Nhật Ký Bò Tường Quan Sát

Chương 40



Sở Kỳ Thu ngồi thẳng dậy, mỉm cười: "Được rồi, đừng nói nữa."

Giấu ở trong lòng mừng thầm là một chuyện, còn bị người khác thẳng thắn vạch trần lại là một chuyện khác. Ngay cả khi người vạch trần cậu là một người máy vô cảm.

Nhu Tử đột nhiên thay đổi giọng nói ngọt ngào của mình, chuyển sang giọng hệ thống máy móc hơn: "Bắt đầu chương trình câu hỏi phiên bản beta nội bộ: Hệ thống nhận thấy rằng bạn không hài lòng với biểu hiện của Nhu Tử. Xin hãy để chúng tôi thực hiện một số biện pháp khắc phục để khôi phục sự hài lòng của bạn."

Nhu Tử chưa có mặt trên thị trường và phản hồi của người dùng sẽ luôn cần thiết cho quá trình thử nghiệm nội bộ. Đây là một điều tốt, vì nó cho thấy con robot nhỏ phục vụ cậu đang trải qua những thay đổi cải tiến nhanh chóng, và nó cũng đang dần quen với thói quen sinh hoạt của cậu. Máy móc cũng cần có kỷ luật và sự tiến bộ.

Cậu nói: "Được rồi. Bạn định làm gì?"

Giọng nói của robot liên tục phát ra từ phía trên bồn tắm: "Cảm ơn sự hỗ trợ của bạn. Hệ thống sẽ điều chỉnh các thông số khác nhau của Nhu Tử dựa trên dữ liệu cá nhân trong thiết bị di động của bạn. Vui lòng ủy quyền."

"Tôi cho phép." Dù sao đi nữa, không có thông tin đặc biệt riêng tư nào trong điện thoại di động của cậu gắn liền với robot. Cậu muốn biết con robot nhỏ bé này có thể thay đổi đến mức độ nào.

"Hệ thống đang xử lý, xin hãy kiên nhẫn chờ một lát; hệ thống đang xử lý, xin hãy kiên nhẫn đợi một lát... quá trình xử lý hoàn tất." Một âm thanh giòn vang lên, và có thứ gì đó bật ra như bánh mì nướng từ lò nướng bánh, "Kiểm tra hệ thống trong cơ sở dữ liệu có một giọng nói bạn khá yêy thích và nó đang được thay cho Nhu Tử."

Sở Kỳ Thu cảm thấy lúc đi làm cần phải đưa ra cho đồng nghiệp ở bộ phận khác một chút phản hồi. Nếu hệ thống quá dài dòng trong việc xử lý dữ liệu, khách hàng sẽ không hài lòng.

"Chủ nhân. Tôi đã về rồi."

Những lời này mơ hồ vang lên từ phía sau cậu bằng một giọng quen thuộc. Nghe xong Sở Kỳ Thu giật mình trượt xuôngs, suýt chút nữa hít phải bọt trong bồn tắm.

Đó là giọng nói của Ngôn Minh.

Hệ thống đã thu thập được cái gì trong di động của cậu không biết?

"Chủ nhân. Ngài có hài lòng với tôi không?"

Âm điệu của nốt cuối cùng hơi cao lên, nhẹ nhàng như gió xuân, so với giọng điệu hơi cứng ngắc của Nhu Tử trước đây, "Ngôn Minh" càng giống với giọng người hơn.

Câu hỏi này khiến cậu có cảm giác hoảng hốt giống hệt ảo giác lúc tưởng tượng ra Ngôn Minh gọi khi ở quán vịt lần trước. Đặc biệt là cậu lại đang trong tình trạng không mảnh vải che thân cùng với làn sương mù mơ hồ trong phòng tắm.

Sở Kỳ Thu mím môi, lắp bắp: "Hài lòng."

"Ngôn Minh": "Cảm ơn tình yêu của bạn. Bạn có cần bật phép chiếu ba chiều không? Bạn có thể kiểm tra trạng thái hình người hiện tại của tôi."

Sẽ không phải là "trạng thái hình người" của Ngôn Minh chứ. Sở Kỳ cúi đầu nhìn bộ dáng hiện tại của mình.

"Quên đi." Cậu không thể vô lễ với Ngôn Minh như vậy được. Mặc dù sâu thẳm trong lòng cậu vẫn có một ác ma đang xúi giục nói ra một câu trả lời hoàn toàn khác.

"Ngôn Minh": "Chủ nhân, tôi phát hiện nhiệt độ nước trong bồn tắm đã giảm xuống dưới 20 độ, ngài có muốn kết thúc tắm rửa không? Tôi sẽ lau người cho ngài."

Lau người.

Trái tim Sở Kỳ Thui như bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng chọc vào, một cảm giác hồi hộp tê dại đột nhiên chạy dọc sống lưng truyền truyền thẳng lên não.

Cậu tiếp tục lắp bắp: "Không, không cần. Đợi tôi ở phòng khách."

Sở Kỳ Thu mặc quần áo đi ra, chân như bước trên băng mỏng đi vào phòng khách- Nhu Tử trong phòng khách sẽ tự động hiển thị hình chiếu ba chiều. Sau đó cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng xuất hiện cảm giác mất mát.

Hình chiếu ba chiều không phải là Ngôn Minh, tuy đã được thay thế bằng nam giới nhưng vẫn là một khuôn mặt mô hình bình thường.

Cậu ngay lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

Sở dĩ giọng nói của Ngôn Minh được ghi vào danh sách là vì Ngôn Minh là người phát ngôn cho sản phẩm không người lái của công ty họ, tất cả các bộ phận đều chia sẻ dữ liệu sản phẩm thử nghiệm nội bộ nên cậu có thể nghe thấy giọng nói của Ngôn Minh từ Nhu Tử. Tuy nhiên, không có đặc điểm vật lý rõ ràng nào trong cơ sở dữ liệu của công ty và Nhu Tử cũng không thể thay đổi chúng ngay cả khi cô ấy muốn.

Sở Kỳ Thu không làm phiền "Ngôn Minh", tự mình sấy tóc xong. Đã hai giờ sáng và đã đến giờ đi ngủ rồi.

Cậu nhìn nắp ống kính trên bàn. Hôm nay chạy ngược chạy xuôi, cậu còn chưa kịp nghiêm túc kiểm tra lại nó.

"Nó không giống với nắp ống kính mà cậu làm mất gần đây..." Sở Kỳ Thu chạm vào nắp trên đó và thấy rằng cạnh của nó gần như hòa nhập với bề mặt và không có cảm ứng nổi lên. Tờ giấy hơi ố vàng, dấu mực chữ "Sở" ở giữa nhạt màu, phần trên gần như mờ đi.

Lớp phủ màu đen của nắp ống kính không còn sáng nữa, độ phản chiếu mờ, lớp nhám trên bề mặt trở nên mịn hơn, như thể đã được sử dụng nhiều năm. Cậu nhớ rằng nắp ống kính mới được thay cách đây vài tháng, máy ảnh vẫn chưa được lấy ra và sử dụng vài lần. Làm sao có thể bị mài mòn tới mức này?

Phong cách giống nhau, đường nét chữ viết giống hệt của cậu, vị trí của nhãn cũng giống nhau. Nhưng lại có cảm giác hoàn toàn khác lạ.

Cho nên chữ "Sở" mờ nhạt như vậy, ngay cả khi bị chụp ảnh màn hình và phóng to trong lúc phát sóng trực tiếp, liệu có thể nhận ra được không?

Đầu óc dần dần rơi vào cảnh giới hỗn loạn và bối rối, mí mắt không thể tự chủ buông xuống, buồn ngủ tầng lớp khiến cậu không thể tiếp tục thuận theo dòng hồi tưởng này để suy nghĩ.

" Không muốn nghĩ tới chuyện đó nữa. Dù sao nắp ống kính cũng là của bản thân mình. Đi ngủ đi." Sở Kỳ Thu xoay người lên giường.

Đèn lớn trong phòng ngủ tự động tắt, ngọn đèn ngủ màu vàng ấm áp chiếu sáng khu vườn. Người máy "Ngôn Minh" hỏi vào tai cậu: "Chủ nhân, ngài có cần bật chế độ hỗ trợ giấc ngủ bằng giọng nói giảm tiếng ồn không?"

"Không cần, về nghỉ ngơi một chút đi." Đang đùa tôi à? Tắt giọng chống ồn có nghĩa là nếu Ngôn Minh nằm cạnh cậu mà đòi hơi ấm thì anh sẽ không ngủ được.

"Chào chủ nhân. Chúc ngủ ngon."

Giọng nói dịu dàng này biến mất trong màn đêm tĩnh lặng, cậu cũng dần chìm vào giấc mơ ngọt ngào.

Buổi sáng ngày thứ hai.

Trời vẫn nắng gắt. Khi Sở Kỳ Thu đang ăn sáng, cậu cũng không quên gửi tin nhắn cho Ngôn Minh: Chào buổi sáng, thầy Ngôn, hôm nay thầy có kế hoạch gì không?

Ngôn Minh: Ở nhà làm bài tập.

Sở Kỳ Thu: Hả? Thầy vẫn đang đi học sao?

Cậu nhất thời không thêt hình dung đại minh tinh và bài tập về nhà liên quan đến nhau.

Ngôn Minh: Đúng vậy. Hai năm trước, đạo diễn Lộc đã giới thiệu cho tôi theo học diễn xuất tại Học viện kịch nghệ thành phố V. Năm nay là năm cuối. Tôi không để công ty công khai việc này và công chúng cũng ít để ý đến nó. Gần đây, nhà trường đã giao một bài luận dài 3.000 từ.

Hiểu rồi. Hóa ra Ngôn Minh vẫn còn là sinh viên đại học chưa tốt nghiệp.

Các bạn cùng lớp của anh ấy cũng sẽ gọi anh ấy là thầy Ngôn khi ở trường chứ?

Sở Kỳ Thu: Bình thường không thấy thầy đến lớp mấy.

Ngôn Minh: Hai năm đầu thì thường phải đến trường tham gia các lớp học, nhưng bây giờ hầu hết là lớp thực hành, giáo viên cho phép thay thế việc tham gia các lớp thực hành bằng lớp quay phim, tôi không cần phải quay lại trường và đúng hạn hoàn thành bài tập là được.

Sở Kỳ Thu: Tôi chợt nhận ra rằng tôi không hiểu thầy chút nào. Tôi thậm chí còn không biết Thầy vẫn còn đi học.

Ngôn Minh: Bình thường thôi. Về cơ bản, chúng ta quen biết nhau trong thời gian t được nghỉ hè.

Kỳ nghỉ hè.

Kỳ nghỉ hè nghe càng không phù hợp với hình ảnh mà Ngôn Minh đang thể hiện trước mặt cậu hơn là việc làm bài tập về nhà.

Sở Kỳ Thu: Tác phẩm đầu tay của Thầy đã giành được giải thưởng rất giá trị từ nhiều năm trước, vậy vẫn còn cần phải học hay sao?

Ngôn Minh: Đạo diễn nói với tôi rằng tôi đoạt giải vì vai diễn này phù hợp với tôi, chứ không phải vì kỹ năng diễn xuất của tôi thực sự tốt. Nếu tôi cảm thấy tự mãn về điều này và không nỗ lực trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình, vậy thì sẽ sớm bị mọi người lãng quên thôi.

Sở Kỳ Thu: Thầy Ngôn, thầy thật khiêm tốn. Vậy không làm phiền nữa, thầy tiếp tục làm bài đi.

Cậu còn định nhắn thêm: "Lần sau khi nào chúng ta có thể gặp lại?", nhưng sau đó cậu nghĩ, bọn họ mới gặp nhau tối qua, cách đây chưa đầy mười hai tiếng, giờ mà nhắn như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy rất dính người.

Vào ngày thứ tư của kỳ nghỉ, Sở Kỳ Thu nhìn căn phòng trống rỗng ngán ngẩm, cậu định bật máy tính để tìm việc gì đó để làm.

Đến hôm nay cậu mới nhận ra mình chưa hề nghiêm túc đánh giá tác phẩm đầu tay của Ngôn Minh. Cậu tìm web phim, đăng ký thành viên, tải phim về dự định sẽ xem nó trong hai ngày này.

Bộ phim này có bốn mươi tập, mỗi tập năm mươi phút. Nhân vật do Ngôn Minh thủ vai lúc đầu chỉ là một chàng trai bình thường, anh rời quê hương và đến Thượng Hải phồn hoa để tìm lại người mẹ ruột đã bỏ rơi gia đình và con cái nhiều năm trước. Trên đường đi tìm mẹ, anh gặp anh Đỗ, một người cung cấp thông tin cho Bang Hoa Long. Trong một cuộc chiến băng đảng, anh Đỗ vô tình nhận thấy tài năng bắn súng của anh và tiến cử anh với ông chủ của bang Hoa Long.

Lúc này anh không còn một xu dính túi và đang rất cần một công việc để giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc, ở Thượng Hải phồn hoa náo nhiệt, anh bất lực và không còn cách nào khác là phải quy phục dưới trướng của Bang Hoa Long đang một tay che trời.

Ánh đèn xuyên qua bóng cây ngô đồng, lão đại Bang Hoa Long nhìn chăm chú thiếu niên trước mặt: "Cậu làm gì ở Thượng Hải?"

Chàng thiếu niên: "Tôi đến đây để tìm mẹ tôi."

Lão đại rất cảnh giác với những người không có thông tin mặt đầy nghi ngờ hỏi: "Bây giờ cô ấy ở chỗ nào Thượng Hải? Tôi sẽ giúp cậu tìm."

Ánh mắt của chàng trai trẻ sửng sốt: "Tôi không biết, tôi nghe người cùng làng nói rằng bà ấy đã đến Thượng Hải, tôi rất nhớ mẹ nên muốn đến Thượng Hải thử một lần."

Đây là đoạn cuối tập thứ tư, cốt truyện đang dần được hé lộ khiến người ta không khỏi suy đoán các tình huống phía sau.

Sở Kỳ Thu đang say sưa xem thì phía dưới video đột nhiên hiện lên một cửa sổ tin tức.

"Một hacker đã tiết lộ lịch sử trò chuyện giữa Ngôn Minh và Lộc đạo trước khi ra mắt! Khiến khán giả cả nước chấn động!"

Tiêu đề tuy cường điệu nhưng nó thực sự thu hút cậu. Sở Kỳ Thu không nói hai lời liền bấm vào.

Các cánh giải trí đã mô tả toàn bộ sự việc với giọng điệu cường điệu: Vào lúc 8 giờ sáng nay, một tài khoản ẩn danh đã tiết lộ đoạn ghi âm cuộc trò chuyện của Lộc đạo và Ngôn Minh trên diễn đàn giải trí khi họ gặp nhau lần đầu cách đây nhiều năm. Sự việc này bị nghi ngờ là do một hacker gần đây đã đánh cắp tài khoản của họ. Đoạn ghi âm trò chuyện cho thấy trải nghiệm cuộc sống của Ngôn Minh rất phù hợp với cốt truyện trong bộ phim đầu tay của anh ấy! Kết hợp với màn trình diễn bắn súng của Ngôn Minh tại Peach Idol Games ngày hôm kia, cư dân mạng không khỏi thắc mắc, liệu đây có phải là dành riêng cho Ngôn Minh hay chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên? Lộc đạo vừa ý đền cùng là vì tiềm năng phát triển vô hạn hay là do nhưng chuyện mà anh ấy đã trải qua trong thời niên thiếu?

Biên tập viên đã nói rất nhiều trong thông cáo báo chí, Sở Kỳ Thuu kéo xuống một lúc lâu mới nhìn thấy ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện.

Ôn Nghiễn Minh: Xin chào, Lộc đạo.

Đạo diễn Lộc: Muộn thế này mới kết bạn với tôi, như thế nào, có phải nghĩ đến việc tham gia thử vai rồi đúng không?

Ôn Nghiễn Minh: Xin lỗi, điện thoại cũ của tôi bị hỏng.

Đạo diễn Lộc: Nhìn cậu giống như là học sinh cuối cấp trung học phải không? Cũng không phải từ thành phố V. Tại sao không chăm chỉ học tập và đến thành phố V chứ?

Ôn Nghiễn Minh: Có một việc so với học tập càng quan trọng hơn.

Ôn Nghiễn Minh: Tôi đến thành phố V để tìm em gái mình, cô ấy đã bị bắt cóc gần nhà tôi vài năm trước. Tháng trước tôi nghe nói có một bọn buôn người bị bắt, lần cuối cùng người ta nhìn thấy em tôi cũng là ở thành phố V.

Đạo diễn Lộc: Ôi, thật đáng thương. Thành phố V lớn như vậy, làm sao cậu tìm được?

Ôn Nghiễn Minh: Có người nhắn tin cho tôi và yêu cầu tôi mang hai mươi vạn tiền mặt đến thành phố V. Anh ấy nói rằng anh ấy có thông tin chính xác hơn.

Đạo diễn Lộc: Bây giờ có tin tức gì về em gái mình không?

Ôn Nghiễn Minh: Không...

Ôn Nghiễn Minh: Bị lừa mất hai mươi vạn.

Đạo diễn Lộc: Vậy sao không về nhà?

Ôn Nghiễn Minh: Bởi vì mất tiền nên mỗi ngày tôi đều cảm thấy bất an, không biết phải về nhà đối mặt với bố mẹ như thế nào. Đây là một nửa số tiền tiết kiệm cả đời của bố mẹ tôi. Tiền đã tiêu rồi nhưng người thì không tìm được...

Đạo diễn Lộc: Vậy là cậu lấy tiền rồi bí mật bỏ nhà đi?

Ôn Nghiễn Minh: Ừm...

Đạo diễn Lộc: Hãy đến và thử vai. Linh tính mách bảo tôi rằng vai diễn này rất phù hợp với cậu. Nếu thành công trong buổi thử vai, bạn sẽ nhận được 20% tiền lương sau khi ký hợp đồng và có thể mang về nhà 200.000 nhân dân tệ mà không cần phải lo lắng về việc phải nói chuyện với bố mẹ như thế nào.

Ôn Nghiễn Minh: Cảm ơn đạo diễn.

Đạo diễn Lục: Nhưng sau khi chọn con đường này, sau này cậu sẽ trở thành người của công chúng, có lẽ sẽ khó quay lại cuộc sống bình yên ban đầu. Hãy chắc chắn rằng cậu đã suy nghĩ cẩn thận trước khi đến buổi thử vai.

Ôn Diên Minh: Tôi hiểu rồi, đạo diễn.

Lịch sử trò chuyện kết thúc ở đây.

Chẳng trách biên tập viên giải trí giải thích rằng trải nghiệm của Ngôn Minh rất khớp với cốt truyện trong bộ phim đầu tay của anh. Trong những ngày đầu của bộ phim truyền hình, nhân vật chính trông giống như một bản sao của Ngôn Minh. Nhưng lúc đó Ngôn Minh vẫn được gọi bằng tên thật trên căn cước.

Đọc xong, Sở Kỳ Thu cảm thấy chán nản khó chịu đến không thể nín thở, nghẹn lại trong lồng ngực. Cậu gửi tin nhắn cho Ngôn Minh: Thầy Ngôn, em đã xem tin tức.

Tuy nhiên, rất lâu không có câu trả lời. Sở Kỳ Thu nhanh chóng bấm số, phát hiện điện thoại đối phương đã tắt máy.

Không đúng.

Sở Kỳ Thu ngay lập tức thay đổi người liên lạc và gọi cho Lý Bán Diễm. Điện thoại được kết nói nhanh chóng.

Lý Bán Diễm: "Kỳ Thu, có chuyện gì thế? Tớ đang trên đường..."

Sở Kỳ Thu vừa lo lắng vừa tức giận nói: "Ngôn Minh có ở nhà không? Nhanh giúp tờ xem xem."

Cậu nói nhanh quá mức,Lý Bán Diễm suýt nữa nghe không hiểu: "Chắc anh ấy không có ở nhà đâu, lúc tớ vừa ra ngoài cũng thấy anh ấy đi ra ngoài, nhưng tớ cũng không chào hỏi anh ấy, tớ thấy đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, vừa nhìn là biết không muốn bị người khác làm phiền".

"Anh ấy đã đi đâu?"

"Tớ không biết. Anh ấy đi về phía Bắc, không cùng hướng với tớ. Hình như anh ấy không lái xe." Lý Bán Diễm bị một loạt câu hỏi này làm cho bối rối, "Cậu gọi trực tiếp không phải là được rồi hay sao, sao còn phải thông qua tớ... Gần đây quan hệ không tốt sao? Hay là cãi nhau?"

Sở Kỳ Thu sửng sốt một chút, không để ý tới câu hỏi cuối cùng của Lý Bán Diễm: "Anh ấy không lái xe à?"

"Ừ. Anh ấy không lái xe, chắc cũng không đi xa đâu. Có thể anh ấy đã mua một bao thuốc lá và một chai rượu trước khi quay lại. Đừng lo lắng, khi anh ấy quay lại tớ sẽ thông báo giúp cậu... Mẹ kiếp!" Lời nói bình thản của Lý Bán Diễm đột nhiên tăng nhanh, hắn mở miệng chửi rủa, sau đó lại im lặng. Dựa trên sự hiểu biết của Sở Kỳ Thu về Lý Bán Diễm, linh hồn nhỏ bé của cậu ta chắc chắn đã bị thứ gì đó bất thường thu hút rồi.

Sở Kỳ Thu càng hoảng sợ: "Cậu nhìn thấy cái gì?"

Lý Bán Diễm không vui nói: "Mẹ kiếp, cực nhiều phóng viên đang đứng ở cổng tiểu khu!"