Nhật Ký Dưỡng Thành Liếm Cẩu

Chương 42: Nhẫn



Edit: Vũ Quân

Mùng bốn, đêm qua tuyết rơi một hồi, ngoài cửa sổ trắng xóa một mảnh. Đường Miên sợ lạnh, lúc ra ngoài ăn mặc giống như quả bóng, mẹ Đường một bên lắc đầu một bên có thể xác định con gái chắc chắn không phải ra ngoài chơi với bạn trai, trước khi ra cửa bà còn hận rèn sắt không thành thép mà lại đốc thúc cô tìm bạn trai.

Đường Miên vâng vâng cho có lệ, sau đó giống như một con cừu béo thoát khỏi dây trói lao xuống lầu, ở dưới lầu tiểu khu cô cho Hạ Nhai đến đón người một cái ôm tràn đầy.

Thời gian còn sớm, thời tiết lại lạnh, dưới lầu trừ mấy đứa nhỏ chơi cầu tuyết thì ở ngoài không có những người khác, Hạ Nhai tự nhiên chế trụ tay Đường Miên cất vào trong túi mình.

"Chúng ta đi đâu vậy anh?" Lúc Đường Miên nói chuyện từ trong miệng thở ra khói trắng, bị gió thổi qua lập tức rụt cổ.

"Mộ viên." Tay Hạ Nhai nhéo tay nhỏ của Đường Miên, nghiêng người đem khăn quàng cổ của cô quấn chặt hơn nữa.

"Hôm nay anh mượn bà xã của Phật Di Lặc tới."

"Bà xã?" Đường Miên ngoan ngoãn mà đi theo sau Hạ Nhai, một lát sau thì thấy bà xã của Phật Di Lặc... một chiếc xe phân khối lớn.

Bằng sức tưởng tượng của Đường Miên kỳ thật khó có thể đem người đàn ông trung niên bụng béo phệ kia liên hệ với chiếc xe phân khối lớn này, huống chi vẫn là lấy hình thức bà xã để hình dung, lúc ngồi ở đằng sau Đường Miên gắt gao ôm lấy eo Hạ Nhai: "Chờ lát nữa không được đi quá......"

Đường Miên chỉ cảm thấy một trận gió lạnh đánh úp đến, con đường và cửa hàng hai bên đã bị ném ở phía sau...

"Nhanh a a a a!"

Dọc theo đường đi, đôi mắt Đường Miên cũng chưa dám mở ra, tới cửa mộ viên mặt đều đã bị thổi đau, cô hít nước mũi đuổi theo đánh cho Hạ Nhai vài cái sau đó bị Hạ đại lang cười hì hì ôm lấy, động cũng không thể động, chỉ có thể từ bỏ.

Vào mộ viên còn phải đi một đoạn đường, hai người tay trong tay đi trên nền tuyết, lưu lại một chuỗi dấu chân thật dài.

*Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp*

"Hạ Nhai, anh có thể nói cho em gần đây anh đang vội cái gì không?" Đường Miên còn nhớ rõ ngày hôm qua lúc anh vừa mới gọi điện chắc chắn là đang ở bên ngoài, sau lưng rất ồn ào.

Hạ Nhai vươn tay đi xoa đầu Cừu nhỏ: "Chờ lát nữa nói cho em."

Hạ Nhai đối với vị trí mộ của mẹ rất rõ ràng, cùng Đường Miên hai người tay cầm tay đi lên bậc thang, đứng yên trước một khối bia.

Đường Miên thấy trên bia mộ một bức ảnh trắng đen, mặt mày người phụ nữ trên ảnh chụp đều lộ ra cảm giác dịu dàng từ trong xương cốt, không phải loại liếc mắt một cái đã làm cho người khác kinh diễm, mà càng nhìn càng không rời mắt được.

"Miên Miên, em biết vì sao anh tên là Hạ Nhai không?" Hạ Nhai ngồi xổm xuống dùng tay lau tuyết xung quanh bia mộ.

"Vì sao?"

"Mẹ anh nói, lúc sinh anh ra bà cảm thấy anh là huyền nhai* của bà."

(*Vách đá, vực đá. Có thể hiểu Hạ Nhai lúc ấy là khó khăn/kiếp nạn của mẹ)

Người đời này bà yêu nhất chính là Hạ Thanh, lại vì ông mà bước lên con đường không thể quay đầu lại này, cho nên nói anh là tuyệt cảnh của bà cũng không sai.

Cổ họng Đường Miên nghẹn một chút, giống như có thể hiểu lúc ấy nội tâm của một người phụ nữ mê mang sợ hãi đến mức nào, mới có thể cho Hạ Nhai một cái tên như vậy.

Hạ Nhai vừa quay đầu lại thấy vẻ mặt Đường Miên sắp khóc đến nơi, có chút buồn cười, anh trực tiếp duỗi tay lôi kéo cô cùng nhau ngồi xổm trên mặt đất.

"Em đừng có biểu cảm như vậy, xấu." Hạ Nhai cọ mũi Đường Miên, lại nhìn về phía ảnh chụp trên bia mộ: "Mẹ, con đem con dâu của mẹ đến đây."

Hai chữ con dâu một chút đã đem cảm xúc tiêu cực của Đường Miên cưỡng chế di dời, cô lén lút đỏ mặt, lời phản bác đến bên miệng lại hóa thành một tiếng mềm mềm mại mại:

"Con chào dì!"

Hạ Nhai nhìn dáng vẻ của Đường Miên thật là thấy thế nào cũng đáng yêu, anh hận không thể ngay bây giờ đem cô đến Cục Dân Chính đem sự tình định đoạt miễn cho đêm dài lắm mộng.

"Thế nào, ánh mắt của con trai mẹ không tệ lắm đi, khụ, mẹ yên tâm, con chắc chắn sẽ nỗ lực không cho cô ấy chạy."

Lúc Hạ Nhai nói lời này nghe ra được tình yêu và tự hào trong giọng nói, tim Đường Miên đều sắp bị hòa tan, cô cúi đầu đỏ mặt không nói tiếp.

Hạ Nhai nói xong, lại xách Đường Miên lên, tay Cừu nhỏ nắm gắt gao Đường Miên xấu hổ cũng không dám nhìn qua, cô chỉ cảm thấy trên tay chợt lạnh, là Hạ Nhai kéo găng tay xuống, cô vừa định nói lạnh đã cảm giác một vòng tròn kim loại đeo lên.

Chỉ thấy trên ngón áp út một chiếc nhẫn bạc không có trang trí gì chặt chẽ đeo lên ngón tay, lớn nhỏ hoàn toàn vừa vặn.

Cô sửng sốt một chút: "Đây là......"

"Khụ, bây giờ anh chưa mua được kim cương, nên chỉ có thể mua bạch kim."

Hạ Nhai ho khan một tiếng: "Về sau anh lại mua cho em cái tốt hơn."

Nhưng cho dù không có kim cương thì cũng không tiện cho Hạ Nhai.

"Hạ Nhai......"

Ngẫm lại anh ở trong quán bida của phật Di Lặc chơi bóng kiếm tiền cũng chỉ đủ sinh hoạt, muốn kiếm ra một cái nhẫn đương nhiên chỉ có thể làm nhiều hơn bình thường.

Lúc Hạ Nhai ở bên ngoài làm công cô lại vì nhàm chán còn lặng lẽ tức giận, Đường Miên bẹp miệng cảm thấy mình giống như tội ác tày trời, trên thế giới không có bạn gái nào tệ hơn mình: "Thật xin lỗi......"

"Ai nha, xem Cừu nhỏ của chúng ta bị cảm động thành cái dạng gì này." Hạ Nhai nhếch miệng đem người kéo vào trong lòng ngực, sâu xa thở dài:

"Nếu anh có nhiều tiền một chút sẽ không cần vì mua chút đồ vật này mà đã không rảnh để ở bên cạnh em, xin lỗi."

Từ khi cùng Đường Miên ở bên nhau, dường như mỗi ngày Hạ Nhai đều trải qua cảm giác quẫn bách do bần cùng mang đến, muốn mua cho cô nhiều thứ như vậy, nhưng những thứ có thể mua lại rất ít.

Mũi Đường Miên bị đông lạnh đỏ lên, không ngừng hít vào: "Sao đột nhiên anh lại mua nhẫn cho em......"

Không phải Lễ Tình Nhân cũng không phải sinh nhật, đột nhiên tặng quà thật là làm cô vừa mừng vừa sợ.

"Nếu có thể thì anh hy vọng không chỉ là nhẫn, mà còn có tất cả những gì em nghĩ đến, đều để anh mua cho em." Biểu cảm của Hạ Nhai lập tức nghiêm túc lên.

"Miên Miên em biết đấy anh bây giờ mới lên cao nhị, chờ anh thi đậu đại học lại tốt nghiệp đại học cần tốn vài năm nữa, anh chỉ muốn làm nhiều một chút, để em càng có thêm cảm giác an toàn."

Khoảng cách tuổi tác giữa bọn họ không có cách nào thu ngắn lại, Hạ Nhai chỉ có thể nghĩ mọi cách đền bù từ phương diện khác.

Lời này làm Đường Miên nghe xong lại đỏ hốc mắt, biểu cảm đôi mắt long lanh ngập nước nhưng lại chịu đựng không khóc miễn bàn có bao nhiêu chọc người trìu mến, Hạ Nhai vươn tay lau đi, lòng bàn tay liền ướt.

"Mới nói thế đã khiến em khóc thành như vậy, thật là không có tiền đồ, cũng may là em gặp anh, nếu gặp phải một tên tra nam có lẽ hắn lừa em rồi tạo ra bóng ma cả đời mất." Trên mặt Hạ Nhai hiện ra một nụ cười thiếu đánh, dùng sức nhéo gương mặt non mềm của Cừu nhỏ.

"Không được khóc, những thứ này đều là đương nhiên, hiểu không?"

Đường Miên cũng không biết Hạ Nhai tại sao lại như vậy, rõ ràng là câu nói làm người ta cảm động muốn chết lại bị anh nói thành thiếu đánh nhường này.

Nhìn Cừu nhỏ nín khóc mỉm cười, Hạ Nhai mới dùng sức xoa loạn mái tóc của cô, sau đó lại nhìn về phía gương mặt dịu dàng của người phụ nữ trên bia mộ.

Mẹ, con sẽ cho cô ấy hạnh phúc, mẹ yên tâm đi.

***

Hôm nọ định trả lời mà quên mất về vấn đề có ngược hay không. Còn lại 6 chương nữa là hết nè, chuyện ngược hay không thì tôi không tiết lộ đâu 😌 nhưng spoil là sắp tới bố mẹ Đường Miên sẽ phát hiện hai người yêu nhau, khi bố mẹ phát hiện con mình là một cô giáo lại đi yêu học sinh còn chưa 18 tuổi thì các vị nghĩ có ngược không 🤷‍♀️

300 vote hoặc 89 cmt thì up tiếp.