Nhân Xà

Chương 24: Tình hoa (H)



Angus bất đắc dĩ cười. Hắn nâng hai chân của Lục Nguyên lên cánh tay mình, banh ra thành tư thế xi tiểu, hai tay trống trải của hắn mở miệng hoa nhắm chặt, vừa hay chảy xuống một dòng nước. Lục Nguyên vừa la đau, hắn liền đâm ngón trỏ và ngón giữa của tay phải vào trong, hai ngón tay tách âm đ*o rộng ra một chút.

Tay trái của hắn đè xuống cái bụng nhô cao của cô, mới nhấn một cái, từng dòng chất lỏng trắng đục liền phun ra ngoài.

"Chà, mau nhìn đi, tất cả đều là ta bắn cho em. Đương nhiên còn có nước dâm của em, cũng không ít đâu."

Mặt Lục Nguyên đỏ như thiêu, tuy nhiên cảm giác bài tiết quá sảng khoái khiến cô không còn sức chống cự nữa. Chờ khi tiếng nước qua đi cô mới thẹn thùng mở mắt, nhìn Angus chà lau âm hộ giúp mình.

Ngón tay thon dài vuốt ve bộ lông thưa thớt, lau hết vệt nước cuối cùng rồi gõ vài cái lên bụng cô.

"Bên trong chắc vẫn còn, hẳn là không sao. Cứ để vậy đi, chờ em ngủ một giấc xong sẽ bài tiết được thôi."

Vậy mà Lục Nguyên vừa đặt lưng một phát đã ngủ đến hai ngày, thân dưới bị thao quá độ, đôi chân cũng không còn sức di chuyển. Mỗi khi chờ Angus ra ngoài kiếm ăn, cô đều sẽ thất thần nhìn đỉnh hang.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, có phải mình sẽ mang thai hay không?

Lỡ như sau này mình sinh một đứa bé giống hắn, cũng có đuôi rắn thật dài, nhất định mình sẽ không chịu nổi mất...

Cô sờ chiếc bụng nhức mỏi của mình, nơi đó vẫn còn cảm giác căng đầy, đã mấy ngày trôi qua mà vẫn chưa hề tiêu tan. Tiểu huyệt được nhét cỏ thuốc, từng giờ từng phút nhắc lại thời khắc cô bị đâm đến cao trào.

"Cha... Anh Trì..." Mọi người đang ở nơi nào?

...

Doanh trại trên đảo đã rối loạn được mấy ngày. Từ khi xác thực tàu chở Nhân Xà bị đắm, Lục Tư Nam liền ngã bệnh, trong một đêm tóc bạc trắng. Tiêu Trì cũng phát điên rồi, một mình lái ca nô ở vùng biển đắm tàu mấy ngày mấy đêm, chưa từng dừng lại một giây phút nào.

"Thiếu tá, anh nghỉ một lát đi. Bên đất liền mới đưa tin, trước khi con tàu gặp bất trắc đã để lại một lộ trình vòng vèo rồi mới quay về điểm khởi hành. Lúc đó bên đất liền đã liên lạc thuyền trưởng nhưng không kết nối được!"

Tiêu Trì đang chuẩn bị lao xuống biển, cấp dưới đã kéo hắn về, báo cáo tin tức mới nhất này.

Tiêu Trì đã vài ngày chưa nghỉ ngơi. Hắn giờ sa sút quá độ, râu ria xồm xoàm, thậm chí quân trang chỉnh tề đã trở nên lộn xộn. Đôi mắt vốn trống rỗng của hắn, nghe thấy câu nói kia thì bỗng sáng bừng.

"Anh nói cái gì? Trở về điểm khởi hành? Cuối cùng là thế nào?"

Cấp dưới bị thái độ điên cuồng của hắn làm hoảng, vội trả lời: "Bên kia cũng không rõ, chỉ là qua kiểm tra thấy thế, rất có khả năng con tàu đã neo lại một hòn đảo nào đó gần chúng ta, cuối cùng mới quay trở về vùng biển bị đắm."

Hiện tượng này đúng là kỳ lạ. Tiêu Trì nháy mắt phấn chấn hẳn lên, nếu thật như vậy, có phải chứng minh rằng Lục Nguyên còn sống hay không? Cả con Nhân Xà hung tàn biết bơi đó...

"Nguyên Nguyên nhất định còn sống! Lập tức... lập tức huy động tất cả mọi người, tiến hành lục soát các đảo nhỏ lân cận!"

Tiêu Trì xoay người chỉ tay về phía quần đảo có hơn trăm hòn lớn nhỏ, tất cả đều là đảo hoang. Hắn hoài nghi quần cư của Nhân Xà chưa từng lên đây, rất có thể đang ở một đảo nào khác, dù sao bọn chúng vẫn rất thông minh.

"Tất cả vũ trang đầy đủ! Tôi nghi những con Nhân Xà đáng chết đó đã chạy đến chỗ khác..."

"A, thiếu tá! Thiếu tá!" Vừa nói xong, hắn đã hôn mê bất tỉnh. Cấp dưới vội vàng đỡ người lên, nâng vào trong lều quân y...

...

Khi Lục Nguyên có thể xuống giường đi lại, Angus lại không tuân thủ lời hứa, bắt đầu ôm cô thả xuống côn th*t. Mỗi lần như vậy Lục Nguyên thiếu điều giận sôi, vừa khóc vừa mắng:

"Không... không thể đâm nữa! Anh... anh rõ ràng nói có thể nghỉ ngơi mấy ngày... A! Nhẹ chút!"

Angus sờ soạng vùng gắn kết của hai người, một tay dính đầy d*m thủy xoa lên cặp vú nảy tưng của Lục Nguyên, thở hào hển: "Đúng thật đã vài ngày không thao em rồi. Ngoan, kỳ động dục của ta sẽ qua nhanh thôi, mấy ngày nay thao nhiều chút. Ưm, đừng kẹp chặt như vậy!"

Chỗ tư mật va đập ra tiếng, tiếng thiếu nữ dâm lãng kêu rên hòa cùng tiếng Nhân Xà thỏa mãn gầm nhẹ vang vọng trong hang động to lớn. Từng màn nóng bỏng vẫn kéo dài, chưa từng ngơi nghỉ...

...

Kỳ động dục của Nhân Xà tương đối lâu dài, bắt đầu từ hai tháng sau xuân. Trước khi gặp Lục Nguyên, Angus đã phải nhịn nhục một tháng, sau khi gặp cô mới có dịp phóng thích.

Hơn nửa tháng nhốt Lục Nguyên trong hang, cuối cùng hắn mới chịu đưa cô ra khỏi cái nơi tràn ngập hương vị hoan ái kia.

"Đây không phải hòn đảo lần trước?" Đám rừng rậm xung quanh trông khá lạ mắt, Lục Nguyên nhận ra đây không phải chỗ cũ, cách đây không xa cũng có nhiều hang động như vậy.

Angus không định dấu diếm, hắn yêu thương xoa đỉnh đầu cô, đáp: "Nơi đây mới thật sự là quần cư của chúng ta, hòn đảo lần trước chỉ ngẫu nhiên qua chơi vài hôm thôi. Lúc những người đó đến, chúng ta đã rời đi ngay."

Hải vực ở đây được bao bọc bởi hàng trăm quần đảo dày đặc, nhỏ có lớn có, không hề có dấu chân con người. Dạo trước cũng có người mò đến, nhưng vì Nhân Xà là sinh vật mới có chỉ số thông minh cao nhất, đương nhiên trên đảo này sẽ chiếm vị trí cao nhất.

Lục Nguyên trừng mắt, chả trách bọn cô tìm lâu như vậy mà chỉ thấy một Nhân Xà, thì ra họ đã sớm đi rồi.

"À, các anh thông minh nhỉ."

Cô nghe ra Angus đang cà khịa, tức quá nói lại một câu. Angus không thèm để ý, mặc cô chống cự mà cúi đầu hôn lên má cô.

"Từ nhỏ chúng ta đã là sinh vật tiến hóa, ở đây có khi còn thông minh hơn con người, ta tin nhất định em sẽ yêu ta." Hắn mặt dày chỉ vào mặt mình.

Lục Nguyên hoàn toàn mất hết tâm tình nói chuyện, thế là quay ngắt đi vào rừng. Cô vừa xoay người, Angus liền cười cưng chiều theo sau, không nhanh không chậm đi bên cạnh cô, giới thiệu cây này cỏ kia, cũng không quan tâm người ta có nghe hay không.

"Đây là quả sữa hoa, có thể ăn được nè... Đây là hoa Độc Nhân, em đừng bao giờ chạm vào. Trên tay em là cỏ Trục Mộng, dùng để trang trí."

Không nhắc đến chuyện giao phối, Angus bỗng dịu dàng đến lạ thường, so với người thô lỗ lăn lộn cùng Lục Nguyên cứ như hai thái cực khác nhau. Giọng hắn dễ nghe trầm thấp, quanh quẩn bên tai Lục Nguyên như giai điệu du dương của đàn cello, tỏa ra một thứ tình cảm dịu dàng.

Ánh mắt Lục Nguyên chợt sáng rỡ, cô khom người hái một đóa hoa giữa bụi hoa trắng tinh. Hoa dại nở rộ thành từng tầng từng lớp, chưa để sát vào mũi đã ngửi được hương thơm thoang thoảng.

"Đây là hoa gì?"

Thấy Angus không giới thiệu hoa này, cô đành xoay người hỏi hắn.

"Hoa này..." Đôi môi xinh đẹp của hắn nở một ý cười dâm tà, ngón trỏ thon dài chạm nhụy hoa, mắt xanh sâu thẳm dịu dàng nhìn Lục Nguyên, nói: "Đây là tình hoa, nếu em ăn vào, nhất định sẽ điên cuồng ăn côn th*t của ta..."

"Im miệng! Anh... anh là đồ lưu manh!"

Lục Nguyên đỏ bừng cả mặt, mới giây trước còn tấm tắc đóa hoa này đẹp quá, bây giờ chỉ thấy ghê muốn chết. Cô ném hoa lên gương mặt tuấn tú của Angus, bỏ chạy trối chết.

Angus bắt được một cách dễ dàng. Hắn vân vê cánh hoa, đem đóa hoa xinh đẹp để trước mũi ngửi. Hương thơm dậy lên trong nháy mắt, giống hệt mùi của Lục Nguyên, từ trong ra ngoài đều toát lên sự dâm đãng.

- --------------

Tác giả: Ta đi du lịch rồi, mấy hôm nữa không có chương mới nha. Các bạn thân yêu chớ quên ta đó! . Cập‎ 𝗻hật‎ t𝗋uyệ𝗻‎ 𝗻ha𝗻h‎ tại‎ (‎ 𝐓‎ 𝐑𝑈𝘔𝐓𝐑𝑈𝑌Ệ𝑁.V𝗻‎ )

Các chương VIP chỉ dành cho hội viên. Các bạn nếu thích thì lên QQ 630701204 mua nha! Xie xie.