Nhân Vật Phụ

Chương 18: Chuyện thứ 18



Chuyện thứ 18

Mưa.

Khốn nạn.

Hôm nay lại còn không mang áo mưa nữa. Đành phải chờ hết mưa mới về được không thì ốm là cái chắc. Mà đi trời mưa khó chịu kinh khủng,đặc biệt là đi cái đường phố Hà Nội này. Suốt ngày ngập, vô phúc mà đi ngay gần cái xe ô tô thì hứng đủ. Mấy cái ô tô, đặc biệt là xe buýt, cứ đi là nước hắt hết sang hai bên.Nước này thì có sạch sẽ cái gì đâu, toàn do cống tắc đầy rác không thoát được mà ra. Rào một cái, thế là xong.

Tôi thở dài đứng dưới cái mái che ngoài sảnh nhìn trời mưa. Chả đẹp cái cóc khô gì cả. Chả biết ông nào bà nào bảo mưa đẹp chứ tôi không đời nào chấp nhận cái thứ sai be sai bét như thế. Cứ thử phải lao từ bến xe buýt về nhà trong trời mưa như trút nước mà không có ô dù hay áo mưa gì như tôi hồi cấp 2 hoặc lội nước cống ì oạp dắt cái xe chết máy về tận nhà xem có còn yêu mưa nữa không. Ướt như con chuột, mấy cái đồ điện tử trên người nó chưa hỏng cho là phúc lắm rồi, lại còn tắm mưa nữa, không sợ sét đánh cho một phát lên giời luôn à.

Mấy cái bộ phim điện ảnh trên truyền hình cáp của châu Á đó, mà hay có mấy anh hoặc mấy cô bị người yêu bỏ hay gì gì đó rồi đi về trong trạng thái vô thức hay ngồi khóc giữa trời mưa trông giả tạo phát ớn lên được. Chả thằng điên nào bị người yêu bỏ mà đi ra ngoài trời mưa để hành xác thêm làm cái gì, ở nhà bật hết bia rượu ra mà xỉn quên đời cho xong. Còn mấy cô gái, thay vì ngồi khóc hu hu giữa trời mưa thì kiểu gì mà chả đi tìm ngay đứa bạn thân hoặc bất cứ ai đó để xả hết ra trước rồi mới khóc cho đã đời.

Thêm cái khái niệm đội ô đi dưới mưa nữa, mong trời nắng đã khó lắm rồi còn mong mưa làm cái gì. Trừ cái đầu ra, gặp mưa rào thì ướt tất tần tật, sung sướng với lãng mạn chỗ nào? Cái đầu người ta khi yêu nhau đúng là không bình thường.

Có một cái tag gì trên facebook lại còn hỏi một câu nghe xong muốn tát cho đứa nghĩ ra cái tag này một phát đã tay “Bạn nghĩ sao về đeo headphone, đi dưới trời mưa?”

Trả lời:”Điên, hoặc đang muốn khoe headphone chống thấm. Cầu cho nó bị sét đánh đi cho chừa thói khoe khoang”

Tóm lại, trời mưa và các thứ liên quan tới trời mưa đều khốn nạn.

Có ai đấy chạm nhẹ vai tôi, tôi quay lại.

Vừa nói đến khốn nạn xong……..

Phạm Hoàng Dương, một bên má còn tím đang đứng trước mặt tôi.

“Chào.” Tôi hờ hững nói, thằng này lại muốn gì đây. Hôm nọ đấm cho một cú chưa đủ à.

“Chào…”

Tôi quay qua nhìn trời mưa tiếp, chả có gì mà nói cả.

“Chưa về à?”

Nhìn xem, mưa thế làm sao tôi về được!

“Chưa.”

“…” Phạm Hoàng Dương không nói gì, cũng quay qua nhìn trời mưa.

Một lúc khá lâu sau đó, cậu ta nói “Này…”

Tôi quay qua nhìn kiểu chờ đợi.

“Cám ơn…”

Vì đã đấm cho cậu một cái vỡ mặt và quát thẳng vào mặt cậu à, thế thì thôi, cái đó tôi không cần đâu.

“Có gì phải cám ơn…” tôi lảm nhảm như đang nói chuyện một mình.

“Cần đấy,..” Phạm Hoàng Dương đáp rồi thở dài một cái” Không nhờ cậu chắc tôi không nhận ra được…”

“Tức là cậu tỏ tình rồi?” và bị từ chối rồi à?

Trái ngược với suy nghĩ của tôi, Phạm Hoàng Dương lại lắc đầu một cách dứt khoát.

“Không, tôi nghĩ là nên đi tiếp thì hơn,..”

Tốt, ít ra cậu ta bắt đầu có chính kiến rồi đấy. Tôi gật gù nghe cậu ta nói.

“Tốt cho cậu…” nói một câu tán dương chả có hại gì.

“…” lại thêm một lúc im lặng nữa. Mưa vẫn dang rơi lộp bộp dưới đất. Tôi nheo nheo mắt nhìn ra phía xa, có mấy cái ô của ai đó đang lướt đi bên kia đường.

“Mặt còn đau chứ?” tôi hỏi cậu ta,mắt vẫn nhìn ra ngoài đường mưa.

“Hơi, tay cậu ổn chứ?”

“Không hề, sau này tôi bị thấp khớp là tại cậu đấy!” tôi nói khôi hài.

“Thế mặt tôi thì sao?”

“Mặt cậu có thấp khớp được không?”

Phạm Hoàng Dương không nói gì, quay sang nhìn mấy giọt mưa rơi vào tay.

“Cậu biết không, Linh Lan..” Phạm Hoàng Dương đột nhiên nói một cách mơ hồ.

“Ừ…?” có chuyện gì muốn chia sẻ đây…

“Tôi nhận ra là mình thích Nguyên Hương cũng vào một chiều mưa như thế này của 2 năm trước…” Phạm Hoàng Dương đưa tay ra hứng mấy giọt nước mưa. Thật lòng mà nói, cái này không phải chỉ có con gái mới làm hay sao? Mà tự dưng cậu ta lôi chuyện kia ra nói làm gì, không phải vừa bảo là đi tiếp sao?

“Ờ..” tôi hờ hững nói. Hết mưa đi, hết mưa đi chứ. Tối tới nơi rồi. Tôi không có hứng đứng đây nghe Phạm Hoàng Dương kể lại thiên tình sử hào hùng của cậu ta đâu.

“…cũng vào chiều mưa hôm nay, tôi quyết định sẽ từ bỏ…” Phạm Hoàng Dương tiếp tục dùng cái giọng mơ hồ đó để kết thúc câu nói. “Thật mỉa mai đúng không…”

Tôi nhìn cậu ta đáp” Know what, life throws shit at us everytime…” Cái đó tôi chứng thực được.

“True, ha ha…” Phạm Hoàng Dương bật cười khúc khích. Tôi nhìn cậu ta cười hưởng ứng.

Phạm Hoàng Dương đột nhiên đưa tay ra” Vậy, vẫn là bạn nhé?”

“Tất nhiên, tôi chưa chết còn gì..” tôi bắt tay cậu ta, cười.

-

-

-

Tôi đạp cửa trước, kéo cái xe vào nhà. Trên đường về lại gặp mưa, khốn nạn, giờ thì ướt như con chuột. Đúng là bách nhục! Sau hôm nay phải nhớ nhét áo mưa vào cặp, một lần nữa thế này chắc chêt mất, đường thì ngập( không ngoài dự đoán)…

Tôi dựa vào tường, thở hồng hộc.Mệt muốn chết đi được lao xe trên đường mà cứ như đi đánh trận không bằng. Vuốt lại đám tóc ướt nhẹp sang một bên, tôi nhìn xuống, định cởi giầy thì thấy ngoài cửa có đôi giầy cao gót đen bóng trông hỏng cả mắt của ai đó. Lại là một bà già chớt nhợt nào là bạn mẹ tôi đây. Tôi vặn nắm cửa, đẩy ra,bước vào. Trong nhà có tiếng cười nói gì đó nghe như của mẹ và con gái thì đúng hơn là của hai bà tuổi trung niên thích kể xấu chồng. Tôi bước thêm một bước vào phòng khách, bố mẹ tôi đang ngồi tiếp chuyện ai đó ngồi quay lưng lại phía tôi.

“Về rồi hả?” Bố tôi ngước lên nhìn bộ dạng ướt lẹp nhẹp như vừa bước ra từ máy giặt của tôi.

“Vâng…” tôi gật đầu nhìn cái người đang quay lưng lại kia. Một cô gái có mái tóc thẳng màu đen mượt trong chiếc váy màu hồng cánh sen. Ai thế không biết? Trông giông giống một ai đó mà tôi đã gặp ở đâu đấy, nhưng không phải trong bộ dạng như thế này, lạ thật…

Như kiểu đáp lại sự tò mò của tôi, cô gái quay lại

“Chào Linh Lan, lâu quá rồi phải không?”

Shit!

Nhớ đoạn trước tôi có nói một chút về chuyện ngày mưa là những ngày khốn nạn không, bây giờ tôi vẫn giữ nguyên ý kiến đấy. Có người bảo rằng trời mưa là để chuẩn bị cho một sự sống mới hay cái của nợ gì gì đó,với tôi thì ngược lại. Ngày mưa là ngày tất cả xui xẻo đổ dồn lên đầu, như thể nước chảy xối xả xuống người chưa đủ so với tôi ấy. Ngày mưa là ngày tất cả các thứ trời đánh quay lại phá hỏng cuộc đời tôi.

Như ngày hôm nay chẳng hạn.

[flashback]

5 tuổi.

“Chào Linh Lan, rất vui được gặp em” người tóc đen mỉm cười bắt tay tôi. Nụ cười đó như ánh nắng vậy.

-

12 tuổi

“Em có sao không, lần sau phải cẩn thận chứ? ” chị tóc đen phủi bụi trên đầu gối tôi,trên đó có vết cắt của bậc thang bê tông đang rỉ máu,nói nhẹ nhàng. Chị ấy vừa là bạn vừa là chị, vừa như người mẹ thứ 2 vậy.

-

Một ngày nào đó cùng năm 12 tuổi.

Tôi lục lọi đống hộp giấy trong nhà kho, kiếm lại tập tranh hồi nhỏ vẽ. Có giọng ai nói chuyện bên ngoài.

“Cậu giỏi thật đấy!”

“Tất nhiên, làm sao nó dám nghi ngờ tôi, thiên thần số một của lòng nó lại đẩy ngã nó cơ chứ?” tiếng cười khúc khích của ai đó đáp lại.

“Nó nên sửa cái tính hay tò mò chuyện của người khác đi, bị đẩy ngã như thế là đáng lắm” cái giọng đó không thể nhầm được. Hóa ra…

“Ha ha…”

Tôi đóng cái hộp đựng giấy vẽ và bút màu lại, bỏ ra ngoài.

-

Một ngày không lâu sau đó.

Trời mưa nặng hạt. Tôi đứng gõ nhịp chân ở sân bay, tay vọc cái điện thoại. Thật là lắm chuyện, có thế mà cũng kéo hết cả họ hàng ra để tiễn. Có phải sang đấy rồi không về nữa đâu cơ chứ!

Cái nụ cười kia không còn đẹp như thiên thần như tôi vẫn nhớ nữa.

Bố tôi đập vai” Mày không ra nói gì với chị đi!”

Có gì để nói hả bố, con phát ngán vì sự giả tạo của chị ta rồi,hơn kém nhau có một tuổi mà tâm địa khác hẳn một trời một vực. Con chẳng có ý bảo con tốt đẹp gì hơn chị ta nhưng cứ nhìn cái trò giả dối kia xem, ít ra con không cố tỏ ra ngây thơ vô tội như kiểu trên đời này con chưa cãi bố mẹ lần nào.

Tôi đã từng nghĩ chị ta rất tốt cơ đấy. Tôi nhìn bố rồi bước tới, cái bộ mặt đầy nước mắt kia thật không quen chút nào.

“Chị đi nhé, Linh Lan!”

“Vâng…” đi luôn đi đừng quay lại đây nữa, tôi nói thật đấy.

“Chúng ta sẽ gặp lại nhau, bảo trọng nhé!” biết rồi,không có chị tôi nhất định sẽ sống tốt gấp chục lần để bù lại cái tháng ngày khốn nạn theo chân chị đi khắp mọi nơi cùng với đám bạn gossip chết tiệt của chị.

“Vâng..”tôi lẩm bẩm.

“ Không có chị em phải tự đứng dậy đấy!”

“Em làm được” nói xong chưa, biến mất đi, Thánh Nữ dỏm! Tôi không cần người giả tạo như chị dạy dỗ

Người tóc đen quay đi, bước qua cánh cửa kim loại ở sân bay Hàng Bài và biến mất.

Bên ngoài đã hửng nắng từ bao giờ. Cám ơn trời đất.

[flashback].

Tôi đang nghĩ chuyện chọn cast cho NVP nhưng chưa tìm được mấy người vừa ý, tôi không thích diễn viên nội địa chút nào(nếu thế thì Ngọc Trinh-nữ hoàng nội y và hoa hậu gì gì đó- sẽ vào vai Linh Chi và mặc đồ tắm đến trường mất, thật kinh dị), cũng không thích diễn viên người Hàn Quốc,bên đó hát hay nhảy giỏi là được rồi(xin lỗi các bạn yêu Kpop và yêu thần tượng văn hóa Kpop, đấy chỉ là ý kiến chủ quan của tôi, không có ý gì cả)

Chắc tại trót theo Harajuku và các thứ liên quan khác:))

Diễn viên Tây hàng mớ thì lại không hợp với hoàn cảnh tí nào, thế nên tôi đang phân vân…

Mọi người thử cho ý kiến xem thế nào?