Nhân Thường

Chương 189: Bí ẩn nơi di chỉ



Đường đi xuống dưới càng ngày càng mở rộng, nơi này hai bên đều có nạm bảo quang ngọc. Tuy nhìn không rõ ràng như bên ngoài, nhưng với tu giả mà nói, như vậy cũng đủ rồi.

Bọn hắn đi tới một gian phòng rộng rớn, cả bốn im lặng nhìn xung quanh mà cảm thán. Gian phòng rộng lớn này có rất nhiều phòng giam, qua mỗi song sắt kia đều hiện ra những cảnh tượng chết chóc.

Mỗi phòng giam có hơn chục bộ xương cốt, chúng xạm lại khô mốc theo tuế nguyệt thời gian. Có những bộ xương cốt vẫn đang bị ghim trên giá, dây xích cùng móc câu xuyên qua xương sống.

Xương cốt yêu thú, quả nhiên đây là tù ngục của thú tộc, nơi phạt hình những kẻ phản tộc. Không chỉ vậy, cả bốn người đều nhìn thấy một màn khác, nội tâm mỗi người khác nhau.

Xen kẽ trong những phòng giam đó, có không ít những bộ xương nhân loại. Điều này không ngạc nhiên cho lắm, thời kỳ nhân tộc nổi dậy chiến loạn thú tộc, đôi bên bắt được tù binh là điều dễ hiểu.

Những bộ xương cốt này tuy tàn theo thời gian, nhưng chưa hóa thành bột mịn, hiển nhiên khi còn sống cảnh giới khá cao.

Bốn người không ở lại quá lâu tiếp tục tiến lên, đường đi tăm tối, ánh sáng mờ ảo. Xung quanh tĩnh mịch, bọn hắn đi qua từng gian từng gian tù ngục, càng đi tới càng thấy nhiều những bộ xương cốt to lớn.

Cứ như vậy đi qua hơn canh giờ, bọn hắn cũng đi tới cuối con đường. Trước mặt bọn hắn là một cánh cửa khổng lồ, ước chừng cao vài trượng. Một bên cánh điêu khắc chân long, vô cùng sống động. Bên còn lại điêu khắc phụng hoàng, vô cùng sặc sỡ.

Hai bên cửa tạc một cặp Ám Chú Nhân Khuyển, chúng có huyết mạch khá cao trong thú tộc.

Thân chó mặt người, bắp thịt cuồn cuộn, sau lưng mọc ra hai vây cánh. Bốn người nhìn nó nhưng lại nhìn cánh cửa nhiều hơn, mỗi người mông lung một suy tính cho riêng mình.

Bọn hắn không biết bên trong kia cất giấu thứ gì, nhưng nguy hiểm là chắc chắn có, cả ba đều hiện lên nét ngưng trọng.

Duy chỉ có hắc y nhân là híp mắt, y hừ lạnh trong đầu một tiếng. Vật có giá trị nhất đã ở ngay bên cạnh rồi, trong kia thì còn có thứ gì giá trị chứ. Y tò mò nhưng không quá nhiều hứng thú, trải qua trăm vạn năm, những vật bị hư hại càng không ít, còn có gì khiến y chú tâm nữa.

Hàn Tông và Đoạn Tuyệt hai người gù lưng đẩy, với khí lực của bọn họ, cánh cửa rốt cục cũng từ từ hé mở.

Nơi này là một căn điện khổng lồ không kém, phía dưới nền gạch khắc từng vòng pháp trận rất lớn. Trên mỗi một vách tường đều có một trụ đá khắc hình kỳ lân, tổng cộng có tới một trăm linh tám con.

Ngay chính giữa điện một trụ đá lớn làm bằng cẩm ngọc thạch điêu khắc tinh xảo, trên bệ đặt một hộp gấm có dán bùa chú.

Nơi này sạch sẽ không hề có hạt bụi nào, duy lại cho người cảm thấy phảng phất phong sương tuế nguyệt thời gian.

Hộp gấm trên bệ cẩm thạch cũng không làm bọn hắn chú ý hơn, bởi đằng sau nó còn có thứ khiến cho bọn hắn nổi lên da gà, có người không rét mà run.

Nơi đó có một thi thể đang quỳ trên đất, hai tay bị dây xích thiết trói chặt. Không chỉ vậy, trên đỉnh trần tòa điện khắc hình chân long cầm xích thiết, hai dây xích lớn này thòng xuống móc vào xương bả vai của thi thể. Trên mỗi một đoạn dây xích thiết lại có dán một tấm bùa chú trấn hồn, cũng là một trăm linh tám tấm.

Thi xác này nhìn giống xác ướp lại có màu xanh sạm sang đen, da thịt co lại, toàn thân không hề mặc đồ, một số chỗ còn thấy cả chồi non mọc lên. Tuy khuôn mặt hình dáng đều giống nhân loại, nhưng lại mang đến cảm giác sinh cơ bừng bừng.

Bốn người trầm tĩnh nhìn một màn như vậy đều nghi hoặc trong lòng, kẻ này là ai? Trải qua phong trần tuế nguyệt, hàng trăm vạn năm vậy mà vẫn có thể cảm nhận sinh cơ.

"Mộc tộc…."

Hắc y nhân thì thào một câu, y không nhận ra kẻ chịu hình này là ai, nhưng dựa vào thể trạng. Kinh nghiệm cùng kiến thức rộng lớn của tổ chức, y đoán biết được kẻ này xuất thân mộc tộc.

Mộc tộc là một trong những kẻ thù của Thú tộc, ở thời thượng cổ từng bắt tay với nhân tộc chống lại Thú tộc bành trướng. Kẻ trước mắt này xem ra thân thế không nhỏ, y ngoài ý muốn thầm than không thôi. Tưởng chừng bên trong không có gì đáng giá, không nghĩ tới còn có những thứ mà tư liệu trong tổ chức của y không có.

Nghe lời thì thào của y, cả ba ngạc nhiên rất lớn. Bọn hắn tuy biết nhiều, nhưng nhìn nhận thế giới lại có hạn. Trừ thú tộc và ma tộc ra, những dị tộc khác đối với bọn hắn mà nói, thật quá xa lạ. Ba người không khỏi nhìn thêm cho kỹ càng, uy áp từ cái xác này tỏa đến làm cho bọn hắn sinh ra áp lực.

"Được rồi, làm chuyện chính đi. Các ngươi mở chiếc hộp rồi lấy vật trong đó tới đây cho ta!."

Hắc y nhân rất nhanh không để tâm tới cái xác, y nhìn về phía thạch đài cảm thấy hứng thú với vật bên trong chiếc hộp.

Ba người tạm thời thu hồi ánh mắt ra khỏi cái xác, cả ba nhìn nhau, tuy không nói nhưng ai cũng hiểu ý nhau.

Ai sẽ là người lên lấy chiếc hộp đây? Thường thì mọi sự nhìn có vẻ dễ dàng, nhưng những nguy cơ ẩn tàng lại khó nhìn bằng mắt thường.

"Chẳng phải ông muốn nhanh chóng ra ngoài hay sao? Đoạn Tuyệt, ông lên lấy hộp và chúng ta kết thúc giao dịch với y…"

Hàn Tông mở lời đầu tiên, hắn không để Bích Ngọc nhận thay, càng không dại mà đi trước mở đường. Đây lại là lúc cần đến Đoạn Tuyệt, ông ta khi nãy được bọn hắn nhường đồ tốt. Thêm vào đó minh ước ba người vẫn còn giá trị, Hàn Tông mở lời ẩn ý, quyết không cho ông ta thương lượng.

Đoạn Tuyệt lạnh lùng đối mắt với Hàn Tông, sau cùng ông ta hừ lạnh rồi bước chậm lên đài. Đúng như Hàn Tông đã nghĩ, ông ta là người nóng lòng muốn ra ngoài nhất. Thêm vào đó, cũng chỉ có ông ta và hắn là thích hợp đi lên lấy đồ, bởi vì một điều.

Ông ta biết Bích Ngọc thân phận quan trọng hơn tên khốn này, nàng ta trong này có mệnh hệ gì, dù ông ta ra được bên ngoài thì Đoạn gia cũng sẽ tổn thất thảm trọng hơn nhiều so với dự kiến.

Một nhánh khác của Phù chính là bùa chú, dạng này vì đặc thù nên chứa tinh thần hồn lực rất nhiều. Mục đích của bùa chú là để trấn áp ma quỷ, yểm định phong thổ, an hồn ổn vía. Chúng thuộc dạng chế ngự hồn phách, phong ấn linh hồn, loại này cũng cực kỳ khó luyện. Thường thấy nhất là ở trong dân gian, nhưng đa phần đều là hạng tàn bùa, hạng nửa vời của đám đạo sĩ rởm chuyên lừa người mà thôi.

Chiếc hộp tưởng chừng nhẹ nhàng nằm trên thạch đài, nhưng mà làm cách nào cũng không nhấc được nó lên. Đoạn Tuyệt đành phải dùng biện pháp phá giải phong ấn bùa chú, trực tiếp mở hộp lấy vậy bên trong.

Đoạn Tuyệt rạch một đường nhỏ trên ngón tay, ông ta để cho giọt máu rơi xuống tấm bùa. Bùa có rất nhiều cách giải khai, có thể tự tay bóc ra, tuy nhiên nhỏ máu là cách thường thấy và an toàn nhất.

Giọt máu rơi xuống tấm bùa lập tức chuyển sang màu vàng rồi từ từ biến mất, tấm bù theo đó tan ra biến thành làn sương hòa vào hư vô.

Lúc này Đoạn Tuyệt mười phần cảnh giác, ông ta từ từ mở chiếc hộp, tay kia đã thủ thế sẵn. Đám người bọn hắn bên dưới cũng ngưng trọng không kém, không phải là lo lắng cho ông ta, mà sợ rằng trong đó có thứ nguy hiểm vượt qua khả năng phòng bị của bọn hắn.

Ngay cả hắc y nhân cũng vậy, y đã sẵn sàng thủ thế, chỉ cần có dị biến phát sinh. Y sẽ nhảy lên cướp lấy túi càn khôn của Đoạn Tuyệt rồi bỏ cả đám ở lại mà chạy. Động tác ngưng trọng chậm chạp mở hộp của Đoạn Tuyệt làm lòng y có phần hơi nao nao, nếu xảy ra vấn đề thật, vậy thì chính là do cái sự tò mò và tự tin thái quá của y đã phá tan tất cả.

Trong lòng lúc này của y trầm tư không ít, theo kế hoạch khi y dùng thủ pháp truyền tin. Bên ngoài sau nửa giờ sẽ bắt đầu khởi động pháp trận di hình, triệu hồi y ra ngoài.

Hiện tại theo tính toán đã là tờ mờ sáng, cách thời gian y truyền tin gần năm tiếng, vẫn chưa thấy có động tĩnh pháp sinh. Y cảm thấy nơi này bắt đầu có chút tà dị rồi, trực giác cho y biết đang có điều không ổn sắp xảy ra.

Lúc này Đoạn Tuyệt cũng đã mở ra chiếc hộp, bên trong đúng là có thứ làm cho cả đám ngưng trệ chốc lát….

Bên ngoài Bát Linh Nguyên….

Lúc này tại khu đất nơi khi trước Cổ Tử rời đi, pháp trận di hình mà ông ta cho người dựng lên đã xong xuôi từ lâu.

Một lão giả đi đi lại lại không ngừng, ông ta chính là quản gia của Cổ Tử. Khuôn mặt ông ta thâm trầm như nước, cả người không còn toát ra vẻ ốm yếu như trước nữa.

"Cổ Tử tên khốn này, không lẽ gã bỏ trốn rồi sao? Hừ… nếu là như vậy, chờ khi đại nhân ra ngoài, ngươi sẽ biết tay ngài ấy!."

Ông ta tính toán thời gian rồi lẩm bẩm, Cổ Tử đã đi quá lâu rồi, thêm nữa tin tức vừa gửi tới cho biết. Ông ta đã rời khỏi Đoạn trấn cách đây ba giờ, nếu tới đây thì đã đến lâu rồi mới phải.

Còn đang tính toán, một tấm lệnh bài bên hông ông ta rung lên, nó phát ra quang mang vàng nhạt.

"Đại nhân gửi lệnh khởi động pháp trận đến chỗ ta, xem ra đã gấp lắm rồi!."

Cùng lúc mà lão quản gia đang vội vàng nhận tin tức, lúc này cách đó rất xa, một lão giả thần sắc ngưng trọng nhìn lên đỉnh ngọn cây.

Trên đó, một nữ tử váy trắng che mặt đang lững lờ nơi đó, nàng ta có đôi mắt thật lạnh lùng…

"Cổ thành chủ, ông định đi đâu?."

….