Nhật Ký Cướp Hôn

Chương 32: Cuộc sống mới sau khi kết hôn



“Nhìn anh.” Tôi nghe thấy tiếng thở gấp gáp của anh ta, tiếp theo hai tay đang nắm chặt ga trải giường của mình bị anh ta vặn bung ra, sau đó bị ép đan xen mười ngón với tay anh, gắt gao đặt ở bên gối.

Tôi nhìn về phía anh ta, trong đôi con ngươi đen nhánh của người trước mắt như đang bốc lửa, không có cách nào để diễn tả cảm xúc mãnh liệt và dục vọng mênh mông vô bờ trong đó, tựa như tình cảm cố gắng đè nén bao năm bao tháng rốt cục cũng có cơ hội được phát tiết, buông thả đến thế.

Tôi nhanh chóng nhắm mắt lại, nghĩ thầm: “Nhìn em gái anh ấy, đang lúc nước sôi lửa bỏng thế này, ai còn có tâm tình xem cơ bắp của anh đẹp đẽ thế nào cơ chứ… bà đây sắp bị anh làm cho quẫn bách muốn chết luôn rồi đây này.” Tôi nhắm chặt mắt lại, mặc cho anh ta mơn trớn môi mình, trong đầu trống rỗng.

Sự đau đớn đột nhiên xuất hiện khiến tôi không nhịn được kêu ra tiếng.

Động tác của anh ta bỗng nhiên dừng lại, sau đó càng thêm điên cuồng. Ý thức của tôi trở nên hỗn độn không rõ, chỉ có khóe mắt không ngừng trào ra nước mắt.

Trong màn nước mắt mơ hồ, tôi thấy cái đèn chùm phát ra ánh sáng nhu hòa trên đỉnh đầu, nghĩ thầm tạo hình của cái đèn này đẹp thật đấy, còn nạm cả thạch anh nữa, trần nhà trông cũng không tồi… Mẹ nó đau quá… Còn cả cái giường này nữa, động tác lớn như vậy mà vẫn vững vàng không lay động, nếu cố gắng quên đi người nào đó đang đè trên người mình, thật ra ngủ trên chiếc giường này thích lắm… Giời ạ tay tôi sắp bị ép gãy luôn rồi… Mẹ nó đừng có cắn cổ tôi như thế chứ…

Ý thức hết hỗn độn rồi lại thanh tỉnh, thanh tỉnh rồi lại hỗn độn, liên tục nhiều lần như thế, kéo dài bất tận.

Không biết đã bị dằn vặt như thế bao nhiêu lâu, đến khi tôi bắt đầu vô lực hoài nghi một đêm bảy lần trong truyền thuyết có tồn tại thật hay không, cuối cùng động tác của anh ta cũng dừng lại, bắt đầu nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, sau đó giọng nói chầm chậm vang lên, anh ta nói: “Anh yêu em”.

Nghe câu nói ấy, nước mắt của tôi nhanh chóng rớt xuống, rốt cuộc cũng có thể ngủ rồi…

Uể oải không thể tả được, thân thể bị anh ta đè lên đau nhức, có làm thế nào cũng không thể nhúc nhích. Lúc này, tôi chợt nghe thấy tiếng hít thở đều đều truyền đến từ bên tai, xem ra anh ta đã tiến vào mộng đẹp, yên tĩnh trầm nhiên như thế.

Tôi thở dài một hơi, nhanh chóng bị cơn buồn ngủ xông đến tập kích…

Trong mộng, tôi mở cửa sổ, để ánh ban mai chiếu vào phòng.

Tôi vui sướng đẩy cửa xuống tầng, thế nhưng dưới bóng cây chẳng còn gì, thiếu niên đã từng đứng đó cười sáng lạn với tôi cũng chẳng còn, anh đã quên dẫn tôi đi rồi.

Còn tôi đứng yên tĩnh trên đất trống, nhìn thấy ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây khẽ chuyển động, từng vệt sáng len lỏi rơi xuống, lóe sáng mà sắc bén, làm tôi đau đầu choáng váng, trái tim như bị rơi vào nơi hoang vu không người ở, trống trải tịch liêu.

Một mình tôi yếu ớt ngồi xổm trên mặt đất, bi thương từ đó mà ra.

Nước mắt từ khóe mắt tràn ra, nhanh chóng xẹt qua khuôn mặt, đau xót không hề có một tiếng động.

Cá Voi, chúng ta đã bỏ qua nhau rồi, từ nay về sau, hai người hai thế giới, không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Buổi sáng, tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại, tôi nỗ lực nhếch mí mắt tạo thành một cái khe nho nhỏ, ánh nắng vàng rực rỡ bên ngoài cửa sổ hắt vào phòng làm cho tôi choáng váng đầu óc. Tôi day nhẹ thái dương, vẫn còn có chút mơ màng hỗn độn, lúc vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc ngất ngây thì bất chợt nhìn thấy một đôi con người đen kịt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Trái tim bị dọa cho phát khiếp, tôi lập tức mở to mắt, kéo chăn qua làm phòng ngự cho bản thân.

Thế mà chủ nhân của đôi mắt kia còn nở nụ cười, anh ta lại gần phía tôi, khóe miệng cong lên, nụ cười nhạt nhạt theo đó nở ra: “Cuối cùng em cũng tỉnh rồi.” Nói xong anh ta còn vươn tay, vén mái tóc ngổn ngang của tôi về phía sau, động tác vô cùng dịu dàng. Sau đó đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên vai tôi, anh ngẩng đầu nói: “Quên nói với em một chuyện, môi anh luôn rất mềm.”

Tôi: “…”

Bốn mắt nhìn nhau, hình ảnh đêm qua nhanh chóng lướt qua não tôi, đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, tôi vì sắc đẹp trước mắt, đại não mất khống chế bật thốt lên câu: “Môi anh mềm thật đấy.” Có không muốn cũng phải thừa nhận, câu này của tôi không khác nào ve vãn anh ta, quả nhiên trở thành thứ châm ngòi nổ trong anh ta, cũng theo đó tự hại mình luôn…

Cho nên mới nói, tự mình làm bậy thì không thể sống được mà.

Vừa nghĩ tới chuyện tối hôm qua… mây hồng nóng rực dâng lên hai bên má tôi, rồi nhanh chóng kéo tới hai bên tai, thậm chí còn có xu hướng lan ra toàn thân.

Tôi vội vàng rúc vào trong chăn, kéo chăn lên che đỉnh đầu, thật muốn làm bộ không quen biết anh ta.

Thật sự là tôi không có cách nào đối mặt với người đàn ông trước mắt này. Cũng không có cách nào liên tưởng tới cái người một đêm trước cuồng dã, buông thả dục vọng không thể kiềm chế với cái người lúc này lắc mình biến hóa, mặc quần áo ngủ ở nhà nhàn nhã như thế, sau đó yên tĩnh ngồi ở bên giường cười dịu dàng săn sóc với tôi như vậy là một người.

Thế mới nói, đàn ông trước và sau khi biến thân hoàn toàn không phải là cùng một người mà!

“Đói bụng sao?” Giọng nói của anh ta lại nhẹ nhàng vang lên.

Tôi cách chăn “ừ” một tiếng, từ tối hôm qua đến giờ chưa có một hạt cơm nào vào bụng đã bị kéo đi tác chiến mạnh mẽ, vừa có cảm giác buồn ngủ lại mơ thấy giấc mộng kia, thể lực cạn kiệt, có thể không đói bụng được sao?

“Vậy thì dậy nhanh lên nào, dậy rồi đi ăn sáng.” Nói xong, anh ta khẽ kéo cái chăn trên đỉnh đầu tôi, tôi nhanh chóng kéo nó lại, anh ta cũng không buông, tiếp tục kéo thêm lần nữa, anh ta kéo rồi tôi lại lôi nó trở về, cứ như vậy tới tới lui lui đấu mấy hiệp.

Quả nhiên anh ta thiếu kiên nhẫn, bỗng nhiên cúi người xuống muốn nhào đến, đôi mắt sáng lấp lánh kia nhìn chằm chằm vào tôi, khóe miệng cong lên vẽ ra nét cười tràn đầy hứng thú: “Em còn không ngoan nữa, anh sẽ giận đấy.” Sau đó lại đổi sang vẻ mặt gian manh như sói, nhanh chóng hôn lên trán tôi một cái.

Lông tơ toàn thân tôi lập tức dựng hết cả lên, tôi nhanh chóng rụt người về phía đầu giường, vừa ôm chăn bao kín quanh mình không một kẽ hở, vừa duỗi móng vuốt chỉ thẳng vào mũi anh kịch liệt oán giận lên án: “Anh, anh, đừng có mà quá đáng, tôi dậy còn chưa được sao!”

Thấy anh ta nở nụ cười hài lòng, tôi thầm mắng: “Tên khốn kiếp này!”

“Anh xuống phòng ăn chờ em.”

Nói xong câu này, anh ta thản nhiên ra khỏi phòng ngủ, còn tôi nhanh chóng xuống giường tìm xem quần áo đêm qua đang lưu lạc phương nào…

Trong phòng rửa tay, tôi nhìn dáng vẻ tóc tai rối bời của mình trong gương, nhanh chóng dùng tay sửa sang lại một chút, thuận tiện thắt lên một cái đuôi ngựa, sau đó ngáp một cái thật dài, xả nước lạnh rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong, vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy hai chiếc bàn chải đánh răng đặt cạnh nhau trước mắt, nhìn qua đã biết chúng là đồ đôi.

Hai chiếc bàn chải đánh răng mới tinh, kiểu dáng giống nhau, một lam một tím, trên đó đều có tạo hình của một chú mèo hoạt hình, rất là đáng yêu. Tôi nghĩ đến dáng vẻ Sở Mộ Phàm cầm thứ đáng yêu này, mặt mày nghiêm túc đánh răng, không nhịn được thấy vui vẻ.

Rửa mặt xong xuôi, tôi lại thấy trước gương bày một hàng dài các loại sản phẩm dưỡng da, từ tẩy da chết, kem dưỡng da tay đến mặt nạ dưỡng da, còn có một cặp kem dưỡng ẩm, kem chống nắng, đều những thứ phụ nữ hay dùng, tôi lại càng thêm vui vẻ. Thật không nghĩ tới anh ta lại tỉ mỉ đến thế, thật sự là rất chu đáo.

Lúc tôi còn đang cúi đầu chuyên tâm thoa kem dưỡng da tay, phía sau chợt có người nhích lại gần. Anh ta đưa tay ôm lấy eo tôi, lồng ngực rộng lớn, ấm áp rắn chắc kề sát phía sau lưng tôi. Sau đó anh ta cúi đầu tựa lên vai tôi, nhẹ nhàng mở miệng: “Tại sao không nói cho anh biết, em là…” Anh ta dừng một chút lại tiếp tục nói: “Tối hôm qua anh có chút mất khống chế, xin lỗi em.”

“Là cái gì?” Tôi vừa lau tay, vừa ngẩng đầu nhìn anh ta trong gương hỏi. Thế nhưng vừa mới hỏi xong tôi đã phản ứng lại kịp chuyện anh ta muốn nói lại thôi kia là chuyện gì. Nói vậy là vì anh kinh ngạc chuyện tối hôm qua vì sao tôi lại kêu đau đớn đến thế. Phí lời, có thể không đau sao, dù sao cũng là lần đầu của tôi mà!

Bà đây thủ thân như ngọc, trinh tiết hai mươi lăm năm, trong đêm trăng tròn hôm qua đã chẳng còn lại gì, một màn dùng máu me đánh đổi như thế, há lại chỉ cần một câu nói “đêm qua anh mất khống chế” là xong chuyện?

Nghĩ vậy tôi thầm nói: “Chuyện này có gì đáng ngạc nhiên cơ chứ, thời đại này, yêu đương tự do buông, có người gặp mặt không tới một phút, không cần biết rõ đối phương là nam hay nữ đã có thể đẩy lên giường có một đêm mãnh liệt. Có người như thế, đương nhiên cũng có người yêu đương trong sáng, dù qua năm năm yêu đương vẫn giữ mình trong sạch trở ra.”

Anh ta sửng sốt một chút, sau đó lập tức nở nụ cười, còn nghiêng đầu hôn lên gò má tôi một cái: “Em nói đúng.”

Tôi và anh ta ngồi đối diện nhau, trước mặt là bữa sáng phong phú, cái bụng đói cồn cào làm tôi nhanh chóng vén tay áo lên bắt đầu ăn.

Cắn một miếng trứng trần thơm ngát, xé miếng bánh mì phết đầy bơ, lại uống một ngụm lớn sữa bò nóng hầm hập, tôi chợt cảm thấy khẩu vị trống vắng đã lâu cuối cùng cũng được thỏa mãn. Còn có cả xúc xích nướng và salad rau củ quả rất ngon, tôi nhanh chóng vươn móng vuốt ra tấn công.

“Chậm một chút, không ai giành với em đâu.” Anh ta ưu nhã nhấp một hớp nước chanh, như cười như không mà nhìn động tác nhai nhanh nuốt gọn của tôi.

Sau đó anh ta vươn tay, nhẹ nhàng lau đi vụn bánh mì còn vương bên môi tôi. Tôi ngẩng đầu, ánh nhìn rơi vào những mảng nắng lớn bên ngoài cửa sổ, xán lạn nhu hòa. Anh ta mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, ánh nhìn thâm thúy, dịu dàng lại đẹp đẽ như vậy, khiến trái tim tôi đập rộn ràng.

Lúc này, quá mộng ảo quá không chân thực, ánh mặt trời làm cho mọi thứ trở nên hoàn mỹ đến thế.

Sau khi hoàn hồn, tôi nhanh chóng cúi đầu xuống, cảm giác da mặt mình bắt đầu nóng lên, lòng bàn tay đổ mồ hôi, tim đập nhanh hơn, ánh mắt xốn xang, hô hấp gấp gáp, phản ứng thế này là thế nào nhỉ? Nhớ năm đó, cuộc thi phỏng vấn cũng không làm tôi căng thẳng đến thế, chẳng lẽ nói, tôi yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên…

Làm sao có thể thế được! Rõ ràng trước đây khi nhìn anh ta, bà đây không có cảm giác này, chẳng lẽ do đêm qua lăn giường nên mới thế sao? Chắc chắn là có chỗ nào đó xảy ra vấn đề rồi, đều do ánh mặt trời hôm nay quá đẹp quá ấm áp dịu dàng, tựa như hiệu ứng trên phim ảnh vậy, có thể biến sói lớn thành cừu nhỏ, tôi có thể không động lòng sao…

Tôi cúi đầu không nói gì, chỉ lo ăn ăn uống uống, hi vọng nhờ đó có thể chuyển dời sự chú ý của bản thân, tuyệt đối không thể để bản thân yêu cái người nghiêm túc trước mặt được. Trong lòng tôi như dời sông lấp biển chuyển, anh ta lại chẳng có chút rung rinh nào vẫn thản nhiên gắp đồ ăn bỏ vào bát cho tôi. Tôi nghĩ anh ta chẳng hề hay biết sự giãy dụa trong đáy lòng mình.

Sau khi ăn uống xong xuôi, tôi buông bát đũa xuống, ợ lên một tiếng thỏa mãn. Anh ta đã ăn xong từ lâu, nhanh chóng đưa cho tôi một chén nước nóng rồi bắt đầu thu dọn bát đũa. Tôi mới uống một ngụm nước, thấy anh làm vậy nhanh chóng đứng lên giúp đỡ: “Anh cứ ngồi đi, để tôi.”

Tốt xấu gì thì anh cũng là boss của tôi, hơn nữa, để một người toàn thân toát ra khí chất cao to mạnh mẽ bậc này như Sở Mộ Phàm đi rửa bát, có khác nào kêu Obama đi chợ mua rau với các mẹ các dì, thật khiến tam quan của tôi đổ nát. Hơn nữa con người tôi tuy không biết nấu cơm thật, nhưng loại chuyện như rửa vài cái bát thế này vẫn làm được.

Thế nhưng anh ta lại đè tay tôi lại bảo: “Để anh đi, đêm qua như thế chắc hẳn đã làm em mệt muốn chết rồi.”

Tôi: “…”

Anh: “Không có chuyện gì thì ra phòng khách ngồi xem ti vi cho tiêu cơm đi, đợi anh dọn dẹp xong xuôi, chúng ta sẽ cùng đến bệnh viện, xem tình huống của mẹ chúng mình thế nào rồi.”

Được rồi, xem ra tôi chỉ có thể xin nghe chỉ đạo thôi. Nhìn bóng lưng anh ta xoay người rời đi, bỗng nhiên tôi chợt nhớ ra cái gì đó, chần chờ một chút, vẫn hỏi: “Cái kia, anh nói lời giữ lời chứ. Chính cái chuyện một năm ước định kia kìa, nếu như em không yêu anh…”

Bóng lưng anh ta chợt khựng lại, sau đó xoay người, mâm bát vẫn vững vàng trong tay. Anh ta nhìn tôi, khóe miệng mang theo ý cười không dễ phát hiện: “Anh sẽ trả lại tự do cho em, thế nhưng anh chắc chắn bản thân có thể làm em yêu anh.” Nói xong thì xoay người đi vào trong bếp.

Anh ta vừa rời đi, không khí trong phòng ăn cũng tẻ nhạt, tôi chạy vào phòng khách, mở tivi xem tin tức.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã khiến trái tim tôi hẫng mất vài nhịp.

Hôn lễ của Cá Voi và Bùi Na không tổ chức! Đó là đầu đề của tin tức buổi sáng, thế nhưng tôi cũng không có thời gian để trộm mừng, bởi vì nguyên nhân là do Cá Voi xảy ra tai nạn xe cộ!

Tuy rằng theo như phóng viên đưa tin, Cá Voi vừa gặp một tai nạn nhỏ, bị thương ngoài da một chút, không có gì đáng ngại. Nhưng tôi vẫn thấy tay chân mình lạnh toát, trái tim hốt hoảng không yên, cầm lấy di động trên bàn trà, chần chờ một chút, tôi vẫn bấm số Phùng thiếu.

Tôi nghĩ bản thân tôi không có dũng khí đối mặt với với nỗi tuyệt vọng không ai giải đáp.

Phía bên kia, Phùng thiếu đã tỉnh rượu nói, cậu ta đã gọi điện thoại cho Cá Voi xác nhận qua tình huống rồi, hiếm khi đám phóng viên lại đăng sự thật như thế. Đúng là Cá Voi không bị thương tích gì, sáng sớm hôm nay đã bay đến thủ đô bận việc công tác, vô cùng may mắn.

“Diệp Tử, quên anh ta đi, cho dù hôn lễ của anh ta có thành hay không, hai người cũng đã chẳng còn quan hệ gì nữa rồi.” Phùng thiếu lạnh nhạt nói: “Nếu đã gả đi làm vợ người ta rồi, thì nên ngoan ngoãn sống cuộc sống giúp chồng dạy con. Bao nhiêu tâm tư cũng bỏ hết đi thôi, phải đối xử với vị kia nhà bà tốt một chút. Có thể thấy, anh ta thật lòng muốn sống hết đời với bà.”

Tôi bị những lời nói này của cậu ta làm cho sững sờ nhưng vẫn thuận theo mà gật đầu, tuy rằng cậu ta không nhìn thấy. Sau đó tôi mở miệng, như nói với với cậu ta, thật ra là đang hạ quyết tâm cho bản thân mình, tôi gằn từng chữ: “Ông yên tâm, tôi hiểu rồi.”

Cúp điện thoại, phía sau có giọng quan tâm vang lên: “Ai gọi điện thoại tới thế, có phải là có chuyện gì rồi không?”

Tôi quay đầu lại nở nụ cười với anh ta: “Không có gì, một người bạn gọi tới, chúc em hôn hạnh phúc ấy mà.”

Sau đó hai chúng tôi cùng đi ra ngoài, khi xe chạy ra khỏi tiếu khu, ánh mắt mặt trời lập tức dày hơn, buông thẳng xuống, tôi híp mắt nhìn ra vạt nắng ngoài cửa xe, rồi lại nghiêng đầu nhìn Sở Mộ Phàm đang chuyên tâm lái xe bên cạnh. Giây phút này, bỗng nhiên trong lòng tôi dâng lên một loại cảm giác nhẹ nhàng, sáng sủa.

Xe an ổn lao nhanh về phía trước, ánh mặt trời bên ngoài khiến tôi nghĩ, có thể đây chính là cuộc sống mới mà tôi muốn.