Nhật Ký Cướp Hôn

Chương 7



Sở, Sở, Sở tổng!

Tại sao tan làm rồi mà tôi vẫn không thoát khỏi móng vuốt của anh ta chứ!

Tôi lập tức cúi đầu thật thấp, để cho mái tóc dài che khuất nửa gương mặt, giả vờ không nhìn thấy anh ta, vội vàng nhấc chân hướng về phía đầu hành lang.

Đột nhiên phía trước tối sầm lại, có một bóng người đang đứng chắn trước mặt tôi.

Tôi không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu lên nhìn, làm bộ như rất kinh ngạc hô lên: “A, tổng giám đốc, trùng hợp thật nha.”

“Không trùng hợp.” Giọng điệu của anh ta không được thân thiện cho lắm.

Tôi cảm giác được quanh người anh ta như phát ra một luồng khí lạnh, khiến cho lông tơ cả người tôi trong nháy mắt dựng đứng lên. Khi bốn mắt nhìn nhau, thậm chí ánh mắt nguy hiểm kia dường như muốn cắt tôi ra thành trăm mảnh.

Tôi thở dốc vì hồi hộp, chân lui về sau một bước trong vô thức, bắp chân bắt đầu co rút.

Rốt cuộc là anh ta muốn làm gì? Tôi cúi đầu âm thầm phân tích, chẳng lẽ là muốn nối lại tình cũ với Hàn Khanh? Cũng có thể lắm chứ, nếu thật là như thế thì coi như con đường sự nghiệp và tình yêu của Hàn Khanh đều bội thu cả rồi.

Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu cười lấy lòng: “Sở tổng đến tìm Hàn Khanh à, cô ấy đi ăn cơm rồi, hay là anh lên tầng ngồi chờ một lát nhé?”

Anh ta yên lặng nhìn tôi, đôi mày nhíu lại, cả khuôn mặt trở nên lạnh lùng dị thường, gần như đóng băng thành nước đá, đây là đang diễn “Kỷ Băng Hà” sao?

Tôi cầm bông hoa đã tàn một nửa đưa đến trước mặt anh ta, run rẩy nói: “Tổng giám đốc, anh đừng nóng giận, Hàn Khanh ra ngoài ăn cơm tối rồi, đây là hoa hồng cô ấy tặng cho anh…”

Vẻ mặt anh ta vẫn lạnh tanh như thể không hề nghe những gì tôi nói, ngược lại tra hỏi: “Vì sao không nghe điện thoại của tôi?”

“Điện thoại?” Tôi rụt rè lặp lại.

Nhìn thấy ngọn núi tuyết chuẩn bị muốn sụp đổ, tôi nhanh chóng vứt hoa trong tay xuống, cấp tốc móc điện thoại từ trong túi ra, bấm mấy lần màn hình vẫn không nhấp nháy, tôi giơ điện thoại lên lắc lắc, bất đắc dĩ nói: “Thật ngại quá, điện thoại hết pin rồi…”

Rốt cuộc sắc mặt anh ta cũng bắt đầu dịu lại, trong khi toàn thân tôi đã ướt đẫm mồ hôi lạnh cả rồi, đệch mịa.

“Có, có chuyện gì thế?” Tôi lắp bắp mở miệng.

Anh ta không trả lời, chỉ vung tay về phía tôi.

Tôi cứ tưởng sắp bị bạo hành, nên nhanh chóng ôm đầu cầu xin tha thứ. Nhưng trong khoảnh khắc cúi đầu đó, tôi nhìn thấy trong tay anh ta lóe lên ánh sáng bạc, nó vẽ thành một vòng cung sáng chói trong không trung. Tôi còn chưa kịp suy nghĩ về điều đó, thì bỗng một hơi thở nam tính phà vào mặt, sau đó tôi phát hiện cả người mình đều được bảo bọc bởi một lồng ngực rộng lớn ấm áp.

Tôi ngẩng đầu, chợt nhìn thấy trong đáy mắt anh ta hiện lên ánh sáng nhu hòa.

Tình huống này là sao đây? Tảng băng tan rồi ư? Tôi ngẩn người.

“Tổng giám đốc, anh…” Tôi hoảng loạn giãy giụa, nhưng lại bị hai cánh tay rắn chắc của anh ta ôm rất chặt.

“Đừng nhúc nhích, nếu không tôi sẽ ôm cô đứng cả tối luôn đấy.”

Tôi lập tức ngoan ngoãn, anh ta luôn luôn nói được làm được, tôi cũng không muốn đêm hôm khuya khoắt đứng ở chỗ này cho muỗi đốt đâu. Nhưng tôi lại cảm thấy vậy cũng không ổn, dựa vào cái gì mà anh ta nói không được động đậy thì tôi sẽ không động đậy chứ, đang chơi trò người gỗ à?

Thế là thiên thần và ác quỷ trong tôi bắt đầu đấu tranh kịch liệt, động thì không dám, còn không động thì lại giống như đang bị người ta lợi dụng…

Thời điểm tôi còn đang do dự thì anh ta đã nới lỏng tay.

Tôi lập tức tránh xa nửa mét, vô cùng lúng túng không biết nên nói gì.

“Về sau nhớ sạc điện thoại, đừng để tôi không liên lạc được với cô.” Anh ta nói.

“Vâng vâng.” Tôi vội vàng gật đầu, giương mắt nhìn anh ta đi đến bên cạnh xe.

Vừa lúc tôi mở miệng muốn hỏi, rốt cuộc tổng giám đốc đến đây làm gì, thì anh ta đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu liếc tôi một cái nói: “Với lại, người tôi thích chính là cô.”

Sau đó anh ta lập tức khởi động xe, lao vụt qua trước mắt tôi.

Tôi đứng ngơ ngác tại chỗ, cảm thấy mùa hè đã đi qua, gió thu hiu hiu thổi, sóng to gió lớn đang không ngừng gào thét trong tâm trí tôi…

Vì sao tỏ tình mà lại lạnh lùng như vậy? Tình huống này khiến tôi không khỏi nhớ lại đêm hôm đó anh ta thổ lộ với tôi, tôi cũng nổi cả da gà giống như bây giờ.

Ngày ấy thời tiết vô cùng nóng, thế nhưng điều hòa nhiệt độ trong văn phòng lại rất mát mẻ. Tôi chán nản nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ, rồi lại nhìn qua tổng giám đốc đang chăm chú phê duyệt văn kiện bên cạnh vẫn không nhúc nhích, chẳng hề có ý định tan làm.

Tôi chợt nghĩ có lẽ giờ này toàn bộ công ty chỉ còn mỗi hai chúng tôi là vẫn ở đây.

Trong lòng tôi ảo não không thôi, anh ta nói anh ta tăng ca thì liên quan quái gì đến tôi chứ. Đêm hôm khuya khoắt bắt tôi ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm bộ vui lắm à?

Có điều tôi cũng chỉ có thể tự trách mình, ai bảo trong giờ làm việc chơi trò Angry Birds, lại còn bị anh ta bắt gặp, bây giờ bị phạt cũng là đáng đời.

Nhìn anh ta tập trung làm việc, rốt cuộc tôi buồn chán đến nỗi không nhịn được móc điện thoại di động ra, sau đó lại chậm rãi lấy thêm một túi ô mai từ trong túi xách. Tôi vừa cúi đầu lướt lướt điện thoại tìm người nói chuyện phiếm, vừa lén lút lấy một viên ô mai nhét vào miệng, lại còn phải thỉnh thoảng nhìn xem anh ta có chú ý đến tôi không, nơm nớp lo sợ.

Quả thực giống y như tôi đang ngồi trong lớp học!

Tôi phàn nàn với Phùng đại thiếu gia về việc ông chủ không phải người, cậu ta không thèm để ý đến trọng tâm vấn đề mà lại cười cười hỏi: “Ông chủ của bà thẳng hay cong thế?”

Tôi nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát, cũng không rõ lắm, anh ta dường như không có bạn trai cũng không có bạn gái.

Cậu ta lại hỏi: “Vậy dáng dấp của anh ta thế nào?”

Tôi thoáng nhìn qua một bên mặt của tổng giám đốc, rồi đáp: “Rất đẹp trai, còn cực kỳ lạnh lùng nữa. Nếu mà có bị cong, thì chắc chắn cũng sẽ là công, một công cực chuẩn men. Hai công gặp nhau sẽ cháy nhà đấy, tôi nghĩ ông đừng nên có ý đồ với anh ta, nhìn qua không dễ chọc đâu.”

Câu trả lời của cậu ta khiến tôi không khỏi cười ra tiếng.

Cậu ta nói: “Miễn là dáng dấp đẹp trai thì dù công hay thụ cũng đều cân được tất, bà giúp tôi gửi cho anh ta một hộp xà phòng trước đi…”

Tôi ôm bụng cười đến kém chút nữa ngã trên mặt đất, đương lúc cười chảy nước mắt thì đột nhiên bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của anh, tôi lập tức bị dọa đến ý cười cứng đơ trên mặt.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, gương mặt lạnh lẽo tựa thỏi băng.

“Muốn, muốn ăn ô mai không?” Tôi đưa túi ô mai trong tay tới, bàn tay run rẩy có nhịp điệu trong không trung.

Cứ lo sợ như vậy một lúc mà anh ta vẫn không hề có chút phản ứng nào, tôi hậm hực muốn thu tay về thì anh ta đột nhiên chụp lấy, toàn bộ khí lạnh trên mặt đều bỗng dưng tan biến.

“Đi rót cho tôi ly nước.” Anh ta nói.

Tôi lập tức tuân lệnh, đồng thời âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán. Hù chết bà đây rồi, cứ tưởng sự nghiệp của mình sắp đi đời nhà ma rồi chứ.

Khi tôi vừa mới quay người lại, anh ta đã đứng sau lưng, trong lòng tôi chợt giật thót một cái. Ông chủ, vì sao lúc nào anh đi cũng đều không phát ra tiếng động vậy hả?

Anh ta không hiểu rõ diễn biến trong tim tôi, chỉ cầm lấy ly nước uống một hớp, sau đó không nói tiếng nào, ánh mắt nặng nề cứ nhìn tôi như vậy. Không biết có phải tôi hiểu lầm hay không, giờ phút này tôi cảm thấy hình như anh ta trở nên dịu dàng hơn, vẻ lạnh đạm ngày thường đã biến mất không còn một mảnh, khuôn mặt anh tuấn thâm thúy trở nên vô cùng quyến rũ.

Anh ta lặng lẽ nhìn tôi, khóe miệng giương lên một ý cười nhạt, bên trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy ánh lên một tia sáng nhu hòa, giống như có một cỗ vui vẻ kỳ dị đang tuôn trào. Ánh sáng kia rạng rỡ như thế, thâm tình như thế thật khiến người ta rung động.

Tôi chợt ngây ngốc cả người.

“Diệp Ngưng Tố.” Anh ta gọi tôi.

“Vâng.” Tôi ngơ ngác trả lời.

“Tôi thích em.” Anh ta nói.

Tôi cảm thấy tôi vừa nghe nhầm, chắc chắn nghe nhầm, nhất định là nghe nhầm rồi!

Tôi khó khăn hỏi lại: “Sở tổng, anh vừa nói gì? Tôi nghe không rõ…”

“Tôi nói tôi thích em.” Anh ta nhướng mày.

“Ha ha, thật ra tôi cũng thích bản thân tôi lắm.” Tôi cố giả vờ tươi cười để che giấu xấu hổ: “Tổng giám đốc, đừng đùa tôi nữa mà, lá gan của tôi nhỏ lắm đấy…”

Chân mày anh ta cau lại, dường như rất không vui với phản ứng của tôi: “Tôi thích em là chuyện rất kỳ quái sao, nếu em không thích từ “thích”, cảm thấy không trịnh trọng, thì tôi có thể đổi thành từ “yêu”, tôi yêu em, có phải như vậy em sẽ thích nghe hơn không?”

“Ý tôi không phải vậy…” Tôi bị lời nói của anh ta làm cho choáng váng, luống cuống từ chối: “Vấn đề là tôi đã có bạn trai rồi!”

Mặt anh ta lập tức trầm xuống.

“Bạn trai của tôi tên là Cá Voi, không lâu nữa chúng tôi sẽ kết hôn, anh ấy là stylist đang rất nổi tiếng trong giới giải trí, tất cả mọi người trên Weibo đều đang lùng sục anh ấy, bởi vì ngoại hình anh ấy rất đẹp trai, phải nói là cực kỳ đẹp! Anh ấy cũng rất ưu tú, vừa mới vào nghề không lâu đã đạt được giải thưởng rồi…”

Tôi đang hừng hực khí thế chứng minh mình có bạn trai, thì chợt nhìn thấy gương mặt đã tái xanh của anh ta, liền cuống quít giải thích: “Không phải tôi nói anh không đẹp trai không ưu tú, anh cũng rất đẹp trai và tài giỏi, mọi người trong công ty đều ngưỡng mộ anh, nhất là các cô gái đấy, vừa nhìn thấy anh là đã phấn khích không chịu được…”

Càng nói càng thấy không ổn, nên cuối cùng tôi chỉ có thể ngậm miệng lại.

Anh ta đã trở lại khuôn mặt không biểu cảm như ngày thường, toàn thân đều lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách, làm cho người ta nhìn mà phát khiếp.

Lúc đó, ngay cả dũng khí để ngẩng đầu lên nhìn anh ta tôi cũng không có. Hai người cứ đứng cứng đờ ra như vậy, toàn bộ văn phòng đều yên tĩnh đến dọa người.

Thật lâu sau, anh ta mới thản nhiên nói: “Tan làm, cô có thể về.”

Tôi như được ân xá, lập tức cầm lấy túi xách rồi xông xuống dưới lầu.

Qua ngày hôm sau, tôi còn định giả vờ bệnh không đi làm, nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ người ta cũng không muốn nhìn thấy tôi, nói không chừng tôi vừa đến công ty thì đã nhận được thông báo bị đuổi việc. Chỉ còn một ngày nữa là tôi đã đi làm được tròn một tháng, nói thế nào cũng nên lấy được tháng lương kia chứ, nếu không chẳng lẽ một tháng này tôi lao động không công hay sao.

Tôi ôm tâm lý “sẽ bị đuổi việc” đi làm, kết quả vừa đến công ty đã bị chị Lý kéo đi làm lao động tay chân, bận rộn cả một buổi sáng. Lúc chào đón Sở Mộ Phạm đến, anh ta không hề có một chút biểu hiện khác thường nào, thật giống như chuyện tối qua chưa hề phát sinh.

Khi thấy anh ta cũng không nhắc tới thì tôi dứt khoát giả ngây giả dại, hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau. Thế là chuyện này xem như chưa từng xảy ra, đồng thời cũng bị tôi cố ý lãng quên.

Nói thật, ngay cả khi được anh ta thích, tôi vẫn cảm thấy áp lực như núi.

Anh ta quá trầm tĩnh hướng nội, khí thế lại bức người như vậy, cho dù anh ta không nói một lời nào cũng tạo cho người ta sức ép phải kính sợ. Dạng người này chỉ thích hợp làm ông chủ, không thích hợp làm người yêu, yêu đương với anh ta, cho dù không mệt chết thì cũng sẽ bị dọa chết.

Thế nhưng vào ngày phỏng vấn, cảm giác anh ta mang lại không phải như bây giờ.

Vào thời điểm đó là tầm khoảng một tháng sau khi tôi bỏ công việc cũ, rốt cuộc tôi cũng bị mẹ tống khứ ra khỏi cửa để đi tìm việc làm. Vừa đúng lúc này, Hàn Khanh nói công ty cô ấy đang cần tuyển một trợ lý giám đốc, cho nên cô ấy bảo tôi thử sức một lần.

Hàn Khanh nói, vị trí này đã đổi mấy người rồi, những lần trước là bộ phận nhân sự tự tuyển, tổng giám đốc đều không hài lòng. Thế nên, lần này tổng giám đốc tự mình phỏng vấn, anh ta đối với trình độ, kinh nghiệm đều không quá coi trọng, chỉ cần năng lực đạt tới yêu cầu của anh ta là được. Có điều nghe nói yêu cầu của anh ta đối với trợ lý cao đến biến thái.

Nghe cô ấy nói như thế, tôi đoán chắc mình sẽ không có cơ hội rồi. Nhưng cứ liên tục bị mẹ thúc giục đến phiền, nên định đi thử vận may, không ngờ chuyến đi này lại để tôi được trúng số độc đắc.

Ngày ấy, tôi ôm quyết tâm điếc không sợ súng, tràn đầy tự tin ngồi trước mặt anh ta.

Anh ta cúi đầu xem lý lịch của tôi, khi nhìn thoáng qua trường học tôi đã tốt nghiệp thì khẽ nhíu mày. Tôi có thể lý giải được nét mặt ấy, trường nghệ thuật mà tôi tốt nghiệp kia có tiếng rất xấu ở Giang Thành, là một ngôi trường tạp nham tuyển sinh không cần tiêu chuẩn gì cả, anh ta không nhíu mày mới là lạ.

Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía tôi, vẻ mặt lập tức sửng sốt, tôi cũng hơi kinh ngạc, nhìn khuôn mặt đẹp trai kia của anh ta, trong phút chốc dường như tôi có một loại cảm giác đã từng quen biết. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, tôi lại thấy chưa bao giờ gặp người này, đây quả thật là khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.