Nhân Xà

Chương 25: Thiếu niên nhân loại



Mấy ngày sau, cuối cùng Lục Nguyên cũng gặp được A Trạch mà Angus từng nhắc đến. Anh ta cũng là con người giống cô, nhưng là nam giới.

"A a! Thoải mái quá, đâm nát em bé dâm này! Đâm chết cái lỗ dâm này!"

Lục Nguyên đỏ bừng mặt, yên lặng che mắt. Thật không thể tin được, một thiếu niên loài người cùng một Nhân Xà đực, cuối cùng lại viết nên một câu chuyện nóng bỏng như vầy.

Angus cũng không đoán được chuyến thăm hỏi này có đúng thời điểm hay không. Bản tính Nhân Xà vốn dâm, trời sinh không hề kiêng kỵ chuyện giao phối, dù là trong hang hay mặt cỏ đều là địa điểm tốt. Nhìn một đôi người và rắn quấn quýt trong bụi cỏ, hắn lạnh mặt.

"Không được nhìn."

Một bàn tay của hắn đã che hết mặt Lục Nguyên, hắn ôm thiếu nữ đã ngây ngốc vào lòng, thuận tiện che luôn lỗ tai cô. May mắn thay, trận giao phối khí thế ngất trời này cũng sắp sửa kết thúc.

"Mau bắn cho em! Bắn hết tinh dịch vào lỗ dâm của em đi!"

Tai Lục Nguyên được che kín mít, thỉnh thoảng chỉ nghe được một hai tiếng thét chói tai không rõ ràng. Đầu cô được cố định trước ngực Angus, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn. Qua một lúc thật lâu, hắn mới thả cô ra.

"Cậu ấy chính là A Trạch ta từng nhắc với em."

Theo hướng tay của Angus, Lục Nguyên nhìn thấy một thiếu niên nhân loại mặc váy cỏ. Ngoại hình không phải quá xuất sắc, làn da ngăm đen rất khỏe mạnh, ngũ quan bình thường, nhưng nếu để chung với nhau thì lại rất dễ nhìn.

Dưới thân cậu ta là một con Nhân Xà mà cô chưa từng gặp, nhất thời ngạc nhiên. Toàn bộ đuôi rắn đều là màu trắng, như những đóa hoa tuyết ngưng tụ lấp lánh dưới ánh mặt trời.

"Hi Angus, cuối cùng cũng chịu dắt người đẹp ra ngoài? Chú mà còn không ra là tôi tưởng chú chết trong đó rồi." Nhân Xà dựng thẳng chiếc đuôi trắng, trườn sang bên này, hiển nhiên đã quen biết Angus từ lâu.

Angus mặc kệ hắn trêu ghẹo, ôm Lục Nguyên cười đáp: "Ông Bùi này, tôi chỉ là đi ngang qua, lỡ tay quấy rầy hai người, ông cũng đừng giận thế chứ."

Nhân Xà gọi là Bùi kia hừ nhẹ một tiếng, hắn dừng trước mặt hai người, ánh mắt vẫn luôn qua lại trên người Lục Nguyên, gật đầu.

"Gu của chú cũng không tệ, cuối cùng cũng chịu thông não rồi hả, đúng là không lãng phí những gì tôi dạy chú. Vui vẻ hưởng thụ đi, chẳng phải cứ mỗi lần tới kỳ chú đều nhịn sao?"

Ánh mắt Bùi Nhân Xà rất lộ liễu, Lục Nguyên bị nhìn đến sởn tóc gáy, vội núp vào ngực Angus theo bản năng. Angus luôn chú ý đến cô nên nhận ra hành động nhỏ này, hắn nhăn mày.

"Thiếu thốn hay gì, trở về nhìn A Trạch của ông đi."

Ở một mức độ nào đó, dục vọng chiếm hữu của Angus vô cùng mạnh, hắn còn không thể chịu được ánh mắt người khác dừng trên người Lục Nguyên quá nửa giây, cho dù nam hay nữ.

Thế nên hắn sẽ không bao giờ quên gã đàn ông đã từng hôn lên trán Lục Nguyên kia. Nếu gặp lại nhau, hắn nhất định sẽ giết chết gã bằng thủ đoạn tàn nhẫn nhất!

Trong doanh trại nào đó, Tiêu Trì vừa mới tỉnh lại từ hôn mê, vang dội hắt xì một cái...

...

"Cô em đây chính là Lục Nguyên? Mấy hôm trước có nghe Angus nhắc, thịt nướng tôi làm ngon không?" Thiếu niên mặc váy cỏ, đi đến với tư thế hơi quái dị. (làm dữ quá khép háng không được =))))))))))))

Nhìn đôi chân người giống hệt mình, chung quy Lục Nguyên vẫn thấy tốt hơn nhiều. Nhớ lại thịt nướng và mấy món dạo gần đây Angus mang cho mình, chắc đều do một tay cậu này làm.

"Cảm ơn anh. Ăn rất ngon, tôi thích lắm."

Xuất phát từ thiện ý, nụ cười mới giơ lên chưa được vài giây, cằm dưới đã bị Angus nắm giữ, khuôn mặt bị kéo mạnh, hắn thô bạo hôn lên cánh môi phấn hồng của cô.

"Không được cười với người khác."

Hắn vừa bá đạo vừa bừa bãi khiến Lục Nguyên cạn lời, tuy nhiên trong lời hắn mang theo ý cảnh cáo, cuối cùng cô không cười nữa.

"Angus này, chú 'mất dạy' với người đẹp quá! Cô ấy cũng không phải con mồi, chú nên dịu dàng nền nã với người ta mới phải." Bùi thật sự nhìn không được, vội nhắc nhở Angus.

Đáng tiếc lòng tốt của Bùi chỉ đổi lại một ánh mắt lạnh lùng, Bùi sờ mũi mặc xác hắn, sâu xa cười với Lục Nguyên: "Người đẹp, Angus nhà chúng tôi là trai tân, chắc lúc làm tình lạ lẫm lắm nhỉ, nó có làm cô đau hay không?"

Mặt Lục Nguyên đỏ lên, Angus lại tức giận rống.

"Bùi!"

Còn gì đáng buồn hơn bị tên đồng tính khinh thường năng lực ngay trước mặt người mình yêu cơ chứ? (Đồng tính thì sao anh:))

A Trạch vội tóm lấy Bùi đang mỉm cười xấu xa, nhún vai hòa giải với Angus đang nổi giận đùng đùng: "Ái chà Angus đừng nóng. Mồm miệng Bùi là vậy đó, có biết xấu hổ viết như nào đâu, đừng chấp đừng chấp."

Bởi vì đã đến giờ trưa, A Trạch liền mời Angus và Lục Nguyên ở lại dùng cơm. Được Angus cho phép, cậu dẫn Lục Nguyên đi nướng thịt.

"Ê ê cô em đừng đụng vào. Nhìn tay cô non mịn thế kia, để ở đâu đi, đợi lát nữa tôi làm cho." A Trạch đang xử lý một tảng thịt hươu lớn, nhìn Lục Nguyên loay hoay không thể nào nhóm lửa, không khỏi phì cười.

Lục Nguyên đành thả đá đánh lửa trong tay xuống. Sống ở thời đại công nghệ phát triển, cô làm gì đã dùng những thứ này, quả thật bây giờ cứ như thời tiền sử vậy.

"Xin lỗi, đó giờ tôi chưa từng dùng qua..."

A Trạch gật đầu trấn an: "Tôi biết mà, không sao không sao, mai mốt tôi dạy cho cô. Đúng rồi, cô đến cùng đám người nghiên cứu đó sao?"

Đám người nghiên cứu? Ý là cha cô? Lục Nguyên cắn môi dưới: "Ừm, còn anh?"

"Tôi?" A Trạch mỉa mai cười: "Tôi từng là một thủy thủ trên tàu thương nhân, lúc ngang qua nơi này gặp nạn được Bùi cứu, sau đó thì được giữ lại."

"Anh là đàn ông, anh ấy cũng là... Các anh..." Nói đến chữ cuối cùng, tiếng Lục Nguyên đã trở nên nhỏ xíu. Tuy rằng cô đã từng xem qua không ít đam mỹ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tai nghe mắt thấy, đương nhiên sẽ hơi khó tin.

Động tác trong tay A Trạch vẫn thoăn thoắt, nhìn vẻ mặt đơn thuần của Lục Nguyên, cậu cười xuề xòa: "Cô là con gái, dĩ nhiên không thể chấp nhận quan hệ của chúng tôi. Không sao, hồi đó tôi cũng chịu được đâu, nhưng mà việc anh ấy yêu tôi là thật, cho nên nha... đừng vì thành kiến mà làm mờ mắt."

Cậu nói, hiển nhiên cũng đang nói cho mình nghe.

"Bọn họ tuy khác với chúng ta nhưng vẫn có tình cảm, có thể khác ở thân thể, nhưng trái tim lại vô cùng ấm áp. Tôi nhìn ra được Angus thích cô lắm đó, nói đến đây cô đã hiểu chưa?"

Lục Nguyên cúi đầu nhìn gậy gỗ trong tay, trong đầu không ngừng hiển hiện đôi mắt cùng gương mặt của Angus. Cô lắc đầu, muốn xua đuổi bóng hình ấy.

"Không... Không được đâu... Tôi đã có hôn phu, tôi thật sự yêu anh ấy!" (thôi rồi Lượm ơi =)))))))

"Lạch cạch!" Phía sau bỗng vang lên một tiếng động nhỏ, Lục Nguyên vội vã quay đầu. Không biết từ khi nào, Angus đã đứng đó, tròng mắt xanh thẳm đã phủ kín băng sương.

- -------------

Tác giả: Chương mới nè, mọi người có nhớ ta không? Nhân Xà ca ca chuẩn bị nổi bão rồi!

Kang: Dù sao Angus vẫn là tuesday, nên Nguyên Nguyên nói ra câu đó vẫn hợp tình hợp lý nha các bác:))))