Nhật Ký Dưỡng Thành Liếm Cẩu

Chương 41: Điện thoại



Edit: Vũ Quân

"Bạn học Đường Miên, tớ cảm thấy sau khi cậu và tiểu chó săn ở bên nhau, lá gan cũng càng ngày càng to hơn." trước Tết Âm Lịch Tạ Đình Đình rốt cuộc cũng xác nhận mang thai, hiện tại cô chính là bảo bối của cả nhà, mỗi ngày ở nhà đem chân gác lên bàn, vênh mặt hất hàm sai khiến để ông xã của cô làm việc nhà, cuộc sống gia đình không cần bàn dễ chịu như thế nào.

"Lần trước đêm cậu không về ngủ, lúc mẹ cậu gọi điện thoại cho tớ xác nhận, thiếu chút nữa tớ không phản ứng kịp."

"Đình Đình......"

Đường Miên bị Tạ Đình Đình nói cho mặt đỏ lên: "Xin lỗi, ngày đó cũng muộn rồi, tớ chỉ có thể gửi Wechat cho cậu......"

"Không cần xin lỗi, tớ chỉ muốn biết buổi tối ngày đó có phải các cậu tương tương nhưỡng nhưỡng hay không?" Tạ Đình Đình hỏi chuyện vẫn đơn giản thô bạo như cũ.

"Đình Đình!" Biết rõ âm thanh trong điện thoại ba mẹ sẽ không nghe thấy, nhưng Đường Miên vẫn có tật giật mình đóng cửa phòng lại.

"Cậu hỏi cái gì vậy!"

"Hứ, cậu có biết rằng tớ có bao nhiêu muốn cùng chị em thân thiết tâm sự về khuê phòng bí sự không, nhưng cậu vẫn luôn ngây thơ làm tớ nghẹn đến khổ!" Tạ Đình Đình vỗ đùi, người đàn ông bên cạnh cả kinh nhanh chóng thổi thổi sợ cô đau.

"Thế nào, tiểu chó săn ở trên giường chắc chắn là rất mạnh mẽ đi, một pháo có thể đánh bao lâu?"

"......"

Đường Miên cảm thấy Tạ Đình Đình mang thai càng thêm không kiêng dè gì.

Nhưng câu hỏi của Tạ Đình Đình, cô không biết nên trả lời như thế nào, cô co lại trong góc giường, trong đầu không tự giác bắt đầu hồi tưởng lại hình ảnh đủ loại tư thế khi làm tình với Hạ Nhai, nghĩ nghĩ chân tâm đã ướt.

Lại nói tiếp...... Vài ngày rồi cô cũng chưa nhìn thấy Hạ Nhai.

Hạ Nhai người này không biết đang nghỉ đông mà bận cái gì, trước kia ở trong trường học mỗi ngày đều vô cùng dính người, được nghỉ thì ngược lại bắt đầu có việc, lần trước còn nói muốn đưa cô đi gặp mẹ anh, bây giờ đã là mùng ba rồi.

Sau khi cúp điện thoại của Tạ Đình Đình, Đường Miên lại click mở WeChat, lịch sử trò chuyện với Hạ Nhai vẫn là tin nhắn buổi trưa cô trả lời anh, cô méo miệng, tuy rằng trong lòng đã thừa nhận mình nhớ anh, nhớ đến khó chịu, nhưng cô còn nghẹn khẩu khí không chủ động liên hệ với anh.

Chắc chắn là ở đâu chơi đến vui vẻ rồi!

Cô chui vào trong ổ chăn, đem điện thoại nhét dưới gối đầu, lừa mình dối người đem mình và thế giới bên ngoài ngăn cách, kết quả bất tri bất giác mà ngủ mất.

Không biết ngủ bao lâu, Đường Miên bị tiếng di động đánh thức, đôi mắt còn chưa mở ra cô đã mơ mơ màng màng từ phía dưới gối đầu duỗi tay sờ đến điện thoại: "Tôi là Đường Miên, xin hỏi ai vậy......"

Âm thanh của thiếu niên ở đầu bên kia nghe vào tai như đang cười:

"Chào cô, bạn gái tôi đột nhiên không trả lời Wechat của tôi, xin hỏi có thể giúp tôi nhìn xem cô ấy đang làm gì không?"

Là Hạ Nhai!

Đường Miên lập tức có tinh thần, lại vẫn đem đầu chôn ở trong ổ chăn rầu rĩ nói: "Hạ tiên sinh, bạn gái anh bởi vì quá nhàm chán không cẩn thận đã ngủ rồi, cô ấy muốn tôi hỏi một chút gần đây anh đang bận cái gì vậy?"

"Vậy cô giúp tôi chuyển lời cho cô ấy, tôi sắp xong rồi đây, có thể đưa cô ấy đi gặp mẹ chồng."

Nghe thấy âm thanh này, Đường Miên đều có thể tưởng tượng đến hình ảnh Hạ đại lang đang cười ngoác miệng, đầu dây bên kia dần dần thoát khỏi bối cảnh âm thanh ồn ào, tiếng của Hạ Nhai cũng càng trở nên rõ ràng: "Cừu nhỏ của anh không phải nhớ anh đấy chứ, anh nghe ngữ khí có chút ai oán đấy."

Đường Miên theo bản năng muốn che dấu: "Chỉ có một chút mà thôi!"

Kết quả nói xong cô mới ý thức được, mình không thừa nhận chẳng phải là càng tốt hơn à.

Hạ Nhai đều sắp bị Cừu nhỏ mơ mơ màng màng chọc cho cười chết, cười đến thở gấp: "Không phải do Tết Âm lịch ba mẹ em ở nhà nên không tiện sao, Miên Miên ngốc."

Trái tim Đường Miên lập tức bị xưng hô thân mật kia làm cho mềm nhũn, ngữ khí cũng bay lên: "Em nhớ anh thì làm sao bây giờ?"

"Là nhớ anh hay là nhớ em trai của anh?" Hạ Nhai đóng cửa:

"Lại nói tiếp tiểu huyệt Miên Miên của chúng ta đã thật nhiều ngày chưa được đút vào, có phải đói lả rồi không?"

"......"

Người này không đúng đắn chút nào. Cả người Đường Miên nằm trong chăn, bóng tối và ấm áp mang đến cảm giác an toàn tuyệt đối, dâm tư có chút lên men trong đầu, làm cô vậy mà tự nhiên lại nói ra lời ngày thường cảm thấy xấu hổ.

"Đều nhớ cả, nhớ Hạ Nhai, cũng nhớ côn th*t của Hạ Nhai......"

Trước kia chỉ cảm thấy làm tình quá nhiều, Hạ Nhai thao quá tàn nhẫn, nhưng bây giờ vài ngày không bị Hạ Nhai thao, rồi lại từ tâm đến thân đều nhớ đến không chịu được.

"Miên Miên dâm đãng, muốn ai thao có phải không?" Hạ Nhai nặng nề ngồi lên sô pha, nhìn trên bàn trà còn lại mấy quả trứng gà đều cảm thấy giống ngực của Đường Miên vừa trắng vừa tròn.

"Tự sờ chân em đi, Miên Miên, em nhìn xem kia có giống anh đang sờ em không."

Màn hình điện thoại dán lên một bên mặt đã bắt đầu nóng lên, Đường Miên hàm hồ ừ một tiếng bắt tay với vào quần ngủ, cô có chút ngoài ý muốn, chẳng qua chỉ nói với Hạ Nhai vài câu thô tục quần lót đã dính vào chút hơi nước, lúc bàn tay sờ đến trên bắp đùi cả người cô đều hơi hơi run lên.

"Ô, Hạ Nhai......"

"Đó là anh, Miên Miên, là tay của anh."

Hạ Nhai nói xong cũng dùng tay nắm lấy hạ bộ của mình hợp lại, giống như mông Đường Miên đang đè ép ở trên, thịt non vừa nóng vừa mềm dán lên, hơi thở thơm ngọt mờ mịt gần trong gang tấc.

"Là tay của anh đang sờ em, đừng sợ, cách quần lót xoa tiểu huyệt của em, tiểu huyệt dâm đãng bây giờ nhất định đã đói lả rồi."

Âm thanh của Hạ Nhai như hóa thành sợi dây vô hình, lôi kéo động tác của Đường Miên, cô ở trong chăn theo bản năng tách hai chân ra, ngón tay đè ở cửa huyệt có thể cảm giác được huyệt thịt phát ra hơi thở nóng bỏng, trong chỗ sâu càng thêm hư không.

"Ưm......" Đường Miên vẫn là lần đầu tiên tự an ủi, dựa vào bản năng lại tìm được âm đế, trong đầu cô không tự giác nghĩ lại ngày thường khi Hạ Nhai đùa bỡn bắt nạt viên thịt nhỏ này, trên tay học theo.

Thiếu niên nửa cởi quần, cũng cầm dương v*t cương cứng của mình xúc cảm lòng bàn tay của anh kém hơn nhiều so với nộn huyệt của Đường Miên, Hạ Nhai nhíu mày, bộc lộ sự ghét bỏ với chính mình.

"Thoải mái không, Miên Miên dâm đãng." Hạ Nhai nhíu mày, tạm chấp nhận, đồng thời còn không quên dùng ngôn ngữ dẫn đường:

"Lại dùng lực một chút, tiểu tao huyệt có phải đã ướt rồi không?"

"Ưm, thoải mái, Hạ Nhai......" Đường Miên đã bị khoái cảm do tự an ủi mang đến mê hoặc, quần lót vải bông đầu dần dần trở nên ướt át, tay cô chỉ ấn lên trên, cũng giống như Hạ Nhai đang đùa bỡn nơi riêng tư của cô.

"Ngón tay cắm vào đi, đó là côn th*t mà em thích nhất." Hạ Nhai đã không chịu nổi tự mình vuốt ve trên dưới.

"Dùng sức cắm vào, đó là anh đang thao em, Miên Miên."

Ngón tay Đường Miên đẩy quần lót ra, thuận lợi tìm được huyệt khẩu, hơi hơi dùng sức hướng vào bên trong thì có cảm giác đầu ngón tay bị hút lấy, cô vặn vẹo mông, để ngón tay có thể bị tiểu huyệt hút vào càng thêm thuận lợi.

"Ưm.... Vào được......" Hai ngón tay hoàn toàn cắm vào trong huyệt, giờ phút này Đường Miên đã không cần mệnh lệnh của Hạ Nhai mà bắt đầu động tác.

"Hạ Nhai, a...... Hạ Nhai......"

"Sướng không, là anh đang cắm em, Miên Miên!" Hạ Nhai nghe Đường Miên dâm mị thở dốc, động tác trên tay cũng dần trở nên nhanh hơn.

"Miên Miên dâm đãng phải kẹp lấy d*m thủy, nếu rơi ra giường thì chờ lát nữa anh phạt em."

Làm sao mà kẹp được! Mông Đường Miên giống như tự có ý thức vặn đến dâm đãng, huyệt thịt ngậm lấy ngón tay gắt gao xoắn lấy, rút cũng không rút ra được, cô chỉ có thể một lần so với một lần đâm vào bên trong ác hơn, d*m thủy theo đầu ngón tay của cô chảy xuống.

"Hạ, ưm... a... Hạ Nhai...... Hạ Nhai trừng phạt em đi...... Ô...... Hạ Nhai thao thật thoải mái...... Hạ Nhai!" Chân Đường Miên không tự giác mở ra, ngay cả eo cũng bắt đầu cong lên.

"Em thích nhất, haa...... Bị Hạ Nhai thao......"

"Tiểu dâm vật, lại dùng lực một chút!" Hạ Nhai bị Đường Miên dâm loạn kích thích đến ngữ khí cũng cứng rắn.

"Hung hăng cắm tiểu huyệt lẳng lơ của em, hôm nay đem em thao chết ở trên giường được không, Miên Miên dâm đãng của anh."

Lời còn chưa dứt cả người Đường Miên đã phát run, ở trên giường đạt cao trào, d*m thủy phun ra, theo bắp đùi một đường chảy vào lông c*, hai cái đùi giống như bị rút hết sức lực, làm chân cô mềm nhũn cả người ngã xuống giường.

Đầu bên kia Hạ Nhai cũng không nhịn được bắn ra, anh dùng tay rút mấy tờ giấy mới tiếp được, ngắn ngủi hai ba giây giữa hai người không ai nói chuyện.

Hạ Nhai thả chậm khẩu khí, đem khăn giấy chính xác quăng vào thùng rác.

"Miên Miên, ngày mai anh đến đón em."

***

[Tiểu kịch trường của Bánh bao]

Sau khi sinh con trai, Hạ Nhai bắt đầu tận sức với sự nghiệp tranh sủng một trăm năm.

"Bảo bảo có phải đã đói bụng rồi hay không......"

Người nào đó nhìn chằm chằm vào bên vú căng phồng của Cừu nhỏ: "Nó đói cái rắm, có phải lại trướng rồi không?"

"Vâng...... Có chút." Đường Miên khe khẽ cau mày: "Em đi xem bảo bảo đã dậy chưa."

"Để anh đi, em đừng nhúc nhích." Hạ Nhai chạy nhanh mở cửa phòng trẻ con, thấy tên nhóc trên giường đã mở mắt ra lã chã chực khóc, anh không hề có nhân tính đem cửa đóng lại:

"Không tỉnh, để anh giúp em hút ra ngoài đi."

Hạ đại lang phe phẩy đuôi sói một ngụm cắn ngực của Cừu nhỏ, lúc mút sữa tươi còn không quên dùng đầu lưỡi liếm, liếm đến Đường Miên xấu hổ lay đầu anh: "Hình như em vừa nghe thấy bảo bảo khóc?"

"Khóc cái gì." Lúc sói đang cắn con mồi nào có đạo lý nhả ra chứ, trong miệng anh còn ngậm đầu v* của Đường Miên nên lời nói đều mơ hồ không rõ: "Có thể là vừa rồi anh đánh rắm em nghe lầm đi."

"......"

Sau đó, sói con của Hạ gia hơi trưởng thành một chút bắt đầu học viết chữ, học một vòng, cuối cùng có thể ở trên giấy viết ra chữ Hán xiêu xiêu vẹo vẹo, viết xong nó đắc ý đến mức đuôi sói đều sắp cong lên trời, về nhà cu cậu lập tức như hiến vật quý đưa cho Đường Miên xem.

"Mama, mama xem con học viết chữ này!!!!"

"Oa, thật giỏi nha! Để mama xem trước chờ baba trở về lại cho baba xem được không?"

Đường Miên nhận lấy tờ giấy nhăn nheo bèo nhèo, chỉ thấy bên trên viết mấy chữ to...

[Ba! Ba! Thật! Đáng! Ghét!]

Trong từng nét bút đều chứa đầy oán niệm và bất mãn do mỗi ngày bị ba ruột túm ra từ trong lòng ngực thơm mềm của mẹ.

Đường Miên: "......"

Vẫn là đừng để cho Hạ Nhai nhìn thấy thì hơn.

=====

86 cmt up chương tiếp theo, cmt lãng xẹt quá thì tui tự động xóa.