Nhật Ký Bò Tường Quan Sát

Chương 39



Ngôn Minh: "Tôi đoán có thể tra ra địa chỉ IP. Nếu thật sự không nói ra được thì có thể tiến hành khởi kiện."

Sở Kỳ Thu: "Ừ."

Vị trí của phòng livestream nằm ở khu vực trung tâm thành phố, ngoài các trung tâm mua sắm lớn, gần đó còn có rất nhiều điểm tham quan nổi tiếng, đông đúc trong những ngày nghỉ lễ. Để ngăn chặn tình trạng chen lấn, giẫm đạp, chính quyền thành phố đã đặc biệt mở một số tuyến đường cho người đi bộ ra vào trong ngày Quốc khánh, đồng thời cấm các phương tiện xe cộ đi qua. Kết quả là, tình trạng giao thông ở các tuyến đường trung tâm thành phố sẽ ùn tắc hơn những ngày cuối tuần bình thường.

Cùng một ngã tư, Sở Kỳ Thu đã đợi hai lần đèn đỏ cũng không thể vượt qua, trong lòng khó chịu, không muốn chú ý đến vấn đề này nữa nên cậu tìm đề tài nói chuyện với Ngôn Minh: "Sao hôm nay Thầy Ngôn lại tìm tôi cùng đi ăn cơm vậy?"

"Hai hôm trước đóng máy, sau đó có thể nghỉ dài ngày. Tôi muốn tìm cậu ăn mừng một chút. Dạo gần đây đều không thấy cậu xuất hiện ở trường quay?." Lúc này, Ngôn Minh đưa tay lấy balo da ở ghế sau, chính là cái balo xuất hiện ở phiên livestream lần trước.

Sở Kỳ Thu: "Đoàn của Thầy quay khá nhanh. Ba tháng đã quay xong rồi, vậy khi nào sẽ phát sóng?"

"Dự kiến ​​chiếu vào nửa năm sau, sau dịp Tết Nguyên đán. Bộ phim này tương đối ngắn, chỉ có hơn hai mươi tập thôi." Ngôn Minh lấy từ trong túi xách ra một chiếc nắp camera bỏ vào giỏ đựng đồ ở giữa ghế lái: "Đồ của cậu, lúc trước rơi ở chỗ của tôi, quên mất phải trả cho cậu."

Sở Kỳ Thu nhìn thoáng, sắc mặt nóng lên: "Lần trước tôi có lướt thấy livestream của thầy. Hôm nay trong lúc chơi game, Phong Cửu Viễn có nói với tôi, trong buổi livestream lần đó, thầy không cẩn thận cầm nhầm đồ."

Ngôn Minh: "Đây là sai sót trong công việc của tôi, may mắn là Thương hiệu không truy cứu chuyện này."

"Còn một điều nữa, nói đến chơi game..." Sở Kỳ Thu cuối cùng cũng nhớ ra mình đã quên mất chuyện gì, "Đối tượng hẹn hò của tôi, Thầy đừng nghĩ là thật. Phong Cửu Viễn không biết tình huống cụ thể nên mới nói vậy. Tôi và cô ấy không có quan hệ gì hết."

Giải thích xong cậu cũng không biết vì sao phải giải thích, Ngôn Minh cũng không yêu cầu cậu phải giải thích, cậu giải thích như thế này nhìn càng giống giấu đầu hở đuôi. Xe cộ xung quanh dày đặc và đông đúc, Sở Kỳ Thu không biết làm gì nữa đành phải lúng túng nhìn thẳng phía trước, cũng không rõ Ngôn Minh có phản ứng như thế nào.

Ngôn Minh cười nhạt một tiếng, tiếng cười kia không thay đổi, cũng không nghe ra được vui mừng hay tức giận. Ngôn Minh nói: "Không sao đâu, tôi quen rồi,"

Quen rồi? Quen cái gì?

Sở Kỳ Thu không hiểu nhưng cũng không muốn hỏi rõ ràng. Vì đường rất đông nên khi gần đến nơi Sở Kỳ Thu đã bắt đầu tìm chỗ để xe ở gần đó.

Theo quy định của khách sạn này, nếu số lượng người từ bốn trở lên sẽ được đặt phòng riêng, hai người chỉ được chọn sảnh, tuy nhiên vì Ngôn Minh là người của công chúng, nên nếu ăn uống công khai ở sảnh có thể sẽ có khá nhiều rắc rối.

Giám đốc khách sạn đang lau bộ đồ ăn ở quầy lễ tân. Thấy có người tới, anh đẩy kính lại gần nửa centimet, sau khi nhìn rõ khuôn mặt người đến là Ngôn Minh, quản lý sợ đến mức tay run run, suýt chút nữa làm rơi chiếc ly thủy tinh.

"Chúng tôi có thể ngồi trên lầu được không?" Sở Kỳ Thu hỏi.

Không có lý do gì để không đồng ý với điều này. Người quản lý lo lắng sắp xếp cho họ một phòng riêng ở tầng trên cùng, cách xa nhất với sự ồn ào và náo nhiệt ở tầng trệt.

Sở Kỳ Thu gọi một phần burger tôm thương hiệu nổi tiếng của nhà hàng. Ngôn Minh sau khi đóng máy sẽ có một kỳ nghỉ dài, sắp tới không cần chăm sóc, chú trọng vóc dáng nên hôm nay không kiềm chế được cảm giác thèm ăn, anh và Sở Kỳ Thu cùng nhau ăn hết ba bát cơm lớn...

Trước khi thanh toán tiền, những người phục vụ xếp hàng ngoài hành lang chờ xin chữ ký của Ngôn Minh, họ nhỏ giọng trò chuyện với nhau,chỉ sợ làm phiền ngôi sao lớn đang trò chuyện cùng bạn bè ở bên trong. Ngôn Minh cầm một chồng ảnh có chữ ký mang đi phân phát, sau khi phát xong vẫn còn sót lại mấy tấm ảnh.

Sở Kỳ Thu hỏi: "Có thể đưa phần còn lại cho tôi được không? Hàng xóm của tôi muốn có... mẹ tôi cũng muốn."

"Tất cả đều cho cậu." Ngôn Minh không biết lấy ở đâu ra thêm một chồng ảnh nữa, đặt lên bàn xoay thủy tinh, chậm rãi chuyền cho Sở Khải Thủ, trong đó có ít nhất hai mươi tấm ảnh.

Ngôn Minh thật là hào phóng.

"Mới có ba giờ chiều thôi, vẫn còn sớm." Sở Kỳ Thu sờ sờ cái bụng no nê, tựa người vào chiếc ghế sofa nhỏ phía sau, "Thầy Ngôn, thầy có muốn về nghỉ ngơi không? Chúng ta cũng đang ở gần nhà thầy, muốn về cũng rất thuận tiện hoặc là chúng ta có thể đi dạo ở đâu đó."

Ngôn Minh: "Tôi không muốn về nhà."

Sở Kỳ Thu: "Vậy Thầy có muốn đi nơi nào không?"

Ngôn Minh suy nghĩ một chút: "Tôi muốn đi biển."

Thành phố V là thành phố biển với các bến cảng thương mại, dọc bờ biển có nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng, bãi biển đầy nắng, nước và bầu trời thường thu hút du khách trong và ngoài nước. Bây giờ giữa hè đã qua, nhiệt độ ở thành phố V đã giảm xuống, cái nắng cũng không còn gay gắt, đốt cháy da thịt nữa, cũng là lúc thích hợp nhất để đi biển.

Tuy nhiên, vào ngày Quốc khánh, thành phố V dân cư đông đúc, bãi biển chắc chắn cũng rất đông, như vậy Ngôn Minh đi chơi cũng không quá vui vẻ, thoải mái, đi đến đâu cũng sẽ bị mọi người nhìn theo.

Ngôn Minh biết rõ sự thật này hơn ai hết, hắn cũng chỉ nói vậy thôi chứ không có ý định đi thật: "Ừm... nó không thực tế, đi dạo một vòng quanh nhà tôi đi."

"Ai nói không thực tế?" Sở Kỳ Thu bị khơi gợi lên hứng thú, "Mùa này gió biển rất dễ chịu, nếu bây giờ không đi, năm nay không còn có cơ hội."

Mùa thu mát mẻ ở thành phố V thường chỉ kéo dài trong khoảng thời gian ngắn từ tháng 9 đến đầu tháng 10. Sau những khoảng thời gian này sẽ có những cơn mưa liên miên, những ngày mây mù, ngày mưa không nắng kéo dài từ nửa tháng đến cả tháng. Nhiệt độ tiếp tục giảm theo lượng mưa và cuối cùng sẽ giảm xuống nhiệt độ có thế đóng băng và gây ra tuyết vào đầu mùa đông.

Sẽ thật đáng tiếc nếu chúng ta thực sự bỏ cuộc vì có quá nhiều khách du lịch.

Sở Kỳ Thu nghĩ ra một biện pháp.

Anh nói: "Chỉ cần chúng ta không xuống xe, sẽ không có người chú ý đến thầy."

"Chúng ta lái xe dọc theo bờ biển phía Nam. Gió biển ở đó rất dễ chịu, có những vách đá cao chót vót. Thầy có thể cảm nhận được bầu không khí ven biển khi mở cửa sổ mà không cần bước ra khỏi xe. Sau đó có thể đi bộ trên cây cầu vượt biển. Từ phía trên, có thể nhìn rõ toàn bộ khung cảnh biển dưới cầu, sau đó chúng ta có thể đi vòng phía Nam thành phố N trở về. Khi đến cầu chúng ta có thể đi chậm một chút để ngắm cảnh... Chúng ta có thể đi vòng quanh Biển Hoa Đông xem một vòng."

"Như thế này đi đi về về có lẽ phải mất hai ba tiếng đồng hồ. Khi về cũng vừa kịp lúc ăn tối. Thầy Ngôn, thầy thấy thế nào?"

Ngôn Minh rất hài lòng với đề nghị của Sở Kỳ Thu: "Được, cứ theo lời cậu nói đi."

Thế là họ lên đường không chút do dự.

Đó là một con đường dài nên Sở Kỳ Thu đã đặc biệt đến trạm xăng gần đó để đổ xăng. Dưới sự hướng dẫn của hệ thống định vị, họ lái xe đến bờ biển phía Nam của Thành phố V. Có một bãi tắm cách đó chỉ vài km, nhìn từ xa, hình ảnh những con người trên bãi cát vàng thu nhỏ lại chỉ bằng con kiến. Những bộ đồ bơi và phao bơi đầy màu sắc bồng bềnh trên biển, lăn tăn lên xuống theo những con sóng chậm rãi.

Một nhóm trẻ em chạy trên bãi biển, đào bới vỏ sò dưới cát.

Sở Kỳ Thu cảm nhận được mùi biển lành lạnh, phía trên bầu trời đàn hải âu đang bay lượn xung quanh. Cậu nghiêng đầu sang liền có thể thấy được khuôn mặt của Ngôn Minh. Nhưng Ngôn Minh dường như không bị ảnh hưởng bởi bầu không khí vui vẻ này, hắn nhìn qua cửa sổ xe đang hạ xuống một nửa, cũng không biết là đang nhìn biển hay nhìn người.

Sở Kỳ Thu gọi: "Thầy Ngôn."

Ngôn Minh bỗng nhiên nói: "Đừng gọi là Thầy Ngôn."

Sở Kỳ Thu nhớ tới họ thật của Ngôn Minh là họ Ôn: "Thầy Ôn...?"

Ngôn Minh im lặng nửa ngày: "...Hay là cứ gọi Thầy Ngôn đi."

Sở Kỳ Thu tiếp tục lái xe về phía trước hơn mười phút, đoạn cuối của bãi biển dần dần mờ đi và thu nhỏ lại, con đường cậu lái qua lướt về phía sau như một tia sáng thoáng qua.

Phía trước bờ biển là một vùng cỏ cây rộng lớn khoác lên mình lớp áo hoàng hôn. Sóng biển mãnh liệt hơn lúc trước, có một đỉnh núi dài và hẹp hướng ra bờ biển, tạo thành một thung lũng nối liền với bờ biển, bọt biển trắng như tuyết bao trùm những tảng đá trên bờ, bầu trời phía trên thung lũng ngày càng hẹp lại, càng thấp bé hơn lúc trước.

"Ở đây rất nguy hiểm vì vậy không được dừng xe." Sở Kỳ Thu giảm tốc độ, "Nhưng tôi rất muốn đi xuống xem một chút."

Không có bãi biển và không có đám đông ở đây. Sóng to gió lớn, thảm thực vật xanh tươi bén rễ ở đây mà lớn lên không cần cắt tỉa. Hơi thở hoang dã của thiên nhiên nở rộ, bầu trời hoàng hôn cũng không dọa được nó.

Ngôn Minh cảm thán: "Thời gian trôi nhanh quá. Nơi này vẫn như bốn năm trước."

"Bốn năm trước?" Sở Kỳ Thu nhìn thấy biển báo cầu vượt biển, "Còn mười cây số nữa mới có thể lên cầu."

Ngôn Minh: "Lúc tôi mới đến thành phố V, cây cầu vượt biển đã được xây dựng nhưng lại không cho xe cộ lưu thông."

Anh chìm vào hồi ức, giọng điệu dần dần trầm xuống.

Lần đầu đến thành phố V...

Ngày hôm đó, khi đi theo Lý Bán Diễm, Sở Kỳ Thu có nghe Chu thiếu gia nói em gái Ngôn Minh bị thất lạc khi còn nhỏ, cậu ta nói rằng Ngôn Minh đến thành phố V là để tìm người, nhưng người thì không tìm được lại gặp phải Lộc đạo. Từ đó, số phận thay đổi và anh ấy trở thành đại minh tinh mà mọi người ao ước.

Không biết thực hư ra sao.

Tính thử một chút, từ lúc Ngôn Minh xuất đạo đến nay đã bốn năm.

Lên cầu, khung cảnh nhìn từ phía trên quả thực đẹp gấp trăm lần so với nhìn từ mặt đất, hùng vĩ đến mức không thể rời mắt. Cảnh biển dưới cầu tráng lệ đến mức Sở Kỳ Thu cảm thấy dù mình có cao đến đâu cũng chỉ là một giọt nước trong đại dương.

Lục bình bị sóng cuốn không thể vào bờ mà chỉ có thể sống trong cảnh chập trùng cùng làn sóng.

Bọn họ rời khỏi thành phố V bằng cây cầu vượt biển vào lúc hoàng hôn và cũng quay trở lại thành phố V dọc theo cây cầu vượt biển trước khi mặt trời lặn ở phía cuối chân trời. Sau khi trở về Sở Kỳ Thu không những không hề mệt mỏi mà tinh thần càng tràn đầy năng lượng.

Xe chạy chậm về phía khu siêu thị.

Sở Kỳ Thu nói: "Thầy Ngôn, tôi đưa thầy về, cả ngày chạy loanh quanh bên ngoài nên về nghỉ ngơi rồi."

Ngôn Minh: "Còn cậu thì sao?"

Sở Kỳ Thu: "Tôi? Tôi đi quán bar."

Ngôn Minh: "Tôi có thể đi cùng cậu được không?"

Xem ra bây giờ Ngôn Minh cũng hưng phấn như cậu.

Sở Kỳ Thu: "Đương nhiên rồi, chúng ta tìm một nơi có ánh sáng tối hơn, để nếu đeo khẩu trang thì không ai có thể nhận ra cả."

Ngôn Minh: "Tôi biết có một quán bar không cần đeo khẩu trang."

Anh lấy điện thoại di động ra, nhập một địa chỉ trên bản đồ, sau đó chỉ đường cho Sở Kỳ Thu.

Hai người đến quán bar do Ngôn Minh giới thiệu. Vừa bước vào, một người nước ngoài mắt xanh đã bước ra chào đón họ.

"Ngôn Minh, đã lâu không gặp. Tại sao hôm nay lại muốn đến chỗ tôi?" Chàng trai người nước ngoài chú ý đến Sở Kỳ Thu đang đứng bên cạnh Ngôn Minh, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cậu, "Này, cậu đưa bạn bè đến đây à."

"James. Đã lâu không gặp." Ngôn Minh chào anh.

Sở Kỳ Thu nhìn khuôn mặt người đàn ông này, càng ngày càng quen mắt. Ồ. Cậu nhớ rồi, bọn cậu đã gặp nhau trong một quán bar ở Thanh Đảo.

Khi đó, anh chàng người nước ngoài này đang đọc cuốn sách hướng dẫn tán tỉnh các cô gái trên khắp thế giới trong một quán bar, trong đó có câu "Em đã ăn gì chưa?" Chính vì câu này mà Sở Kỳ Thu đã hiểu lầm Ngôn Minh và muốn hẹn hò với anh ấy.

Quá khứ khó nhìn lại, càng nhìn lại càng tủi hổ.

"Hôm nay ở đây chúng ta có một quy định." James lấy hai tờ giấy, đưa cho mỗi người một tờ. Anh ấy đã ở Trung Quốc mấy tháng nay, kỹ năng tiếng của anh ấy cũng đang tiến bộ rất nhanh. "Bạn có thể chọn trong phạm vi từ 0 đến 1. Một số, dù là số nguyên hay số thập phân đều được, sau đó viết trên giấy như một thuộc tính riêng của nó."

Sở Kỳ Thu sửng sốt, mở to mắt nhìn Ngôn Minh - ánh mắt như đang hỏi: Đây là gay bar à?

James đã đoán trước được phản ứng của anh nên cười khúc khích: "Đừng hiểu lầm, đây chỉ là một trò chơi nhỏ. Nam nữ đều phải viết. Nếu ở đây có người yêu ai đó ngay từ cái nhìn đầu tiên, trước khi nói chuyện sâu, thì hãy lấy tờ ghi chú này ra. Tổng các số của bạn phải lớn hơn hoặc bằng 1 và nhỏ hơn hoặc bằng 1,5 thì mới trao đổi được thông tin liên lạc."

Nói hồi lâu, quy tắc phức tạp như vậy, cuối cùng vẫn bộc lộ thuộc tính tấn công và phòng thủ của mình, nếu tổng lớn hơn 1,5 thì cả hai người đều quá hung hãn và không phù hợp, nếu tổng nhỏ hơn 1, phần lớn khuynh hướng bên trong đều là 0, đến với nhau sẽ không được hạnh phúc.

Nam nữ thẳng đến đây không có gì phải lo lắng, họ sẽ điền lần lượt là 1 và 0, còn nếu cong thì...

Sở Kỳ Thu liếc nhìn phía sau đầu Ngôn Minh. Đối phương đang nhìn tờ giấy trong tay.

Cậu và Ngôn Minh đã trao đổi thông tin liên lạc nên đương nhiên không cần phải tuân theo luật chơi của quán bar. Tuy nhiên, trò chơi nhỏ này có thể giúp cậu kiểm tra thuộc tính tấn công và phòng thủ của Ngôn Minh.

"Ngôn Minh, chỗ của tôi có rất nhiều người nổi tiếng, cậu không cần lo lắng về vấn đề bảo mật, nếu không đảm bảo được thì đã phải đóng của lâu rồi." James dẫn bọn họ vào một căn phòng riêng nhỏ, "Các cậu có thể viết ở trong này, khi nào xong thì gọi tôi."

Ngôn Minh cầm bút hồi lâu không nhúc nhích, Sở Kỳ Thu cũng không viết gì.

Nếu vượt quá 1,5 hoặc nhỏ hơn 1, điều đó có nghĩa là sẽ không có tình dục/hạnh phúc.

Nếu là 1, đó sẽ là tốt nhất. Tuy nhiên, điều gì sẽ xảy ra nếu câu lệnh ghi 0,3, 0,1 hoặc thậm chí 0...?

Sở Kỳ Thu không dám tùy tiện viết.

Ngôn Minh tựa hồ cũng lo lắng về điều này, do dự một chút nói: "Cậu viết trước đi."

Sở Kỳ Thu không cam lòng nên đề nghị: "Chúng ta cùng nhau viết đi."

Chỉ cần lấy giá trị ở giữa viết 0,5, có thể là 0 hoặc 1, miễn là ghi rõ ràng, bạn có thể để anh ấy thay đổi bằng mọi cách.

Cậu nhanh chóng viết "0" rồi bắt đầu viết số 5, sau đó lén liếc nhìn Ngôn Minh bên cạnh, không ngờ đối phương cũng viết giống hệt cậu, ngay cả phần đầu của số 5 cũng rất giống.

Hai người không thành thật bộc lộ thuộc tính của mình là không ổn. Sở Kỳ Thu đơn giản là toàn lực ra tay, đòn đánh thẳng đến điểm cuối mà không cần quay đầu lại. Một con số "0,1" sáng bóng xuất hiện trên tờ giấy.

0,1, bạn chỉ có thể là 1 khi bạn bị buộc phải làm như vậy.

Ngôn Minh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cơ mím môi cũng thả lỏng. Anh ta không viết tiếp mà giơ bút lên lơ lửng trong không trung, cố gắng gạch bỏ số 0 mà anh ta đã viết.

Nhưng việc gạch bỏ có vẻ quá rõ ràng nên lại hạ đầu bút xuống và viết lại ký tự "9" theo nét dọc ngắn.

Viết xong, nhìn mà thấy chưa đủ nên liền thêm dấu chấm vào số 9.

Sở Kỳ Thu: "..."

Đây là cách viết mới xuất hiện sao?

Sau đó James đến kiểm tra, mắt anh gần như lồi ra khi nhìn thấy những con số do Ngôn Minh viết. Gấp tờ giấy lại cho Ngôn Minh: "Tùy mọi người, đi chơi đi."

Vì phải lái xe nên Sở Kỳ Thu không thể uống rượu. Trong khi đó Ngôn Minh lại uống thêm mấy ly.

Khi nửa đêm đến gần, những làn sóng mệt mỏi ập đến. Sở Kỳ Thu ngồi ở quầy bar ngáp dài, lông mi nhất thời ướt đẫm. Ngôn Minh thấy đôi mắt cậu đỏ bừng, uể oải ngồi trên ghế liền biết chắc chắn là cậu rất mệt rồi, vì vậy nói: "Chúng ta về thôi."

Ngôn Minh: "Nếu mệt, anh sẽ tự gọi xe về."

Sở Kỳ Thu nói: "Không sao đâu, tôi đưa thầy về. Tôi thích làm việc gì cũng phải có bắt đầu và kết thúc."

Sở Kỳ Thu đưa Ngôn Minh về nhà.

Trước khi tạm biệt, Ngôn Minh tháo dây an toàn, cúi người hôn lên trán anh.

"Ngủ ngon." Ngôn Minh sờ sờ tóc cậu, "Về nhà sớm đi."

Sở Khải Thu bỗng nhiên tỉnh lại. Nhưng lúc cậu kịp phản ứng,Ngôn Minh đã xuống xe, tựa người vào trước cổng rào nhìn cậu.

Ngôn Minh nhìn cậu quay xe rời đi, trở về nơi cậu sống.

Vừa bước vào nhà, một giọng nói hơi máy móc vang lên: "Chào mừng anh về nhà."

Đây là robot gia đình AI mà cậu mua từ công ty vài ngày trước, tên là Nhu Tử. Sản phẩm này vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm nội bộ và chưa được ra mắt công chúng.

Sở Kỳ Thu nói: "Nhu Tử, anh muốn đi tắm."

Nhu Tử: "Được rồi. Nước nóng đang được đổ vào bồn tắm, quần áo sạch đã sẵn sàng."

Nhu Tử: "Anh. Hôm nay Nhu Tử có cần ghi lại việc gì không?"

Sở Kỳ Thu đang cởi cúc áo sơ mi của mình, để lộ ra một vùng cơ ngực săn chắc rộng lớn. Nghe đến đây, cậu hơi sửng sốt.

Cậu thầm nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ nói được một câu: "Hôm nay anh làm tài xế cho người yêu của anh được một ngày, anh chở anh ấy băng qua biển Hoa Đông tráng lệ."

Nhu Tử: "Ghi chép thành công."

Nằm trong bồn tắm tắm, Sở Kỳ Thu nhớ tới con số Ngôn Minh viết ở trong quán bar.

Hắn ngẩng đầu nheo mắt, trong tầm mắt chỉ còn lại sương mù, thấp giọng lặp lại: "0,9 cộng thêm một chút..."

Khóe môi vô tình nhếch lên mấy lần.

Không ngờ, giọng nói của Nhu Tử đột nhiên vang lên, lạnh lùng trả lời: "0,9 cộng thêm một điểm nữa là số thập phân vô hạn tuần hoàn của 0,9, bằng 1."