Nhật Ký Cướp Hôn

Chương 33: Chiếc quần lót lớn màu xám



Chuông báo vang lên n lần, tôi buồn ngủ đến mức không thể nhịn được nữa, mới gian nan tìm thấy được thứ đầu xỏ nằm trên tủ đầu giường, trở tay mạnh mẽ ném nó ra ngoài. Âm thanh im bặt đi, thế nhưng tôi lại bị hành động giận giữ quá độ vừa rồi của bản thân làm cho tỉnh hẳn, có lăn qua lộn lại thế nào cũng không thể chìm vào giấc ngủ thêm lần nữa, không thể làm gì khác hơn đành phải rời giường.

Đẩy mái tóc rối tung trước mắt về phía sau, tôi như một đám mây đen nhẹ nhàng bay vào toilet. Sau khi nhìn quanh, không thấy bóng dáng của cái người tên Sở Mộ Phàm kia, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, điều này có nghĩa là không có ai tranh nhà vệ sinh với tôi. Hay là anh đến phòng bên cạnh rồi nhỉ, chắc là vì tôi thường xuyên tranh nhà vệ sinh với anh.

Rửa mặt xong xuôi, đứng trước cửa phòng ngủ ngoác miệng ngáp to một cái, cuối cùng cả người tôi cũng có chút tỉnh táo.

Tôi chậm rãi đi tới trước cửa sổ sát đất, kéo tấm rèm trắng qua một bên, để ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào toàn bộ không gian, trong phòng ngủ rộng rãi thoáng chốc đã sáng sủa lên rất nhiều. Sau khi xoay eo mấy cái, tôi cố gắng nhớ mấy động tác yoga hôm qua Đường Phỉ dạy mình… mấy cái tư thế vặn vẹo biến bản thân thành khúc gỗ khó ưa kia, thế mà tôi lại chẳng nhớ tí tẹo nào.

Lại cau mày nghĩ thêm hai giây nữa, vẫn không có kết quả, tôi liền quả quyết từ bỏ việc thực hiện đắp nặn một thân hình ưu mỹ. Đối với một người có suy nghĩ bình thường như tôi mà nói, phương pháp làm cơ thể ưu mỹ hơn chỉ có ngưỡng mặt lên căng cổ ra đón ánh nắng mặt trời rồi hắt hơi một cái thật to là xong.

Trong khoảnh khắc sung sướng khi hắt hơi, trong đầu tôi xẹt qua hình ảnh khóe miệng cười xấu xa của người nào đó đêm qua, và hình ảnh gợi cảm khi anh ta vừa hứng thú nhìn tôi vừa cởi từng cúc áo… Tuy rằng chỉ là thoáng qua thôi, nhưng vẫn khiến tôi nắm được trọng điểm… thế mà tôi lại quên phơi quần áo!

Nói chuẩn xác hơn là tôi đã quên phơi quần áo của anh rồi.

Đã vậy đó còn là bộ quần áo anh thay ra hôm trước chuẩn bị giặt bị tôi ném vào trong máy giặt rồi quên luôn… Tuy nói quần áo trong tủ anh ta có rất nhiều, vẫn đủ mặc, nhưng chuyện này lại làm cho bản chất chẳng phải cô vợ hiền lương thục đức gì của tôi bị lộ. Phải tranh thủ nhanh chóng tìm cách cứu vãn trước khi anh phát hiện ra mới được!

Xách theo giỏ đựng quần áo, tôi nhanh chóng vọt lên sân thượng, nhào đến mở nắp máy giặt ra, ánh mắt tôi nhìn chằm chằm vào trong đó.

Cái áo sơ mi trắng không thấy đâu, chỉ thấy bộ quần áo tôi thay ra hôm qua đang lặng lẽ cuộn mình nằm trong đó, còn có cả… một cái quần lót lớn màu xám đậm nữa.

Nghĩ đến chuyện anh đã tự giặt sạch sẽ quần áo của bản thân từ lâu, còn tiện tay giải quyết luôn quần áo của tôi nữa.

Tôi nhấc lấy cái quần lót lớn của anh lên, nghĩ thầm anh đúng là một người đàn ông tốt của gia đình.

Bất chợt nhớ tới chuyện chúng tôi đã kết hôn hai tháng, thật không nghĩ tới chúng tôi đã sống với nhau được hai tháng rồi, nghĩ đến đây tôi không nhịn được rùng mình một cái. Cùng một người đàn ông không phải người mình yêu ở cùng một chỗ, cùng ăn cùng ngủ, cùng ra ngoài, cùng nhau về nhà, cùng tản bộ, cùng xem phim truyền hình… Đối với tôi mà nói, chuyện xảy ra trong hai tháng vừa rồi quả thực là chuyện không thể nào tưởng tượng được!.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Thế nhưng nghĩ qua nghĩ lại, tôi lại không có cách nào tưởng tượng được mọi chuyện lại biến thành sự thật. Tôi không phải loại người lập dị kia, nếu đã quyết định bắt đầu cuộc sống mới, chung quy cũng phải lấy dũng khí để đối mặt với cục diện mới, cái này gọi là người co được duỗi được. Trong quá trình thích ứng không dài không ngắn này, thứ làm tôi nhớ đến nhiều nhất chính là những lời rít gào của bản thân mình.

Buổi tối đang ngủ ngon, bỗng nhiên sờ thấy một cánh tay tráng kiện rắn chắc, tôi giật mình lớn tiếng rít gào, ngồi dậy bật đèn kêu to: “Mịa nó Hàn Khanh, cánh tay mày sắp to bằng chân tao luôn rồi, không khác tay đàn ông là mấy, khiếp quá đi mất!”

Dưới ánh đèn sáng choang, tôi thấy người đàn ông ở trần lãnh đạm nằm bên cạnh mình, càng thêm kinh sợ, lại hét lên một tiếng nhảy phắt xuống khỏi giường, tim đập thình thịch. Tôi ngơ ngác mà nhìn người đàn ông chỉ mặc cái quần ngủ lười biếng nằm giường trước mắt mình, sau mấy giây mới phản ứng kịp, lúc ấy thần trí tôi mới kịp lôi tôi về hiện thực.

Hiện thực chính là, tôi và người đàn ông trên giường này đã kết hôn.

Chuyện như vậy còn xảy ra thêm mấy lần, cuối cùng người đàn ông vẫn thờ ơ lạnh nhạt nào đó rốt cuộc cũng bất mãn: “Anh nói em nghe này, tại sao em luôn nghĩ người nằm cạnh mình là Hàn Khanh thế? Lẽ nào lúc ở trên giường mị lực của anh còn không bằng một người phụ nữ?”

“Đương nhiên không phải rồi.” Tôi vừa cười gượng vừa giải thích: “Chủ yếu là do thời gian em ở với cô ấy tương đối dài, bỗng nhiên thay đổi nên em hơi không quen, cho rằng bản thân vẫn chen chúc với Hàn Khanh trong cái giường nho nhỏ của căn hộ đi thuê kia, quán tính ấy mà.”

Tôi còn chưa kịp nói xong đã bị anh kéo mạnh qua đặt ở dưới thân, hơi thở của anh phả lên tai tôi: “Vậy có phải là anh nên sâu sắc một chút, em mới có thế chấp nhận người bạn giường này sớm một chút không?” Nói xong, môi anh vuốt ve cơ thể tôi một đường từ trên xuống dưới, cảm giác dịu dàng, xúc cảm cực nóng đốt thẳng một đường lên từng dây thần kinh của tôi.

Lõa lồ trần trụi như thế, tôi rất không quen, thấy vậy anh lẩm bẩm nói: “Vậy thì cứ từ từ mà quen…”

Sáng sớm rời giường, tôi đang trong cơn buồn ngủ mơ màng mắt nhắm mắt mở bay vào phòng tắm, đập thẳng vào mắt là hình ảnh một người đàn ông ở trần đứng trước gương đánh răng, tôi lại không nhịn được rít gào một tiếng. Gào xong đầu óc của tôi cũng như tỉnh táo hơn đôi chút, lúng túng cau mày hỏi thăm người nào đó một tiếng, sau đó vội vàng chui vào nhà vệ sinh.

Buổi trưa ngồi ở trên ghế salông xem ti vi, sau khi ăn xong cơn buồn ngủ đột nhiên tập kích, tôi nghiêng đầu buồn ngủ, ý thức trong cơn mông lung. Dường như cằm tôi bị ai đó nắm lại, sau đó tôi cảm giác được có món đồ gì đó cạy mở hàm răng tôi ra nhanh nhẹn tiến vào trong miệng tôi. Tôi vội vàng mở mắt ra, lập tức thấy được một khuôn mặt đẹp trai đang phóng đại trước mắt mình, hai mắt anh khép hờ, vô cùng hưởng thụ.

Rít gào một tiếng đẩy anh ra, tôi vừa lau miệng vừa âm thầm mắng anh: “Mẹ nó, còn tưởng rằng bị tên háo sắc nào bất lịch sự nữa chứ!”

Anh cúi đầu chỉnh sửa lại vạt áo một chút, sau đó nhấc lấy túi công văn trên ghế sofa, cười híp mắt nhìn vẻ mặt căm ghét của tôi nói: “Không buồn ngủ nữa à? Đi làm với anh đi.”

Thế nhưng qua thời gian dài, tôi cũng dần quen với mọi chuyện.

Quen với việc lúc ăn cơm có người gắp thức ăn cho tôi, quen với việc lúc nằm ở trên giường có người ôm tôi ngủ, quen với việc có người đứng song song trước gương đánh răng với tôi, quen với việc sau khi tan làm có người đón về nhà, quen thuộc với việc lúc xem truyền hình có người chia sẻ đồ ăn vặt bên cạnh, quen với việc đêm trăng sáng có người bên tôi cùng tản bộ.

Hóa ra cuộc sống mới không khó thích ứng như tôi đã từng tưởng tượng, cuối cùng tôi cũng đã quen thuộc với việc người đàn ông này đối xử tốt với mình.

Sau đó tôi nghĩ, theo nguyên lý có qua có lại, có phải tôi cũng nên làm gì đó cho anh, đúng không?

Nấu ăn tôi không biết, thế nên cướp khoản thu dọn tàn cuộc sau khi ăn xong, sau đó còn mang hết quần áo anh thay ra nhét vào máy giặt, tuy rằng đôi lúc còn quên không lấy ra, sáng sớm lúc rời giường, nếu như tôi dậy cùng lúc với anh còn giúp anh thắt cà vạt nữa, lại nói đây chính là chuyện duy nhất tôi làm được một cách xuất sắc.

Nhớ tới lần đầu tiên khi tôi thắt cho anh, anh nhìn động tác lưu loát đẹp đẽ của tôi rất kinh ngạc hỏi: “Không nghĩ tới em chuyên nghiệp thế đấy.”

Lúc ấy tôi dương dương tự đắc nói: “Chuyện này thì có cái gì khó, cứ coi cái cà vạt này như khăn quàng đỏ mà làm thôi, chẳng qua cũng chỉ khác nhau ở hình thức mà thôi chứ cách làm rất giống nhau. Lại nói năm đó em ở đội thiếu niên tiền phong là hệ thắt khăn quàng đỏ chuyên nghiệp đấy, đại đội trưởng của bọn em còn chỉ rõ muốn em thắt cho cậu ta nữa…”

Bala bala, tôi phấn khởi nói, anh chỉ yên tĩnh mỉm cười nghe mấy cái chuyện nho nhỏ của tôi, xưa nay đều nghe không phiền chán.

Thế nhưng có một lần, lòng tốt của tôi lại làm thành chuyện xấu.

Bởi vì tôi bắt gặp lúc anh đang cạo râu, cái cằm đang đầy bọt, sau đó cầm lấy dao cạo râu bằng điện xẹt qua một đường, âm thanh chấn động khe khẽ vang lên, sau khi dao cạo râu lướt qua để lại một mảng da thịt trơn bóng. Trông không khác nào máy cắt cỏ trên sân ầm ầm đi qua, lưu lại mặt đất sạch sẽ rất thần kì.

“Em cạo giúp anh nhé?” Tôi nóng lòng muốn thử.

Đối với đề nghị chủ động của tôi, anh chần chờ một chút, sau đó đem dao cạo râu trong tay đưa cho tôi.

Tôi ấn mở máy, rất vui vẻ giơ tay lên lướt nó qua cằm anh như người ta lướt máy cắt cỏ… Kết quả có thể tưởng tượng được, đợi đến khi anh bị đau đến mức nhe răng, cằm của anh đã bị tôi lướt cho chảy máu.

Lúc đó tôi bị hình ảnh đó làm cho giật mình, cũng bị dọa sợ.

Sau khi phản ứng lại, tôi nhanh chóng ném dao cạo râu xuống, vừa tìm khăn lau cho anh vừa hốt hoảng không ngừng nói xin lỗi. Thế nhưng anh rất hờ hững, nói với tôi là anh không sao, sau đó nắm lấy cái urgo trên tay tôi, xoay về phía gương dán lên vết thương.

Lúc quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt hổ thẹn của tôi, anh nở nụ cười, đưa tay sờ sờ đầu tôi nói: “Sao lại sốt sắng thế chứ, anh đâu có nói em mưu sát chồng.”

Tôi: “…”

Thế nhưng tôi vẫn chưa chết tâm, sau đó còn lén anh lấy dao cạo râu đi luyện tập, thứ được lôi ra làm vật thí nghiệm chính là lông mày của chính mình. Kết quả tôi làm cho bộ lông mày như mực tàu tung bay của mình biến thành hình dạng sâu lông vặn vẹo khủng bố, hơn nữa hai bên sâu lông vặn vẹo còn không giống nhau!

Dùng bút kẻ lông mày bút vẽ mãi cũng không thể trở về hình dáng ban đầu, làm tôi vừa đến văn phòng đã bị chị Lý nện bắp đùi mạnh mẽ cười nhạo một phen. Đã thế chuyện này còn bị chị ấy mang đi xào nấu tán chuyện khắp công ty, cuối cùng toàn bộ đồng nghiệp trong công ty đều biết chuyện xấu hổ của tôi khi ấy… Thật mất mặt a.

Về phần Sở Mộ Phàm, sau khi ở với anh một thời gian, tôi mới chợt phát hiện hóa ra trước đây tôi chưa hiểu anh lắm, hoặc là nói trước đây tôi luôn tự cho là bản thân hiểu rõ người kia, anh không phải là dáng vẻ tôi nghĩ đến kia, ít nhất thì không phải hoàn toàn là thế.

Lâu nay, tôi vẫn luôn cho rằng anh chính là kiểu người lãnh đạo văn phòng điển hình kia, hơn người, cường quyền, đẹp trai, nhiều tiến, lạnh lùng phúc hắc. Một người có thể trải qua quá nhiều sóng gió, quá nhiều ngăn trở, lăn lộn, lần mò trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, hẳn là đã sớm không còn nhân tính, liên quan đến chuyện công việc ngay cả mạng người cũng không cần.

Loại đàn ông như người này trời sinh thích hợp để phụ nữ mơ tưởng viển vông, theo như lời Tiểu Ngôn nói thì chính là nam chủ tà mị, điên cuồng, xấu xa phiên bản hiện thực.

Thế nhưng tôi phát hiện tôi sai rồi, thật ra tính tình ẩn sâu trong con người anh rất sinh động.

Có một ngày, lúc tôi đưa tay vào gầm giường tìm dép, nhưng lại sờ thấy một hộp lớn chứa rất nhiều đĩa CD rock and roll đã quá hạn. Lúc anh nhìn thấy nò, bắt đầu nói làu làu tựa như đã thuộc như lòng bàn tay nội dung những cái đĩa CD này vậy. Anh tràn đầy phấn khởi nói cho tôi biết những câu chuyện xưa cũ đằng sau mỗi chiếc đĩa. Giây phút đó, tôi nhìn thấy nét hồn nhiên như đứa trẻ trên gương mặt anh, trái tim cũng theo đó mà rung rinh.

Thư phòng cũng là nơi khiến tôi vui vẻ, chúng tôi đã từng ngồi dưới đất mở máy tính lên, vắt hết óc suy nghĩ xem muốn mua những loại sách nào để lấp kín giá sách.

Tôi đã lập một danh sách thật dài các cuốn sách mà bản thân yêu thích, cho dù là cổ đại hay hiện đại, trong nước hay nước ngoài, những kiệt tác nổi tiếng hay vài cuốn sách mang tính giải trí, chỉ là không nghĩ tới, rất nhiều cuốn sách tôi từng thích, ấy vậy mà anh cũng thích.

Cứ như vậy, chúng tôi ngồi dưới đất, sau đó vừa nói về suy nghĩ của bản thân khi đọc những cuốn sách ấy, vừa sung sướng đạt thành nhận thức chung, nhanh chóng đặt sách qua mạng.

Đó là một buổi chiều cuối tuần, chúng tôi ngồi trên sàn nhà trong thư phòng, tán gẫu đến mức vô cùng vui vẻ, ánh tà dương chiếu lên khuôn mặt vui vẻ của cả hai, tôi ngồi gõ tên từng cuốn sách, anh ngồi cạnh mân mê tách trà tiếp tục suy nghĩ đến xuất xứ của một quyển sách nào đó.

Như gặp được tri âm giữa chốn núi cao nước chảy, loại cảm giác đó đúng là đẹp đẽ đến mức không cách nào tả được.