Nhật Ký Thú Cưng III: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?

Chương 110: Ăn miếng trả miếng



Anh nhân viên bị lập luận chặt chẽ của cậu chọc cho câm nín. Rốt cuộc thì tính cách của Đường Ca trên đường đi họ cũng đã nhận ra được ít. Nhưng mà mặc kệ có phải Đường Ca hay không, để tránh đoán sai, trước tiên lựa chọn tránh đi rồi tính sau vẫn là lựa chọn đúng đắn nhất. Dù sao hắn cũng không sợ Bạch Thụy lạc đường. Chưa nói lúc đi vào họ còn có thể đi được không lệch thì lúc đi ra cho dù đi lệch họ vẫn có thể tìm được bậc thang lên núi kia rồi đi xuống. Cho nên đối với việc Bạch Thụy tìm đường khác để đi hắn không có ý kiến gì chỉ cẩn thận đi theo thôi.

Cứ như vậy, đợi cho Khúc Nghiêm Dư khổ cực tìm được đến miếu thì đã không còn thấy Bạch Thụy đâu. Hắn biết, đối phương đã rời đi rồi liền không chút chần chừ quay đầu theo đường cũ trở về. Hắn không sợ Bạch Thụy không tìm được thẻ. Năng lực của cậu hắn vẫn là biết.

"Sao họ không đuổi theo?"

Hai người nhà họ Đường chạy được một lúc, không thấy ai đuổi theo thì cũng dừng lại ngờ vực nhìn nhau hỏi.

"Hay họ lên núi rồi?"

Đường Ca sờ mũi đáp. Hắn không chút khó khăn nghĩ có lẽ là do lúc sáng bị mình lừa một lần Lục võ sư đã rút kinh nghiệm xương máu rồi. Nhưng ít nhiều gì vẫn nên đánh lừa được một người chứ?

"Em có dự cảm không tốt! Chúng ta quay lại!"

Đường Hạ vừa nói vừa lập tức quay đầu.

Đường Ca không chút chần chừ đuổi theo. Nhưng hắn vẫn không quên bực bội hỏi: "Chẳng lẽ họ thông minh vậy, đoán được luôn?"

Đường Hạ không biết nên không có đáp lời. Hắn chỉ nghĩ mau chóng quay lại đường cũ. May mắn họ không đi quá xa. Nhưng ai biết vừa nhìn thấy được bậc thang lên núi thì họ đã nghe được tiếng cãi nhau.

"Bạch Thụy! Cậu trốn không thoát!"

"Bạch Thụy, chúng ta đông người hơn. Cậu đừng giãy giụa nữa."

Giọng điệu của Trác Dịch mềm nhẹ hơn Lục Thời Minh khuyên nhủ Bạch Thụy từ thời điểm nhìn thấy bọn họ đã trèo tót lên cái cây gần đó. Cậu trèo rất cao, trong lúc nhất thời mấy người đội Sấm Sét cũng không làm gì được cậu. Rung cây gì đó là không có khả năng rồi vì cái cây cậu chọn rất thô to, một người ôm không hết.

Thật lòng mà nói Bạch Thụy có thể đối phó được cả ba người họ, nhưng cậu lại không thể làm quá lên hay là gây tổn thương gì cho họ. Cậu nhận thấy đánh nhau ở đây không an toàn chút nào.

"Mấy anh né xa chút đi, tránh bị ngộ thương."

Bạch Thụy không thèm quan tâm lời xáo rỗng của mấy người kia, cậu đối với mấy anh nhân viên đang vác máy quay nhắc nhở.

"Chúng ta ép cho cậu ta xuống!"

Bỗng nhiên Tiêu Hằng ở bên cạnh dữ dằn nói. Chưa đợi cho người khác phản ứng hắn đã cầm lấy cái gì đó trên đất ném về phía Bạch Thụy trên cây.

Vụt! Bộp!

Bạch Thụy vốn đã cảnh giác sẵn nên hòn đá Tiêu Hằng ném ra không có ném trúng cậu mà xuyên qua tán cây rơi xuống bên kia mặt đất. May sao chỗ đó không có ai, nếu không đối phương sẽ bị tai bay vạ gió.

"Cậu làm cái gì đó!?"

Hai người Thời - Dịch lúc này mới phản ứng, gần như là cùng lúc quay qua quát hỏi Tiêu Hằng.

"Ép cho cậu ta xuống!"

Ấy vậy mà Tiêu Hằng lại còn giống như không biết hành vi của mình có bao nhiêu sai, vẫn bình thản đáp lại. Trong giọng nói không giấu được sự dữ dằn không hề giống đang tham gia trò chơi chút nào. May sao những người xung quanh không có như hắn ta mất trí luôn rồi.

"Cậu ép như vậy đó à!? Không được làm vậy nữa."

Lục Thời Minh tức giận ra mặt nói. Bạch Thụy ở trên cây không nói lời nào nhưng ánh mắt lại lạnh như băng nhìn Tiêu Hằng.

"Chưa nói cách cậu làm là quá mức quá đáng, lỡ không ném chút cậu ấy mà ném phải người khác thì sao? Tiêu Hằng, cậu đừng quên chúng ta còn đang ghi hình."

Trác Dịch lạnh lùng nhắc nhở hắn ta. Thật lòng mà nói, nếu không phải cùng một đội, hơn nữa còn phải lấy lòng được Bạch Thụy, hắn mới không nhiều lời với tên này. Thật đúng là không biết sống chết.

"Vậy chứ phải làm sao?"

Tiêu Hằng dù rất không vừa lòng nhưng vẫn là phối hợp dừng tay lại. Có lẽ hắn đã nhận ra mình có chút kích động... Nào phải chỉ có kích động chút chút? Vốn dĩ như người ngoài đã thấy, nhìn vết xe đổ của Kỷ Lâm Tiêu Hằng vẫn nên kiêng kỵ Bạch Thụy hoặc giả là tránh xa, thông minh lên mới đúng. Nhưng hắn lại cứ cư xử cứ như đã cắn thuốc. Thật ra so với nổi lo âu kia, trong lòng hắn ganh ghét với Bạch Thụy nhiều đến nổi khống chế được cảm xúc của mình mới thành ra như vậy. Hắn nghĩ rằng cớ gì Bạch Thụy lại có hậu đài lớn, tốt số như vậy. Bản thân hắn vẫn là có người phía sau cho nên hắn nữa vì ghen tức, nữa cho rằng mình vẫn còn người chống lưng, trước sau ganh đua với Bạch Thụy mới như hiện tại.

Giờ Tiêu Hằng thì đã ngừng tay rồi đó nhưng chưa đợi hai người họ nói gì thì từ phía sau đã có âm thanh nổ vang bên tai đánh động bọn họ.

"Bạch Thụy! Cậu... Mẹ nó để anh dụ họ đi! Cậu cẩn thận leo xuống cho anh! Cậu không biết chạy sao mà lại trèo lên cây thế hả!?"

Đường Ca từ đâu lao ra vừa quát lớn nói vừa chộp lấy một nhánh cây bên đường lao đến chỗ mấy người đội Sấm Sét. Khí thế như rồng như hổ của hắn dọa cho đám người giật cả mình vội vàng tránh ra.

Lục Thời Minh vừa tức lại vừa buồn cười. Nhưng bản thân hắn vẫn phối hợp né xa cho Bạch Thụy xuống trước rồi tính. Tuy nhìn cái điệu bộ của Bạch Thụy chưa chắc sẽ không xuống được an toàn nhưng khó nói trong lúc nóng vội không làm chủ được thân hình. Chỉ là một trò chơi, không cần thiết phải làm gắt như ai đó.

Có điều hắn đã quên, một mình hắn phối hợp thì không thể làm nên cơm cháo gì được.

Chưa nói Tiêu Hằng, Đường Hạ trong lúc anh trai mình đại sát tứ phương đã âm thầm mon men lại gần cái cây Bạch Thụy đang ở. Ý đồ đương nhiên không hề khó đoán. Nhưng so với Tiêu Hằng mang đầy đầu ý xấu, hắn chỉ núp ở một bên đợi thời cơ.

Vút!

"Mẹ! Tiêu Hằng! Cậu điên rồi sao!?"

Lục Thời Minh đang né tránh nhánh cây của Đường Ca nhìn thấy hành động của Tiêu Hằng thì không nhịn được nữa mà hét ầm lên. Hắn giận đến nổi mà lông mày nhíu hết cả lại. Đường Ca nghe thấy mí mắt cũng không khỏi nhảy lên một cái còn đồng thời quay đầu nhìn về hướng đó. Cho nên hắn vừa lúc nhìn thấy Tiêu Hằng cầm một nhánh cây giống hắn tấn công Bạch Thụy đang muốn trèo xuống. Âm thanh vùng vụt kia là do nhánh cây phát ra.

"Tiểu Thụy cẩn thận!"

Bốp!

"A!"

Không biết là ai hô lên một tiếng hoảng sợ.

Thì ra cùng thời điểm Đường Ca lớn tiếng nhắc nhở Bạch Thụy đang leo xuống bỗng nhiên hai tay nắm lấy một nhánh cây vươn ra ngoài trên thân cái cây đó. Cậu cứ thế làm một cú đu mình đầy ngoạn mục trong ánh mắt kinh sợ của đám người. Đến cả Trác Dịch đang chạy đến ngăn Tiêu Hằng lại cũng ngây người ra.

Sau khi Bạch Thụy thả mình đu đưa như vậy cậu lại không hề có chút chậm trễ nào dùng chân đạp bay nhánh cây trên tay Tiêu Hằng đi, còn thuận chân cho hắn một cước không nặng không nhẹ vào vai trái.

"A!"

Tiêu Hằng lập tức ngã ra phía sau, lưng không tránh khỏi đụng lên một thân cây khác. Không biết có nặng hay không nhưng đám người nghe hắn rên lên một tiếng khó nhịn. Cũng là hắn đáng đời, đám người trong lòng đồng thời hiện lên suy nghĩ này.

Phặc!

Bạch Thụy sau khi giải quyết Tiêu Hằng cậu không hề ngừng lại mà nhảy xuống đất, sau đó vươn chân cho Trác Dịch đứng gần đó một cú móc ngang như xé gió.

Trác Dịch theo bản năng ngã lùi ra sau một bước. Hắn vốn không hề có ý chặn cậu, bị cậu đá một cái, tuy có lẽ Bạch Thụy cũng chỉ muốn dọa lui hắn nhưng vẫn khiến hắn cười bất lực.

"Chạy đi tiểu Thụy!"

Đường Ca mắt thấy Đường Hạ muốn ngư ông đắc lợi thì vội vã hô lên với Bạch Thụy.

Cho dù hắn không nhắc thì Bạch Thụy vẫn né tránh được cái vồ tới của Đường Hạ đang thụt thò ở bên cạnh từ lâu. Cậu tránh xong thì lao thẳng xuống núi.

"Đừng lo cho anh! Cậu đi trước đi!"

Thấy cậu quay đầu lại hắn còn nói thêm, ngay sau đó cũng ném Lục Thời Minh qua một bên chạy theo.

"Không được đến đây Lục võ sư!"

Nhưng hắn không có chạy mà chỉ cần ai nhào đến hắn sẽ xoay người quơ cành cây lại đây.

Lục Thời Minh bất đắc dĩ lại tức cười nhưng chịu không thể làm gì hắn được. Độ rộng của bậc thang chỉ khoảng một mét rưỡi, không dễ vượt qua. Cho dù họ có theo đường rừng thì vẫn không thể đuổi kịp Bạch Thụy.

Đợi Khúc Nghiêm Dư ra được bên ngoài thì cuộc chiến đã muốn đến hồi kết rồi.

Hai người đội Luân Hồi thành công trốn đi. Tuy lúc đến chân núi có đụng hai nhóm người nữa nhưng đều bị họ dùng tuyệt kỹ trượt ván tránh thoát rồi.

"Lấy được không!?"

Dù đã có sở liệu nhưng Đường Ca chạy một lúc vẫn không nhịn được quay đầu lại hỏi Bạch Thụy.

"Lấy được rồi. Hiện tại chúng ta đi đâu?"

Bạch Thụy trên mặt có chút ửng hồng do phải vận động dồn dập, bên trong còn có nét hưng phấn khó nén nhàn nhạt đáp lại hắn. Ai đó ở trong khách sạn vừa nhìn cậu trải qua một trận giao tranh nhìn thấy biểu tình này đều không khỏi chống trán bật cười. Hắn biết cậu thật sự rất thích những trò vận động như thế này. Nhưng dù vậy... Có một số người hắn không muốn nhìn thấy xuất hiện bên cạnh tiểu ngốc bức của hắn nữa.

"Đến điểm tập kết. Còn thời gian chúng ta đến thành cổ tìm thêm chút nữa."