Nhật Ký Cướp Hôn

Chương 8: Trời sinh tính tình đã vốn háo sắc



Hình như anh ta cũng có cảm giác giống tôi, ánh mắt kia từ mê mang chuyển thành chấn kinh, thế nhưng trong nháy mắt mọi biểu hiện đều trở lại bình thường, tựa như chưa hề có chút rung động nào.

“Diệp Ngưng Tố?” Anh ta cầm ly nước lên, nhẹ nhàng hỏi.

Tôi gật đầu một cái, cố gắng không kiêu ngạo cũng không tự ti.

Đôi mắt lấp lánh của anh ta nhìn về phía tôi, tựa như đang xác nhận xem tôi là thật hay giả, sau đó anh ta bưng ly nước lên khẽ nhấp một cái. Tôi nhìn thấy khóe miệng của anh ta nồng đậm ý cười.

Ngay lúc đó tôi đã nghĩ đây quả là một người đàn ông rạng rỡ tươi sáng như ánh ban mai…

Sau đó anh ta vô cùng hòa ái dễ gần hỏi tôi vài vấn đề không liên quan, rồi lại mỉm cười thông báo: “Chúc mừng, cô đã được tuyển.”

Hạnh phúc tới quá đột ngột, tôi nghĩ nếu như ngay lúc đó tôi biết người đàn ông này thật ra là khẩu phật tâm xà, thì có lẽ sẽ không vui vẻ như vậy.

Vào ngày đầu tiên đi làm, anh ta đã lộ rõ bản tính ác độc của mình.

Ngày đó tôi vừa vào công ty đã bị gọi đến văn phòng, nhìn thấy anh ta ngồi trước bàn làm việc an tĩnh dịu dàng cười, những tia nắng ban mai chiếu xuyên qua khung cửa sổ soi rọi khuôn mặt tuấn tú của anh ta, từng đường nét trên đó quả thật quá hoàn mỹ, quá ảo mộng.

“Thích xem tiểu thuyết à?” Anh ta dùng giọng điệu thân mật hỏi, ánh mắt nhìn về phía cuốn sách nửa mới nửa cũ tên “Truyền thuyết về các vị thần” đang đặt trên bàn.

“Rất thích ạ.” Tôi cười trả lời.

“Vậy cô đã đọc quyển tiểu thuyết này chưa?” Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt tràn đầy mong chờ.

Trong lòng tôi đang không ngừng gào thét: “Đúng là nói thừa, quyển tiểu thuyết này là do chính tôi viết chứ ai.”

Đương nhiên tôi sẽ không nói cho anh ta biết, tôi chỉ nhẹ cười đáp: “Đã xem rồi, tác giả là Thượng tá Meo Meo, đây là cuốn thứ hai, đã được xuất bản bảy, tám năm trước.”

“Ừm, tôi đợi bộ truyện này đã lâu, cuối cùng nó cũng sắp tới hồi kết thúc.” Anh ta vừa nói vừa dò xét tôi, tựa như đang chờ tôi nói gì đó.

Tôi nên nói cái gì bây giờ? Nói tuổi anh đã cao mà còn xem loại tiểu thuyết huyền huyễn dành cho học sinh này à, đúng là tính tình quá trẻ con mà.

Đương nhiên tôi không thể nói như vậy, nên hắng giọng trả lời: “Chủ yếu là do Meo Meo quá lười, một năm chỉ viết một cuốn, cuốn thứ chín là cuốn cuối cùng, đáng lý cuối năm ngoái đã phải ra xong rồi, kết quả lại đăng kéo dài lê lết cho đến tận bây giờ, thật khiến người ta sốt ruột.”

Khi nói, tôi thể hiện cảm xúc vừa yêu vừa hận, cho thấy rằng tôi cũng là fan hâm mộ trung thành của Thượng tá Meo Meo, với hy vọng có thể trở thành đồng minh của ông chủ.

Ánh mắt lấp lánh của anh ta vẫn nhìn chằm chằm tôi như cũ, hé mở môi giống như muốn thổ lộ gì đó, nhưng chợt dừng một chút rồi lại không nói nữa. Tôi không hiểu được suy nghĩ trong đầu anh ta, cũng không biết anh ta muốn nói cái gì, nên chỉ có thể lễ phép mỉm cười.

Thế nhưng đôi mắt anh lại dần dần chìm xuống, bên trong lộ ra thần sắc thất vọng.

Bầu không khí có chút xấu hổ, tôi ngơ ngác đứng ngây người không biết nên làm gì cho phải.

“Tôi theo bộ truyện ấy, là bắt đầu từ quyển sách này.” Nửa ngày sau, anh ta cầm sách lên, nhàn nhạt nói: “Bởi vì một cô gái mà tôi mới thích nó, mỗi lần nhìn thấy, tôi đều sẽ nghĩ tới cô ấy, thế nhưng cho dù tôi nhớ cô ấy đến phát điên, cô ấy vĩnh viễn cũng không hề hay biết.”

Thì ra bên trong còn có cả một câu chuyện tình yêu lâm li bi đát như thế, tính tình của ông chủ thật sự là quá ấm áp.

“Người con gái kia nhất định là người mà anh thích.”

Anh ta không thể phủ nhận gật đầu, đôi mắt đột nhiên nhìn thẳng về phía tôi: “Cô ấy rất đẹp rất hiền lành, chỉ tiếc là trí nhớ quá kém.”

Tôi bị anh ta nhìn đến tê da đầu: “Ồ, cô ấy hay quên cái gì à?”

“Tôi.” Anh ta gằn giọng, âm thanh kia rõ ràng mang theo hận ý.

Thì ra là một câu chuyện tình bi thảm, xem ra ông chủ đang cần an ủi đây.

Nhưng không đợi tôi mở miệng, anh ta lại nói: “Cô ấy còn nợ tôi một lời hứa, tôi đã đợi cô ấy ròng rã bảy năm rồi.”

Tôi nhìn anh ta, chỉ thấy trong đôi mắt kia đột nhiên nổi lên một tia lạnh lùng, khiến tôi không khỏi run rẩy một cái, thầm nghĩ ông chủ sắp nổi bão, nên cuống quýt không kịp lựa lời nói: “Vậy anh phải tìm cô ấy tính sổ mới được, ngoại hình đẹp trai như vậy mà cũng dám quên, cô gái này đúng là sống thật đáng tiếc mà!”

Nói xong tôi lập tức đổ mồ hôi lạnh cả người, tính của tôi một khi kích động thì sẽ nói chuyện rất không suy nghĩ, ngày đầu tiên nhận việc đã dám làm càng như vậy rồi, tôi đây mới đúng là sống thật đáng tiếc đấy!

Anh ta nhìn tôi không nói lời nào, trên mặt hiện lên một tia châm chọc khó hiểu.

Sau đó những ngày đen tối của tôi bắt đầu, cũng bởi vì ngày đó nói chuyện không biết nặng nhẹ, nên anh ta luôn gây khó dễ cho tôi đủ đường, đương nhiên, năng lực không đủ cũng là một trong những nguyên nhân trong đó. Thế nhưng, nếu tôi làm không tốt công việc này, thì anh ta hoàn toàn có thể sa thải tôi, hà cớ gì mà hết lần này tới lần khác lại cứ tìm cách dày vò tôi thế này.

Thậm chí tôi vô cùng hoài nghi, đêm đó anh ta thổ lộ ở văn phòng hoàn toàn là một trò đùa dai, anh ta chỉ muốn nhìn thấy tôi xù lông mà thôi. Mỗi lần tôi bị anh ta chỉnh đến thê thảm, anh ta lại càng làm càng không biết mệt, tựa như thú vui duy nhất của anh ta chính là chơi đùa tôi vậy.

Lại còn thổ lộ đến tận hai lần! Tôi đứng dưới lầu nghiến răng nghiến lợi: Họ Sở kia, anh thật sự quá đáng lắm rồi đấy!

Bảy ngày sau đêm thất tịch ấy, hết thảy mọi thứ đều nhìn có vẻ bình yên vô sự.

Ban ngày tôi vẫn cố gắng ứng phó với công việc như cũ, ban đêm thì chuyên tâm viết lách, thỉnh thoảng châm chọc, nói chuyện phiếm với Hàn Khanh, hoặc cùng Đường Phỉ dạo phố mua sắm trả giá, vẫn ăn ngon ngủ ngon. Thứ thay đổi duy nhất chính là bạn trai đã không còn thuộc về tôi nữa.

Tôi không còn phải ôm khư khư cái điện thoại chờ tin nhắn của anh ta, không còn phải nửa đêm không ngủ để video call nói chuyện phiếm với anh ta, không còn phải mong chờ anh ta khi nào mới có thể dành ra một chút thời gian để ở bên tôi. Mà trong danh bạ di động của tôi cũng không lưu số điện thoại của anh ta nữa, ảnh đại diện con cá voi trên QQ cũng không còn lóe sáng, và anh ta cũng sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của tôi nữa.

Và tôi, quả thật là một cô ngốc tái thế, từ trước tới nay đối với đồ vật không chiếm được đều có thể vờ tỏ vẻ không có cũng không sao.

Tự thôi miên bản thân luôn rất hữu hiệu, sức mạnh tinh thần chính là vũ khí ma thuật không thể thiếu đối với thế giới.

Tựa như thời điểm khi tôi mới vào đại học, tôi luôn tự nhủ, đây là một ngôi trường tốt, là một môi trường học tập tốt cực đỉnh, sau đó tôi lập tức yêu quý cuộc sống đại học của tôi vô cùng.

Hoặc giả thời điểm tiểu thuyết càng viết càng chậm, tất cả các fan của Thượng tá Meo Meo đều kịch liệt trách móc tôi chậm trễ bản thảo, tôi sẽ tự nhủ, mình không phải Thượng tá Meo Meo, mình không phải Thượng tá Meo Meo, thế là tôi liền yên tâm thoải mái đi xem phim Mỹ.

Thậm chí nếu trong tủ lạnh không có quả táo mà tôi thích ăn, tôi sẽ tự nói với mình, thứ mình thích ăn là quýt, mình thích ăn quýt, và thế là tôi lập tức vui vẻ lột quýt ăn.

Từ đó suy ra, giống như bây giờ người đàn ông tôi yêu không quan tâm tới tôi, tôi sẽ tự thôi miên bản thân rằng mình thậm chí chưa hề kết bạn với anh ta, sau đó tôi thật sự cảm giác đã không còn yêu cái người tên là Cá Voi kia nữa…

Có lẽ mọi người sẽ nói tôi tự lừa mình dối người, nhưng tôi muốn nói cho các bạn biết, cuộc đời này ngắn lắm, vui vẻ là một ngày, không vui cũng là một ngày, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện tệ hại nào, cũng đừng cảm thấy buồn khổ, hoặc tối thiểu cũng đừng để bản thân sa lầy vào nỗi buồn quá lâu.

Tôi luôn cho rằng như vậy và thực tế cũng đã làm như vậy, cho nên mỗi ngày tôi vẫn sống rất vui vẻ.

Nhưng có đôi khi, tôi bất chợt nhìn thấy chiếc váy anh ta tặng trong tủ áo cũng sẽ nhớ tới anh ta, hoặc đôi khi đang xem album ảnh trong điện thoại vô tình nhìn thấy những tấm ảnh chụp chung ngày trước cũng nhớ tới anh ta, thậm chí lúc tivi ở đầu giường vô tình phát tin tức của anh ta, tôi cũng sẽ nhớ.

Giây phút ấy, trong đầu tôi tất cả đều là anh ta, giọng nói, nụ cười và hình bóng của anh ta, còn có ký ức năm năm gắn bó, nhiều như vậy tốt đẹp như vậy, trong nháy mắt tất cả đều đồng loạt trỗi dậy, quấn quýt và dai dẳng như một loại ma túy, bao bọc lấy như muốn nghiền nát tôi.

Cái cảm giác nhớ nhung quyến luyến anh ta tựa như một con dao bén nhọn cắt sâu vào da thịt, khiến tim tôi đập dữ dội.

Nhưng mỗi lần bị cắt đến toàn thân máu tươi đầm đìa, tôi đều có thể lập tức sống lại, chẳng qua chỉ là một tên đàn ông phụ bạc thôi mà, bà đây không thèm!

Bây giờ nhiệm vụ mỗi buổi sáng của tôi chính là giúp ông chủ kiểm tra tiến độ trang trí phòng mới.

Tôi dựa theo địa chỉ tìm đến khu biệt thự Quân Duyệt, chỗ này mới được xây thành khu dân cư cao cấp không lâu, nghe đồn chính là nơi giá cả nhà đất cao nhất Giang Thành. Mặc dù diện tích không quá lớn, nhưng mỗi biệt thự đều có nét độc đáo riêng, được xây theo phong cách kiến trúc Châu Âu cổ, nhìn qua tình xảo trang nhã, vô cùng đẳng cấp.

Nơi đây rời xa ồn ào náo nhiệt của phố xá sầm uất, vừa tiến vào cổng khu dân cư, trong phút chốc tôi còn nghe được tiếng chim hót ngửi thấy hương hoa thơm. Bầu không khí tĩnh mịch tao nhã đập vào mắt, một mảnh lớn thực vực xanh rờn bao quanh. Còn có vườn hoa, suối phun và tác phẩm điêu khắc tô điểm trên đường, những cây cổ thụ vươn bóng râm lớn che đi ánh mặt trời gay gắt, thỉnh thoảng còn có vài làn gió mát thổi nhè nhẹ qua những tán cây.

Tôi đang tự hỏi, đây có phải là vườn địa đàng không nhỉ? Thật sự khiến một công nhân nhỏ nhoi phải ở trong căn phòng thuê bé tí xíu như tôi đây ganh tỵ muốn chết.

Nghĩ tới Sở Mộ Phàm có thể ở một nơi như thế này, sự đố kỵ của tôi lập tức chuyển sang anh ta, không ngờ tên sếp mặt đơ u ám này lại có nhà riêng cao cấp như vậy!

Quên nói, tên Sở Mộ Phàm kia vậy mà đã kết hôn.

Người này thật sự quỷ quái không nói nên lời, trước đêm thất tịch thì lăn giường với Hàn Khanh, ngay đêm thất tịch thì thổ lộ với tôi lần thứ hai. Ngày hôm sau đi làm, trên ngón tay lại có một chiếc nhẫn cưới lấp lánh, tôi nhìn chiếc nhẫn cưới kia thấy hình như hơi quen mắt. Lúc tôi lén nhìn trộm, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên cười nói: “Tôi đã kết hôn rồi.”

Đờ mờ, làm ơn đừng quậy nữa có được hay không?

“Chúc mừng chúc mừng!” Tôi vội vàng nói lời chúc.

Nhưng trong lòng lại nghĩ, chúc mừng em gái anh! Chỉ có hai ngày mà quậy ra nhiều chuyện như vậy, bản thân thì sung sướng chạy đi kết hôn.

Phùng Bác nói quá đúng, đàn ông trên thế giới này chia làm hai loại, một là rất háo sắc, hai là cực kì háo sắc. Lúc đầu tôi chưa tin, tôi còn mắng Phùng Bác là cậu ta đang tự nói mình.

Cậu ta chỉ cười cười đáp: “Đây là bản năng tự nhiên của con người, bà muốn không tin cũng không được.”

Tôi cãi lại: “Cá Voi nhà tôi không phải như thế!”

Cậu ta lại trả lời: “Cũng có cực ít đàn ông thuộc vào loại thứ ba, bọn họ vẫn háo sắc, nhưng háo sắc kiểu chung tình, cả đời chỉ háo sắc với một người, có thể Cá Voi nhà bà thuộc dạng này.”

Lúc đó tôi còn thật vui vẻ, cứ cảm thấy mình nhặt được giống loài quý hiếm.

Thế nhưng rốt cuộc anh ta cũng là một trong những kẻ háo sắc kia, ngay cả tên sếp có vẻ ngoài nghiêm khắc và đáng tin cậy như thế cũng không ngoại lệ, quả nhiên là trời sinh tính tính đã vốn háo sắc mà.

“Tôi đang trang trí phòng mới và muốn tham khảo ý kiến của cô một chút.”

Anh ta đánh gãy suy nghĩ miên man liên quan đến đàn ông của tôi, tôi vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, tỏ vẻ vô cùng cung kính.

Anh ta lấy ra một sơ đồ thiết kế nội thất phòng ốc vô cùng tinh tế, trải ra trên bàn nói: “Thật ra tôi khá hài lòng với thiết kế ban đầu của ngôi nhà, theo phong cách Châu Âu đơn giản, tươi mát và trang nhã. Nhưng tôi lại sợ cô ấy không thích, nên muốn tập trung thay đổi phòng khách và phòng ngủ một chút, cô có đề nghị gì không?”

Tôi thầm nghĩ: “Sao anh không trực tiếp đi hỏi vợ của anh ấy, lỡ như nghe theo đề nghị của tôi, trang trí xong vợ anh không thích thì sao, sai lần này tôi gánh không nổi đâu nha.”

Tôi uyển chuyển từ chối: “Thật ra tôi cũng thích phong cách Châu Âu đơn giản, sang trọng và tự nhiên, nên tôi nghĩ chắc vợ anh cũng sẽ thích.”

“Thật sao?” Anh ta hăng hái nhìn tôi.

“Vâng.” Tôi gật đầu một cái, sau đó còn bổ sung thêm: “Không biết vợ anh có thích đọc sách hay không, nếu thích, vậy thư phòng chính là trọng điểm rồi.”

“Hẳn là thích, cô ấy là một tiểu thuyết gia.”

Tôi lại thầm nghĩ: “Thật đúng là trùng hợp, tôi cũng là người gõ chữ đây, hay là hẹn bà xã của anh ra đi, cùng nhau tâm sự những điều tâm đắc khi nhây bản thảo.”

“Không phải cô cũng rất thích đọc sách sao, còn thường xuyên đọc tiểu thuyết trong giờ làm việc cơ mà.” Anh ta châm chọc, khóe miệng tăng thêm mười phần ẩn ý: “Nói thử xem, cô cảm thấy thư phòng nên bố trí như thế nào mới tốt?”