Nhân Thường

Chương 188: Dị biến



"Tiền bối, ngài nghĩ chúng ta là trẻ lên ba sao? Lời ngài nói là giả, chúng ta chỉ còn hai người, khi đó thoát được sao?."

Hàn Tông ngoài mặt cười khẩy đáp, trong lòng lại nghĩ kẻ này không phải ngốc thì rõ ràng là y rất tự tin. Điều này làm cho trong lòng hắn dâng lên cảm giác, lời y nói có thể là thật, chỉ là… còn gì đó hắn chưa biết.

Quả nhiên khi nghe câu này, gã hắc y nhân hơi ngẩn ra, y rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Quả đúng như vậy, y đã quá vội vàng rồi, bọn chúng còn đang đề phòng. Nghĩ tới đây, y nhìn cả đám hừ lạnh nhếch miệng:

"Hừ, đúng là tâm tư của đám tiểu nhân, vậy để ta thử cho các ngươi xem."

Y giơ tay lên vận khởi linh lực thôi động, từng làn khí xanh lục ngọc vườn quanh cánh tay. Đột nhiên chiếc lệnh bài của y tỏa phát kim quang, nó tự động rời khỏi bàn tay y lơ lửng giữa không trung.

Qua vài hơi thở nó rung lên nhẹ nhàng, rồi như bị triệt tiêu năng lượng, nó lại rơi xuống bàn tay của hắc y nhân. Ba người bọn hắn nhìn chằm chằm diễn biến, đúng thật như lời y nói, không hề có gì phát sinh.

Tất nhiên ba người không ngu ngốc tới nỗi tin nó là thật, bọn hắn vốn còn không biết lệnh bài này là thật hay giả. Thêm vào đó, gã ta chỉ đang làm màu thì sao.

Nghĩ tới đây ba người mới nhận ra một vấn đề lớn, lệnh bài dạng này cấp độ của chúng đã gần ngang với pháp khí rồi, thậm chí có thể hơn. Nếu như còn cần có pháp quyết thôi động, vậy thì cũng là một rắc rối.

Trước hết phải xác định được lệnh bài là thật, tiếp theo đó còn cần cách sử dụng nó. Bọn hắn đã quá vội vàng tìm cách thoát khỏi đây mà quên mất điều này, hiện tại cả ba mới nhận ra điều ấy.

Dường như gã hắc y nhân có thể hiểu thấu được suy nghĩ của bọn hắn, y hừ lạnh đáp:

"Cả khu nhà giam khổng lồ này đã là cái bẫy rồi, các ngươi vẫn còn u mê không tin sao? Được rồi! Các ngươi có muốn làm một cuộc giao dịch với ta?."

Ba người đều không có bất ngờ với lời nói của y, y nói lâu như vậy lại chứng minh đủ thứ như vậy. Rõ ràng là y đang cần gì đó ở bọn hắn, hoặc cần bọn hắn giúp sức. Mặc dù cảnh giới của y rất cao, nhưng trong tình cảnh áp chế này, lợi thế của y gần như khó lòng phát huy.

"Tiền bối xin nói thử?."

Bọn hắn cũng chưa có ý định làm gì trong hoàn cảnh này, nghe y nói một chút rồi quyết định cũng không thiệt.

"Dưới kia có một thứ ta cần lấy, các ngươi hẳn biết nơi này cảnh giới bị áp chế. Phụ sức giúp ta lấy vật đó, chiếc lệnh bài này sẽ là của các ngươi, thậm chí không cần đến nó…."

Nhận thấy việc thuyết phục ba kẻ này khó khăn, lại thời gian đã không còn nhiều nữa, y quyết định chơi bài ngửa. Chỉ thấy tinh quang trong bàn tay y lóe lên, hiện ra hai chiếc vỏ ốc lấp lánh, khiến cho Bích Ngọc và Hàn Tông lóe lên dị sắc.

Đây là tiêu hồn ấn ký pháp trận, chỉ cần cầm nó, người bên ngoài thôi động pháp trận, vậy thì có thể thoát khỏi đây. Không thể không nói, đây là một dụ hoặc cực lớn, nó lớn hơn tất thảy.

Ba chiếc vỏ ốc trên nay y lấp lánh văn tự, điều này chứng minh nó đã được kết nối với pháp trận gần đó. Đây cũng là bằng chứng chứng minh vật này không giả, kẻ này đang nói thật.

"Tin rằng các ngươi đều biết thứ này, cũng không cần hoài nghi vì sao. Ta chỉ cần các ngươi nói có hay không mà thôi?."

Ba người không khỏi nhìn nhau, quả thật đây là ván cược lớn, mang tính mạng vào đặt. Bởi lẽ cho dù lệnh bài là thật, bọn hắn cũng mới chỉ có một cái, dù có tìm thấy cái nữa thì mới là hai mà thôi. Bọn hắn có ba người, muốn có cái trên tay của gã hắc y nhân, bọn hắn cướp là rất khó.

Thực lực của y đủ để thoát khỏi tay ba người mà không rơi vào thế hạ phong, nhưng giải quyết hòa bình, bọn hắn phải chấp nhận giao dịch cùng y.

Ba người trao đổi qua ánh mắt, rất nhanh đã rõ y của nhau. Trong tình cảnh này dây dưa không ổn, Đoạn Tuyệt ông ta đang rất nóng lòng muốn ra khỏi đây. Điều này thúc đẩy hai người khó có thời gian lâu hơn để suy nghĩ cặn kẽ, lúc này Bích Ngọc âm thầm ra hiệu cho hắn....

"Tiền bối, chúng ta đồng ý giao dịch, chỉ là chúng ta muốn đồ vật trước!."

Ánh mắt Hàn Tông lóe sáng, sau khi trầm tư hồi lâu hắn gật đầu với Bích Ngọc, đoạn quay lại đưa ra quyết định. Hắn cũng nhận ra một điều, kẻ này trước khi tới đây đã có chuẩn bị. Lòng hắn chợt dâng lên một nghi ngờ, trù tính pháp trận từ trước, có lẽ y đã dự tính vào nơi này từ lâu rồi chăng.?

"Hừ…. đồ của ta nào có dễ ăn như vậy? Ta chỉ có thể đồng ý đưa trước một nửa, làm tốt các ngươi sẽ nhận được phần còn lại!."

Cả ba đã đoán trước được y sẽ nói vậy, bởi lẽ đây chỉ là tiêu hồn ấn ký pháp trận. Mặc dù cầm nó trong người, nhưng kẻ bên ngoài không thôi động pháp trận triệu hồi, vậy thì cầm cũng như không.

Điều ngược lại cũng chính là đưa cho bọn hắn cầm hết rồi, bọn hắn chưa kịp làm gì, kẻ bên ngoài đã khởi động pháp trận, vậy gã hắc y nhân sẽ ăn thiệt lớn.

Trong tình huống này mỗi bên một nửa, tạo thế cân bằng sẽ duy trì được hợp tác hai bên.

Nhưng vấn đề nào dễ như vậy, y đưa cho bọn hắn một vỏ ốc ấn ký và một chiếc lệnh bài. Điều này trở lên khó khăn khi ba người bọn hắn phân chia, đây cũng là một bài toán khó.

Lệnh bài là thật thì dễ giải quyết, nhưng nó là giả giống như lời hắc y nhân nói, vậy thì thứ có giá trị nhất chỉ là cái vỏ ốc kia mà thôi. Hàn Tông và Bích Ngọc hai người dù sao cũng là đồng môn, đều dễ nói chuyện, Đoạn Tuyệt lại là người ngoài.

"Các ngươi cũng không cần phải lo lắng phân chia thế nào, theo ta được biết nơi chúng ta sắp tới, chiếc lệnh bài thứ ba hẳn sẽ nằm tại đó. Đoạn Tuyệt, ngươi chẳng phải rất muốn ra ngoài hay sao?."

Lời này của y rất rõ ràng, y đang muốn chia rẽ ba người, tìm cách loại bỏ đi ưu thế số đông. Điều này với y mà nói rất hữu dụng, y sẽ dần chủ động hơn trong mọi tình huống.

Đoạn Tuyệt tuy trải đời kinh nghiệm phong phú, nhưng lòng ông ta đang nóng như lửa đốt, nào có cặn kẽ mưu lược như xưa.

"Tình huống trước đó ta đã chủ động nhường lại lệnh bài cho hai vị cầm, lần này ta được ưu tiên chứ?."

Đoạn Tuyệt tất nhiên là nắm bắt thời cơ, dù rằng bọn hắn có minh ước, nhưng đòi hỏi này cũng không có làm trái minh ước. Bích Ngọc và Hàn Tông đều hiểu, từ chối ông ta cũng là mất đi sự giúp sức từ ông ta.

Trong minh ước của ba người, chỉ có điều khoản duy nhất, ấy là ra được bên ngoài ông ta sẽ đứng ra làm chứng, vạch tội Cổ Tử. Về phần bọn hắn sẽ cố gắng hạn chế việc Đoạn gia bị trừng phạt, ngoài ra không có gì khác.

Hàn Tông không nói gì, hắn khi trước tỉ mỉ thật giả lừa cho ông ta đắc lực trợ giúp, nhưng hiện tại một lời nói của gã hắc y nhân, tính toán ban đầu của hắn đang có nguy cơ sụp đổ.

"Được, để ông cầm trước cũng không vấn đề gì, nhưng hãy nhớ kỹ minh ước của chúng ta!."

Lúc này Bích Ngọc đột nhiên lên tiếng, sau khi vừa trao đổi ám hiệu với Hàn Tông, nàng ta đưa vỏ ốc ấn ký cho Đoạn Tuyệt. Ông ta hơi ngẩn ra, nhưng rồi nhanh chóng nhận lấy, trong lòng Đoạn Tuyệt dâng lên hi vọng dạt dào.

Chỉ có gã hắc y nhân là nhìn cảnh này nhíu mày trầm tư, y không nghĩ rằng bọn họ phân chia nhanh như vậy. Y còn đang tính gắp thêm lửa để bỏ tay người, chia rẽ cho bọn hắn nghi kị lẫn nhau.

Y liếc nhẹ sang Đoạn Tuyệt, trên khóe môi âm thầm nở nụ cười. Dù sao toan tính của y cũng thành công, bởi mục đích của y chính là để cho Đoạn Tuyệt cầm được cái ấn ký này.

Sự việc giao dịch gì gì trước đó y chẳng quan tâm, đó chỉ là cái cớ. Bởi lẽ thứ y đang tìm lại nằm ngay trên người ông ta. Y không hiểu nguyên do Đoạn Tuyệt vì sao lại có được thứ đó, nhưng lúc này không phải lúc tìm hiểu.

Y không trực tiếp trao đổi với Đoạn Tuyệt là vì sợ ông ta nghi ngờ, ông ta sẽ dùng nó để uy hiếp, để cắn lại y một miếng lớn.

Nghĩ tới đây y hừ lạnh một tiếng, bên ngoài lúc này đã là nửa đêm, y đã phát tín hiệu. Tại sao kẻ đó còn chưa thôi động pháp trận triệu hồi, bên ngoài… phát sinh vấn đề gì chăng?.

Vừa nghĩ tới đây trong đầu y lóe lên một tia sáng, y không khỏi nhìn về phía Bích Ngọc. Người này đột nhiên quyết đoán, chẳng lẽ là nàng ta cũng có…

Lúc mà y đang nhìn Đoạn Tuyệt suy tính, Bích Ngọc đã cầm lấy hai chiếc lệnh bài, cả hai y hệt như nhau.

"Sư huynh, thử một chút không có vấn đề gì chứ?."

Hàn Tông trầm ngâm rồi gật đầu, hắn khi nãy nhìn ám hiệu của nàng ta, bản thân hắn cũng hi vọng là thật.

Chỉ thấy lục quang vờn quanh hai cánh tay của Bích Ngọc, hai chiếc lệnh bài rung lên rồi từ từ rời khỏi tay nàng. Ở trên không trung, chúng quay tròn lấy nhau, mà hai chiếc lệnh bài lúc này một cái tỏa ra lam quang, một cái tỏa ra huyết quang.

Nhưng rồi không rõ nguyên nhân, chúng va vào nhau rồi lại tắt ngúm, từ từ rơi xuống lòng bàn tay của Bích Ngọc.

Lúc này cũng là vừa lúc hắc y nhân bỏ qua Đoạn Tuyệt, nhìn tới Bích Ngọc, y còn đang nghĩ tới đoạn chẳng lẽ thì đột nhiên dị biến phát sinh…

Chỉ thấy lệnh bài vừa rơi xuống tay Bích Ngọc, cả tòa đại điện rung chuyển dữ rội, cơn địa chấn này rất lớn. Dường như cả di chỉ cũng đang rung chuyển theo, dị biến phát sinh này làm cho bốn kẻ hoảng hốt.

Tình cảnh tất cả rung chuyển dữ dội, nhưng qua vài chục hơi thở, mọi thứ lại dần dần trở về như cũ. Đối với dị biến phát sinh này, cả bốn người đều tự nhiên dâng lên nỗi bất an trong lòng.

"Các ngươi rốt cục thì đã tin hay chưa? Hiện tại thì thời gian không còn nhiều đâu, chúng ta đi thôi!."

Y nhìn cả ba nói ra, tuy mục đích tổ chức giao cho y đã gần như hoàn thành, lúc này chỉ cần chờ kẻ bên ngoài khởi động pháp trận triệu hồi là xong..

Nhưng mà bản thân y cũng có những tò mò và toan tính riêng, y đã tới đây rồi, chi bằng cứ đi thử xuống dưới kia xem có gì đặc sắc. Còn nguyên nhân có trận địa tai vừa rồi, y cũng chẳng rõ, chỉ là tiện lời hù dọa ba kẻ kia mà thôi…

….