy nhàm chán.

Nếu Tư Minh phủ của bọn họ có một con loan phượng, bọn họ còn có thể dâng nó lên làm tổ tông.

Đằng kia thương long nhìn lén sang, lặng lẽ duỗi đuôi quấn quanh eo Diệu Diễm. Sau đó liền bị vị tiên quân đang có tâm trạng không tốt tóm lấy đuôi ném ra xa tám thước.

"Sư phụ và đệ tử?" Lông mày Diệu Diễm nhíu lại.

"Ôi tiểu tiên quân của ta, ngài không biết rồi." Vĩnh An búng tay một cái, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một chồng thẻ tre dày đặc bao quanh hai người. Chữ viết và chân dung trên đó hiện ra lờ mờ trong màn sương "Ngài thấy đấy, có muôn vàn thế giới nhiều như lông trâu, phàm nhân có thể thăng thiên đều được ban phước lớn, những khó khăn trắc trở cũng không thể kể hết. Tuy vậy, kiếp nạn của những tiên nhân nhỏ bé ở hạ giới chúng ta luôn trầm trọng hơn họ rất nhiều, Thiên Đạo không vừa mắt các ngươi....khụ khụ "

Vĩnh An cười ngượng nghịu nhưng trong ánh mắt vẫn lạnh băng "Chín trong số mười vị tiên nhân từng trải qua lịch kiếp ở hạ giới trong vài năm qua đều đã chết và không thể quay trở lại. Mãi đến sau này, phủ Tư Minh chúng ta mới chuyên về đại nạn này. Tình duyên đã trì hoãn ba ngàn năm của ngài bây giờ đang hung hãn ập đến, chúng ta cần phải lập thêm nhiều kế hoạch hơn."

Diệu Diễm thậm chí không nhấc mí mắt lên, mái tóc dài của y rơi tán loạn trên trang sách, ngón tay trắng nõn lạnh lẽo chỉ hình ảnh và chữ viết trước mặt, cười nhạt nói: "Chỉ là tình kiếp thôi mà."

"Ai da, xin ngài đừng xem thường tình kiếp. Thuộc hạ cũ của cha ngài, Hải Thần quân đã hồn phi phách tán chỉ vì tình kiếp. Để bảo vệ đạo lữ phàm nhân của mình, công chúa của linh giới đã phải cạo xương cốt hủy hoại căn cơ, kết quả là nàng gây ra sự hỗn loạn ở hạ giới khiến vô số người phải bỏ mạng, đến nay vẫn bị đàn áp ở trần gian để chuộc tội. Còn đạo lữ và con nàng dùng hết thủ đoạn để mang theo kia đã sớm bị Thiên Đạo đánh hồn phách thành kẻ ngu ngốc, linh hồn của hai người đều bị xóa sạch, ngay cả luân hồi cũng không thể..."

Vĩnh An nhìn vị tiên quân kiêu ngạo và cao quý trước mặt, nghiêm nghị khuyên nhủ: "Ngài là tiên quân duy nhất lịch kiếp lần này, tuyệt đối không được làm điều gì ngu ngốc, tình kiếp chung quy cũng chỉ là một kiếp số, chỉ cần cắt đứt ——"

Diệu Diễm cuối cùng cũng ngước mắt lên, đôi mắt lạnh lùng giống chiến thần kia tràn đầy khinh thường, "Hiện tại Tam Giới hỗn loạn, bổn quân không rảnh lãng phí thời gian với một lũ kiến."

Không đợi Vĩnh An mở miệng dặn dò thêm vài câu, thanh niên tuấn tú cao lớn đã bay lên đá văng Thiên Môn, cầm kiếm cùng nhảy vào trong biển mây.

"Tiên quân —" Vĩnh An bò trên mặt đất, túm lấy cửa Thiên Môn lay, đau lòng hét lên: "Ta còn chưa sắp xếp đạo lữ cho ngài!"

Thiên Môn ghét bỏ đẩy giày của hắn, ý đồ đẩy hắn cách xa ngưỡng cửa xinh đẹp của mình một chút.

Vĩnh An nắm lấy khung cửa với đôi mắt ngấn lệ, "Xong rồi, xong rồi, tiểu tiên quân nóng lòng muốn đi xuống còn không thèm đợi Tư Minh phủ sắp xếp, e là tình kiếp lần này sẽ rất khó giải quyết."

Thiên Môn đối với người của Tư Mệnh phủ từ trước đến nay không có hảo cảm gì, thành thật giả vờ rằng mình là một cái cửa chết.

Vĩnh An đưa tay lau mặt, thở dài rồi quay đầu ra khỏi cửa.

Tình kiếp bị trì hoãn ba ngàn năm, lại còn xảy ra chuyện như vậy, Diệu Diễm tiên quân lần này ——

Định là có đi mà không có về.

Hắn quay người tiếc nuối thở dài, giơ tay áo che đi khóe miệng hơi nhếch lên.

——

Tại Tu Chân Giới, Bình Trạch đại lục, Long Thành.

Tầng tầng lụa đỏ xếp chồng lên nhau rơi xuống giường trắng, ngay sau đó lụa mỏng mềm mại đã bị người đè ở dưới thân.

"Tiểu công tử, sao ngài đã say vậy rồi?" Người phụ nữ xinh đẹp mặc quần áo mỏng manh yếu ớt nắm lấy bờ vai của thiếu niên, dựa sát vào thở nhẹ: "Vệ công tử?"

Một bàn tay còn trắng hơn cả giường bạch ngọc lười biếng nắm lấy cằm ả, buộc ả ngẩng đầu lên, giọng nói thanh nhã mang theo ý cười, "Tiểu công tử gì chứ."

"Vậy tỷ tỷ gọi ngươi là gì?" Người phụ nữ hờn dỗi đấm vào ngực hắn.

Chàng trai mặc áo đỏ trìu mến nhéo mặt ả, co một chân ngồi dậy. Tóc đuôi ngựa được buộc cao xõa xuống ống tay áo rộng thêu hoa văn tường vân. Hắn nhìn ả một cách chăm chú và thâm tình, như thể trong lòng hắn chỉ có một người '"Tỷ nghĩ sao?"

Hắn đến rất gần, người phụ nữ sửng sốt trong chốc lát. Công bằng mà nói, ả đã tiếp xúc với vô số người, nhưng hiếm khi nhìn thấy một chàng trai trẻ đẹp và sạch sẽ như vậy, ngay cả khóe mắt hơi rũ xuống cũng làm cho lòng người cảm thấy vui vẻ.

"Vậy Tầm Lục gọi chàng là Vệ tiểu lang quân được không?" Tầm Lục tiến tới muốn lại gần, lại bị một cây quạt cản trở.

Thiếu niên cách cây quạt cười tủm tỉm nhìn nàng "Lang quân là tên mà đạo lữ tương lai của ta gọi, là tỷ sao?"

Tầm Lục ngẩn ra, nói: "Vệ công tử cứ nói đùa."

"Vậy sao?" Vệ Phong nâng tóc ả lên chóp mũi, nhếch miệng cười "Ta cảm thấy tìm một hoa tinh làm đạo lữ cũng không tồi."

Sắc mặt Tầm Lục khẽ biến, con dao găm trong tay áo trộn lẫn với phấn hoa lập tức đập vào mặt hắn, lại bị đối phương nhẹ nhàng lắc mình né tránh, hắn dẫm lên bệ hoa ngồi trên ghế vắt chéo chân, vung quạt một cách tiêu sái chặn phấn hoa sắp bay tới, mỉm cười nói: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại tức giận? Ta cũng nói rồi, ta không ghét hoa tinh."

Tầm Lục thần sắc tàn nhẫn, nhị hoa xanh từ khóe mắt kéo dài đến tận cổ và cánh tay ả, nhắm vào thiếu niên trước mắt, "Giao vảy Thần Diên ra, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng."

"Vảy chim nào? Ta ghét nhất mấy thứ quỷ quái này." Vệ Phong thở dài tiếc nuối, khóe mắt hạ xuống đầy ủy khuất "Vốn còn muốn trải qua một đêm cùng tỷ, xem ra là không được rồi."

Nói xong, hắn giả vờ muốn lấy cây trâm trên tóc Tầm Lục, Tầm Lục lập tức né tránh, không ngờ ngay sau đó cánh tay của thiếu niên đổi hướng, đập vài lá bùa vào sau đầu ả khiến ả không thể cử động. Trong lúc đang bị bất động, nam tử lợi dụng mấy phút này phá cửa sổ nhảy xuống, gió đêm mát lạnh cùng tiếng nói ồn ào ngoài đường trong nháy mắt thổi tung tấm lụa đỏ trên giường.

Lá bùa kia chất lượng kém lại cấp thấp, Tầm Lục lập tức từ cửa sổ đuổi theo, chen vào trong đám người náo nhiệt ở thành Giao Long.

Thành Giao Long nằm ở phía bắc đại lục Bình Trạch, ngay gần vị trí đầu rồng của Long linh mạch cách ba vạn dặm. Nơi đây có linh khí dồi dào phong phú, là thành trì trực thuộc Linh Long tông - tông phái đứng đầu Bình Trạch đại lục, do cách chủ tông khá xa nên quản lý lỏng lẻo, vì vậy người trong thành phức tạp, tu sĩ phàm nhân sống lẫn lộn. Ra khỏi thành đi năm trăm dặm về phía đông nam là bí cảnh Triều Long tiếng tăm lừng lẫy, bí cảnh này ba năm khai mạc một lần, năm nay chính là năm khai mạc. Các tông môn lớn nhỏ đều đồng loạt xông vào, trong thành nhất thời trở nên náo nhiệt.

"Bí cảnh sẽ được mở ra vào ngày 13 tháng 6, vẫn còn hai canh giờ nữa. Chúng ta phải nhanh chóng đi đến truyền tống trận để xếp hàng..."

"Nghe nói Tước Diên tông năm nay cũng muốn tiến vào bí cảnh?"

"Này, ta sốt ruột quá, Dương Hoa tông năm nay chiêu mộ một đám đệ tử có tư chất tốt, lần này phải chèn ép bọn họ bằng được, nếu không năm sau sẽ bị chúng nó nuốt chửng mất. Nhưng lần này chắc sẽ có chuyện tốt ở bí cảnh, nghe nói Giang gia cũng phái người tới đây."

"Có rất nhiều nước trong bí cảnh Triều Long, chúng ta có nên chuẩn bị thêm pháp khí chống nước không..."

"Tơ rồng - loại tơ rồng tốt nhất đây, thứ phải có để ra vào bí cảnh không bị ướt, đại nhân mua một cái đi, chỉ cần 999 vàng! Mua hai cái tặng ngài một hộp thuốc mỡ giao nhân!"

"Không cần." Vệ Phong né tránh người bán hàng nhiệt tình rồi nhanh chóng rẽ vào một con hẻm hẻo lánh gần đó, cởi chiếc áo ngoài dính đầy phấn hoa nhét vào túi trữ vật rồi thay vào chiếc áo choàng màu đỏ sẫm thêu tường vân vàng, lấy ra một chiếc mặt nạ mỏng đắp lên mặt, dáng người và dung mạo của hắn lập tức thay đổi hoàn toàn.

Bụp.

Một quả bóng đập vào bắp chân, Vệ Phong ngước mắt lên thì thấy mấy đứa trẻ phàm nhân đang đứng ở đầu ngõ, nhìn như muốn đến lấy lại quả bóng nhưng không dám. Vệ Phong cầm lấy quả bóng cao su lên, phát hiện phía trên phủ kín vảy màu xanh bạc, có lẽ vì bị đá quá nhiều, vảy phía trên đã biến dạng và mòn đi.

Hắn tiến một bước thì đám trẻ lùi lại một bước, cuối cùng không đến gần được nên hắn lấy sức ném quả bóng ra đầu ngõ, trong khi bọn trẻ hướng mắt theo quả bóng liền bấm tay niệm thần chú rồi biến mất.

Một lúc sau, chàng trai trẻ đã xuất hiện ở bên ngoài Long Thành, hắn xoa đầu ngón tay hơi nóng, giơ đốt ngón tay lên gõ nhẹ vào chiếc khuyên tai to bằng móng tay trên tai, bên trong lập tức truyền đến một giọng nói nóng nảy.

"Ngài Vệ! Vệ tổ tông! Ngươi lại chạy đâu rồi? Sư phụ phạt ngươi đóng cửa ăn năn không phải để ngươi chạy lung tung khắp nơi!"

Vệ Phong rít lên, nghiêng đầu vì tiếng ồn, khuyên tai hắn lóe lên những đốm sáng màu đỏ sậm, lười biếng nói: "Y không phải sư phụ ta, ta vào cửa chỉ để cho y thể diện thôi."

Người đối diện hít một hơi lạnh, "Vệ Phong, ngươi ——"

"Ta căn bản không lấy được vảy Thần Diên, từ hội trường đấu giá Giao Long đi ra đã bị người ta theo dõi, đi uống rượu hoa tửu suýt chút nữa bị hoa tinh giết chết." Vệ Phong không kiên nhẫn nhíu mày.

Người bên kia lập tức vui sướng khi người gặp họa: "Các sư tỷ sư muội Dương Hoa tông đã không thể thỏa mãn ngươi nữa sao? Nếu các nàng biết ngươi đi hoa tửu chắc chỉ hận không thể giết chết ngươi."

"Bớt nói nhảm đi." Vệ Phong chen chúc trong đám người xếp hàng chờ pháp trận, cảnh giác đề phòng hoa tinh có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, khóe mắt liếc qua thoáng thấy một cỗ xe ngựa được trang trí bằng vàng ngọc và tấm mành có hoa văn cây bối mẫu bạc, không nhịn được nhìn thêm hai cái "Rốt cuộc Vảy Thần Diên ở đâu?"

"Làm sao ta biết được? Tin tức cuối cùng ta biết là nó đã xuất hiện ở phòng đấu giá, ngươi muốn thứ đó để làm gì? Ngươi còn không thể dùng nó để luyện khí, nhưng Thần Diên có cộng sinh cùng một cái nhẫn, nói không chừng có thể thông qua nhẫn tìm được nó. Ngươi chờ chút, ta truyền ảnh qua..."

Lời còn chưa dứt, trước mắt Vệ Phong liền hiện ra một chiếc nhẫn.

Thanh âm bên tai vẫn không ngừng lải nhải, cỗ xe ngựa chậm rãi đi qua hắn, tấm màn làm bằng long tơ bị gió vén lên lộ ra sườn mặt có phần mơ hồ của chủ nhân trong đó, Vệ Phong còn chưa kịp nhìn rõ đã bị một bàn tay làm khựng lại.

Khớp xương bàn tay này thon dài tinh tế, những đường gân xanh nhỏ ở khớp cực kỳ mịn màng và đẹp mắt, trông rất thích hợp để người ta chơi đùa. Nhưng thứ hấp dẫn Vệ Phong không phải là bàn tay xinh đẹp này, mà là chiếc nhẫn đen trên ngón tay giữa bị quấn quanh bởi những sợi vàng của đối phương.

Xe ngựa đi qua các tu sĩ đang xếp hàng, trực tiếp tiến vào trận pháp truyền tống gây ra một trận bất mãn, nhưng nhìn thấy ấn ký Chu Tước của Giang gia trên xe ngựa, mọi người cũng chỉ là dám giận mà không dám nói. Vệ Phong mỉm cười, cọ xát hai đầu ngón tay đang hơi nóng của mình "Tìm được rồi."