Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi

Chương 2: Đừng nhặt đồ Trên đường



Linh lực dao động bên ngoài xe ngựa tạo nên những chấn động nhẹ, thanh niên đang ngủ say từ từ mở mắt ra.

"Chủ nhân, còn nửa nén hương nữa là chúng ta có thể đi vào bí cảnh Triều Long rồi." Mở miệng nói chuyện là một con linh thú cỡ lòng bàn tay, mặt mèo tai cụp, chân tay ngắn ngủn, trên mặt có hàm răng sắc nhọn như kiếm loé lên hàn quang, nó đang chơi đùa với một viên dạ minh châu trong suốt như pha lê ở hai chân, vừa nói vừa dùng mũi dụi dụi vào bàn tay thon dài: "Chiếc nhẫn này thật xấu xí, không xứng với chủ nhân chút nào."

Ông chủ nhà đấu giá Giao Long thật vô liêm sỉ, cứ nhất định phải tặng món đồ xấu xí đến mức nó muốn dẫm nát như này.

Giang Cố nắm lấy chân nó, rũ mắt nói: "Là đồ vô giá trị, dùng xong mi muốn dẫm thế nào cũng được."

"Chủ nhân đừng sợ, ta có thể cõng ngài trên mặt nước." Ô Thác vui vẻ lắc lắc cái đuôi lông xù của mình, giơ hai chân trước mũm mĩm lên muốn nằm lên đùi y, nhưng lại bị Giang Cố đặt một ngón tay lên trán đẩy ra một cách không thương tiếc.

Thanh niên thờ ơ thưởng thức chiếc nhẫn kia, cổ áo có hoa văn vàng ròng hơi mở rộng, lộ ra vết sẹo màu đen kéo dài từ tai trái đến xương quai xanh bên phải. Hắn sinh ra đã có ngoại hình vô cùng đẹp, mặt mày tiêu nghiêm như núi sông, hàm dưới sắc bén lưu loát, chỉ là hắn luôn cụp mắt xuống khi nhìn người khác, từ trong xương cốt lộ ra khí chất lạnh lùng kiêu ngạo khó tiếp cận.

Hắn chán ghét liếc cục lông lá trước mặt "Mi rụng lông rồi."

Tính cách còn rất tồi tệ.

Cũng may cái con này ý thức được mình chỉ là linh sủng, dứt khoát bỏ qua câu nói đó, "Chủ nhân, vết sẹo trên cổ ngài hình như đỡ hơn rồi."

Giang Cố đưa tay sờ lên vết sẹo đen sâu dữ tợn trên cổ mình, vết sẹo này đã có từ khi hắn sinh ra, càng lớn càng đậm. Mặc dù nó khiến người khác kinh hãi nhưng hắn cảm thấy đó không phải là chuyện xấu, thậm chí còn mơ hồ biết đây hẳn là phong ấn, dù đã thử vô số cách vẫn chưa thể gỡ bỏ được.

"Vừa rồi có gặp ai không?" Hắn hỏi thị vệ.

"Thưa công tử, vừa rồi đều là đệ tử từ nhiều tông phái, không có ai nổi bật." Thị vệ thành thật đáp.

Giang Cố vuốt ve Ô Thác đang ngủ gật không mặn không nhạt đáp một tiếng, hắn đột nhiên nhớ đến chàng trai trẻ ngẩng đầu lên khi đi qua xe ngựa, đôi mắt sáng đó khá đặc biệt.

Có điều cũng chỉ là đôi mắt thôi.

——

Lối vào bí cảnh Triều Long nằm trên một vách đá, bức tường đá nhô ra đứng thẳng như một cái xẻng khổng lồ cắm vào đất, trên vách tường là rêu xanh rậm rạp, còn bên dưới lại là một khu rừng sâu thẳm. Có một đám người đứng dưới cây bách nghìn năm tuổi, đó là vòng tròn pháp trận được dịch chuyển từ thành Giao Long.

Vệ Phong từ pháp trận đi ra thì đã đến giờ sửu, ánh trăng rộng mênh mông. Hắn khiêng kiếm ngẩng đầu nhìn vách đá nối thẳng tới chân trời, mơ hồ cảm nhận được linh lực mênh mông từ trong đó tràn ra, áp lực từ bốn phương tám hướng mà đến, làm cho linh khí trong đan điền của hắn không thể khống chế mà bắt đầu kích động.

Hắn mới chỉ đang ở giai đoạn giữa của quá trình luyện khí, việc vội vàng tiến vào là không khôn ngoan nhưng những đầu ngón tay ngày càng nóng lên đang thúc giục hắn phải tìm kiếm vảy Thần Diên càng sớm càng tốt.

Một thân ảnh yểu điệu màu xanh biếc cứ như vậy đột nhiên xông thẳng vào tầm mắt của hắn.

Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Vệ phong lập tức không do dự nữa, ngự kiếm bay thẳng vào lối vào ảo cảnh trên vách đá.

"Mẹ tôi ơi, người vừa vào mới Luyện Khí sao?" Tu sĩ dưới vách núi kinh ngạc mở to mắt.

"Không muốn sống nữa à! Tên nhóc nhà ai mà không được coi trọng vậy!"

"Được rồi, dù sao thì trong bí cảnh Triều Long không giới hạn tu vi, tiến vào đó đồng nghĩa với nguy hiểm đến tính mạng. Ngay cả tu sĩ Dương Hoa tông và Tước Diên tông lần này mang theo cũng đều là những tu sĩ Kim Đan trở lên..."

Trong khi một đám tu sĩ khiếp sợ vì tiểu tu sĩ không biết trời cao đất rộng này dám tiến vào bí cảnh, một thân ảnh màu xanh biếc lặng lẽ leo lên vách đá.

"Trên người hắn có phấn hoa của ta, chạy không xa đâu." Tầm Lục đốt tờ bùa chú trong tay, nhỏ giọng nói: "Mà bây giờ hắn đã tiến vào bí cảnh Triều Long, hắn chắc chắn sẽ chết."

"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

"Vâng, thuộc hạ hiểu." Tầm Lục xua đi tàn tro còn sót lại sau khi đốt lá bùa, hòa vào đám đông tiến vào bí cảnh.

Vệ Phong vừa đi vào đã bị đàn đom đóm bay đến làm người đập vào thân cây, chưa kịp đứng dậy đã lại phun ra một ngụm máu.

Hắn nhanh chóng nuốt hai viên đan dược hồi máu, từ trong túi đựng đồ cũ của mình lấy ra một tấm bảng gỗ có lỗ rỗ hướng vào đàn đom đóm đang bay, trên tấm bảng gỗ liền chậm rãi xuất hiện một dòng chữ:

【 Đom đóm cánh xanh thích cùng nhau xây tổ, trúc cơ sơ kỳ, thích ăn máu thịt, thích xây tổ trên xương mục nát.】

Vệ Phong cầm tấm bảng gỗ nuốt nước bọt, bầy đom đóm hình như nhận ra hắn là kẻ dễ bắt nạt nên liên tục vỗ cánh bay vo ve về phía hắn.

"..." Vệ Phong thầm mắng, không thèm để ý áo mình bị cành cây xé rách, đứng dậy bỏ chạy.

Những con đom đóm cánh xanh đuổi theo hắn, thậm chí có con còn bám vào vai và gáy hắn, hàm răng sắc nhọn đâm sâu vào da thịt, nhưng Vệ Phong không có thời gian để ý, hắn đang điên cuồng lôi pháp khí có thể sử dụng được trong túi đồ ra, cuối cùng hắn chộp được một lá bùa lửa cấp cao, đổ một lượng linh lực mỏng manh vào đó và đốt cháy nó trong một lần ném.

Bùm——

Ngọn lửa lan rộng khắp bầu trời quét qua đàn đom đóm, đám côn trùng quỷ dị dừng lại một lát. Vệ Phong còn chưa kịp lộ vui mừng, đom đóm vốn to bằng ngón cái trong nháy mắt bành trướng thành to bằng nắm tay, lấy tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần trước xông về phía hắn. Vệ Phong vừa quay người lại đã phải đối mặt với vô số cái miệng đầy máu.

Khuôn mặt hắn tái nhợt, chạy về phía trước nhanh nhất có thể.

Tầm Lục - người đang đến để lấy mạng hắn nhìn thiếu niên bị một đám dị thú cấp thấp đuổi theo còn nửa cái mạng, mặt không chút thay đổi thu hồi nhụy hoa ở đầu ngón tay.

Đom đóm cánh xanh thích lửa, nhưng tên này vẫn sử dụng đòn tấn công bằng lửa, hiếm thấy tên nào ngu ngốc như vậy.

Tầm Lục không nhanh không chậm đi phía sau bầy đom đóm, rất nhanh liền nhìn thấy đom đóm cánh xanh tụ tập ở một lùm cây gặm nhấm thi thể, tung người bay qua chuẩn bị mang xác Vệ Phong trở về hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng vừa lên đến bụi cây ả lại cảm thấy có gì đó không đúng, khi nhìn kỹ hơn, ả phát hiện đuôi của đàn đom đóm bị vô số sợi tơ trong suốt quấn vào, chúng đang nhai chính những sợi tơ làm vướng đuôi chúng.

"Không ổn!" Sắc mặt Tầm Lục thay đổi, ả quay người muốn rời đi, không ngờ bị lưới lụa trong suốt từ mọi hướng chặn đường, trói chặt ả ở trung tâm, ngay cả linh lực cũng mất đi hiệu lực.

"Tội lỗi tội lỗi, lại dọa tỷ tỷ rồi." Thiếu niên áo đỏ móc hai chân vào thân cây, treo ngược người mỉm cười vẫy tay về phía ả "Nhưng vì tỷ tỷ có lòng muốn trở thành đạo lữ với ta như vậy, tỷ nói với ta ai phái tỷ tới ta liền tha cho tỷ một mạng được không?"

Tầm Lục nhếch khóe môi "Ngươi mới chỉ đang Luyện Khí mà cũng dám lừa ta——"

Không đợi ả nói xong, Vệ Phong từ trong túi trữ đồ lấy ra một thùng dầu lớn đổ xuống khiến ả lạnh thấu tim. Tầm Lục chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế, dưới chân ả mọc ra những rễ cây khổng lồ, nhưng những sợi tơ kia lại rất quỷ dị, cho dù Tầm Lục cắm rễ vào đất như nào cũng không thể giãy thoát, ả tức giận nói: "Đây rốt cuộc là thứ gì!?"

"Đương nhiên là vật giữ mạng." Vệ Phong mỉm cười ném hỏa phù vào, dầu đổ xuống lập tức bốc cháy, đom đóm cánh xanh lại phồng lên mấy lần giống như bướm đêm chống chọi với lửa, liều mạng hướng về phía Tầm Lục mà mở răng.

"Vệ Phong!" Đồng tử Tầm lục đột nhiên đổi thành xanh lục, từ khe hở trong các sợ tơ phun ra khắp bầu trời nhị hoa vàng.

Vệ Phong lập tức lấy trường kiếm ra, giọng nói lảo đảo niệm chú bay, lúc nhảy lên kiếm hắn suýt chút nữa bị nhụy hoa đâm vào lưng, may mà nhanh hơn một bước.

"...Minh tâm tịnh khí, lưu chuyển đại, không đúng, vận chuyển đại, đại cái gì?" Vệ Phong quên béng mất khẩu quyết tăng tốc, trong lúc đang cố nhớ lại, những nhị hoa vốn bị hắn bỏ lại phía sau đã bay đến sau lưng hắn...

Vệ Phong cắn răng nuốt một viên gia tăng linh lực, phi kiếm dưới chân liền tăng tốc bay vọt đi. Thịt trên lưng bị nhị hoa mềm mại xé toạc, đau đến thấu tim khiến hắn phải rít lên trong gió.

"Tiếng gì vậy?" Giang Cố hơi khựng lại.

Ô Thác duỗi dài đôi chân ngắn cũn ngẩng đầu lên: "Hình như là chó sủa."

Trên mặt Giang Cố hiện lên một tia chán ghét, hắn cụp mắt nhìn chiếc nhẫn màu vàng kim đang chảy xuôi: "Vảy Thần Diên ở hướng đông nam."

"Chủ nhân, phong ấn trên cổ của ngài có thể gỡ bỏ bằng vảy Thần Diên không?" Ô Thác hỏi.

"Không biết." Giang Cố nói: "Nhưng Giang gia đã ban thưởng, thứ bọn họ tặng nhất định là thứ tốt."

Ô Thác nâng móng vuốt lên lau mặt, "Nếu tìm được vảy Thần Diên nhưng vô dụng với phong ấn, chúng ta có phải giao cho Giang gia không?"

Giang Cố mặt không biểu cảm liếc nhìn: "Ta giữ lại cho ngươi dùng làm que chọc răng."

Ô Thác nhất thời ghét bỏ đến xù lông, "Thứ này vừa nghe đã thấy tanh, dính dính nhớp nhớp ta không cần đâu, ọe~"

"Thần Diên là con lai được sinh ra từ sự kết hợp giữa nhân ngư tu luyện đến hình người với người tu vi Đại Thừa, phải mất tới mười nghìn năm mới xuất hiện một con như thế trong Tu Chân giới, nghe nói vảy của Thần Diên có thể có thể chữa bách bệnh, mở rộng biển ý thức" Giang Cố chắp tay tiến về phía trước: "Nếu ngươi ăn vào có thể thăng tiến, lông đầu cũng không đến mức đâm tay như vậy."

"Lông ta không đâm tay." Ô Thác vừa nghe đã nóng nảy, nhảy nhót đến bắp chân Giang Cố, cố gắng dùng đầu nó đụng vào đầu gối y một cái rồi lại rơi xuống, thở phì phò nói: "Lông của ta là mềm mại nhất!"

Giang Cố mắt điếc tai ngơ đi về phía trước, rất nhanh đã cách khoảng cách lớn, Ô Thác vội vàng đuổi theo: "Chủ nhân! Chủ nhân! Nếu không tin, ngài chạm lại vào——"

Nó còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên phía trên đầu tối sầm lại, ngay sau đó, Giang Cố bỗng nhiên hất tay áo xua đi thứ xuất hiện trên đầu nó, thứ trông giống như một quả cầu máu bị đập mạnh xuống đất, cuộn tròn thành một quả bóng và co giật hai lần, hoàn toàn bất động.

Ô Thác sợ đến mức hai con ngươi thẳng đứng, lăn người bò tới sau mắt cá chân của Giang Cố, thấp giọng nói: "Chủ nhân, cái gì vậy?"

Giang Cố nhàn nhạt liếc mắt một cái, lau đi vết máu trên tay áo, "Có người."

Tuy vậy, tu vi của hắn cực kỳ thấp, thậm chí không cao bằng những linh thú thỉnh thoảng đi ngang qua, linh lực gần như không tồn tại, khó trách y và Ô Thác đều không để ý tới.

"Chủ nhân, ngài có muốn đi nhìn xem không?" Đôi chân ngắn cũn của Ô Thác ngập ngừng tiến lên một bước, nhưng chân còn chưa chạm đất đã bị người xách gáy nâng lên.

"Đừng tùy tiện nhặt đồ bên đường." Giang Cố cũng không thèm nhìn người thân thể máu me đó, ôm Ô Thác rời đi mà không quay đầu lại.

Nhưng người lẫn thú đều không chú ý tới xác người phía sau khẽ cử động, đồng thời mở đôi mắt đầy máu ra.

Những thứ thế này không mạnh hơn một con kiến ​​là bao, nên chẳng cần để ý tới.

Đầu tiên là bị nhị hoa Tầm Lục xé đi da thịt trên lưng, ngay sau đó bởi vì nuốt quá nhiều đan dược mà thức hải của hắn gần như nổ tung, lại xui xẻo đụng phải nhện một chân, hắn còn không nghĩ tới mình còn có thể sống sót.

Vệ Phong che miệng, lại ho ra một đống nội tạng và thịt vụn, nhìn chăm chú vào thân hình cao gầy trước mặt - chiếc nhẫn trên tay y.

Hắn cần tìm cách giết người này và lấy đi chiếc nhẫn.