Nhật Ký Thú Cưng III: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?

Chương 111: Tiền mất tận mang



Đường Ca hớn hở đáp vừa làm một chút trượt trên thanh chắn, thể hiện tâm tình vui vẻ của mình. Dù đã ngoài ba mươi nhưng lúc này hắn như một thiếu niên mới lớn ấy, chọc cho Bạch Thụy cũng không nhịn được buồn cười.

Tuy có lẽ sẽ còn có đối đầu nhưng trên cơ bản chiến thắng đã về tay bọn họ rồi. Vật ở trong túi Bạch Thụy muốn cướp không hề dễ chút nào nếu còn cho cậu không gian di chuyển. Họ cũng không vì vậy mà lơi là trong việc tìm thẻ tình hà. Nhiều thẻ mới càng có lợi cho con đường sau này của họ.

Trong lúc họ đang hưng phấn vì trò chơi, trên mạng lúc này lại đã xào xáo lên rồi.

Còn không phải sự kiện Bạch Thụy đánh người bị phòng công chúng của cậu làm lơ không giải quyết sao? Ai cũng nghĩ mọi chuyện đã xem như lắng xuống, không ngờ hôm nay phòng công chúng của Bạch Thụy lại đăng tin đính chính cùng nói rõ. Họ không chỉ nói suông mà còn đưa ra bằng chứng rất thuyết phục, đồng thời còn có sự đồng tình của bên đoàn làm phim. Tin tức không có gì nhiều, chính là nói nguyên nhân Bạch Thụy đánh người.

"Tuy hành động của cậu ấy có phần lỗ mãng như gặp tôi tôi cũng đánh nữa."

"Thụy Thụy mới vào nghề, tự nhiên bị yêu cầu bao nhiêu. Với tính cách cậu ấy thể hiện lâu nay, đánh người không hề hiếm lạ."

"Nếu không phải có Tiêu đạo đứng ra xác nhận, sợ rằng sẽ có rất nhiều người không phục đi."

"Người này tôi biết. Ông ta vừa mới thua lỗ khi tranh đoạt dự án "Thị Trấn Xanh" kia mà. Sắp tới thân mình còn chưa lo xong, hiện tại còn dính vụ này. Bên phòng công chúng của Bạch Thụy đã nói sẽ khởi tố ông ta quấy rối người khác. Lần này ông ta sứt đầu còn phải bị mẻ trán nữa chứ chẳng chơi."

"Tự làm tự chịu thôi."

"Nhưng mà... Như vậy rốt cuộc Bạch Thụy có bị bao nuôi không?"

"Lầu trên nói gì vậy? Chưa nói có phải bị bao nuôi không, nhưng bao nuôi thì đã sao? Miễn cậu ấy có thực lực, có cố gắng, không làm xấu bộ mặt giới giải trí là được rồi. Ai cũng cần có cơ hội, thử hỏi cả cái giới này có bao nhiêu minh tinh trong sạch."

"Khụ... Tuy có phần vơ đũa cả nắm nhưng lầu ấy nói không sai."

"Có khi người ta chỉ là có hậu thuẫn lớn thôi. Mấy người nghĩ quá đen tối."

"Tóm lại chuyện này còn phải suy xét kỹ hơn."

"Ông chủ, phải làm sao?"

Lý Nam nhìn sống gió trên mạng mà tim gan không khỏi run rẩy. Bởi vì tin tức phòng công chúng của Bạch Thụy đưa ra mà mấy chủ nợ của họ dồn dập kéo tới đòi họ trong thời gian ngắn trả số tiền kia về, tiền lời gì đó họ có thể không quan tâm. Quan trọng nhất là dự án kia có liên quan đến chính quyền thành phố, nếu ông chủ của hắn bị khởi tố thì cho dù Khương Sầm có thả dự án kia ra họ cũng sẽ không có được nó. Uy tín và nhân phẩm của nhà đầu tư ảnh hưởng cực lớn đến quyền tranh đoạt dự án này. Giờ thì hay rồi, còn chưa đợi họ xử lý đối phương, đối phương đã cho họ một kích tuyệt mệnh. Mặt Lý Nam cắt không còn giọt máu. Vốn hắn cùng lắm chỉ là người nhận lệnh đi làm, nhưng sau chuyện này cuộc sống của hắn cũng khốn đốn.

Thời gian ở bên Trình Khâm của Lý Nam không hề ngắn, đã vì ông ta làm biết bao nhiêu việc xấu, hắn nên là chuẩn bị tâm lý đón nhận kết quả thế này mới đúng.

Nhưng người mà, được mấy ai sẽ nhận phần lỗi về mình.

Tựa như Trình Khâm.

Khương Sầm không cho ông ta chút vùng vẫy nào. Ngay lúc ông ta còn đang bù đầu nghĩ cách giải quyết tình huống này thì luật sư và cảnh sát đã đến áp giải ông ta đi. Sùng Chinh thay hắn làm việc không chỉ vì một chuyện của Bạch Thụy mà đưa ông ta vào vành móng ngựa. Vài chuyện xấu ông ta làm trước đây đều được lôi ra. Cứ như vậy dùng thủ đoạn lôi đình đánh cho ông ta hết đường mơ tưởng có ý định quay đầu cắn trả lại ai.

"Không có những kẻ như vầy thì giới giải trí sẽ đỡ loạn hơn."

"Thôi đi ba, đó chỉ là số ít thôi, còn có rất nhiều người tình nguyện làm. Chẳng oan uổng gì đâu."

"Nhưng giải quyết được những kẻ đáng ghê tởm như vầy sẽ tốt hơn."

Vụ việc của Trình Khâm bị đẩy cao lên khi thông tin ông ta bị khởi tố vì những tội trạng đáng ghê tởm bị công bố trên mạng. Tương lai tốt đẹp sau này và cả những gì ông ta hiện có hiện tại xem như kết thúc.

Ông ta cũng sẽ không còn cơ hội nhìn thấy Khương Sầm vì chút hành động nhỏ do muốn lật mình của ông ta mà khốn đốn hơn hắn tưởng rất nhiều. Đều là vì một lần ngựa quen đường cũ... Không biết ông ta có từng hối hận vì đã nghĩ bao nuôi Bạch Thụy không.

"Tuy đã có điểm yếu, nhưng nó có thật là điểm yếu hay không? Nhìn xem Trình Khâm lão ta thế nào đi. Tôi không chút nào hoài nghi cho rằng thằng nhãi kia là đang giằng mặt cảnh cáo chúng ta."

Bên trong một căn phòng sa hoa của một hội sở tư nhân nào đó nơi một gốc thành phố S đang diễn ra một cuộc hội họp chứa đầy những mưu mô và toan tính. Người vừa mới nói không ai khác chính là Khương Đạt, chú út của Khương Sầm, tam lão gia của Khương gia. Không khó để thấy người trong phòng đều mang họ Khương. Mà trong đây còn có Khương Địch, người cha luôn không được nhận của Khương Sầm, Khương đại lão gia.

Một phòng không chỉ một mà có tới hai đời Khương gia, tất cả đều đang bàn tính làm sao lợi dụng điểm yếu không thể xem là điểm yếu của Khương Sầm mà Trình Khâm đã đưa cho họ trước đó.

"Mặc kệ có phải hay không? Hiện tại tôi chỉ muốn biết thằng nhãi đó có phải huyết mạch Khương gia hay không."

Nhị lão gia âm u nhìn một vòng người nói.

Trước bọn họ làm sao đều không thể điều tra được chuyện này. Vốn dĩ chỉ cần lấy được một sợi tóc của Khương Sầm thôi là họ có thể xác nhận, ai biết bên người hắn sạch sẽ bóng loáng không một dấu vết có thể lợi dụng. Hiện tại nhìn thấy hi vọng, mặt kệ thế nào trước tiên phải làm rõ điều này trước rồi mới tính được nên đối phó với hắn thế nào. Nếu Khương Sầm thật sự không phải là huyết mạch Khương gia thì họ không cần sợ Khương lão gia tử tức giận mà mạnh tay đối phó hắn.

"Cho người đi làm đi."

Khương Địch lúc này mới lên tiếng.

"Vậy lỡ hắn phải thì làm sao? Với tuổi tác của hắn, nếu thật sự là huyết mạch Khương gia thì chỉ có thể là của một trong ba người chúng ta thôi. Em là không có khả năng rồi."

Khương Đạt khinh khỉnh nói vừa liếc nhìn hai người anh trai của mình đầy ẩn ý.

Khương Thịnh cũng liếc qua Khương Địch, không hề có ý định lên tiếng nhận cái nồi này.

"Mặc kệ hắn là con ai, em nói trước, Khương thị không thể do hắn chỉ tay năm ngón. Thằng nhãi này tâm thuật bất chánh, lạng quạng Khương thị sẽ bị hắn thâu tóm. Em không tin hắn sẽ vì một chút huyết mạch, tình cảm chưa từng được bồi đắp qua chút nào mà nể mặt chúng ta đâu."

Nếu Khương Sầm có ở đây nhất định sẽ vỗ tay cho Khương Đạt một lời khen vì khả năng nhìn xa trông rộng của lão.

"Mày nói gì vậy? Cho dù nó có là huyết mạch Khương gia thì vẫn là con ngoài dã thú, tiện chủng thôi. Huyết mạch chính thống của chúng ta bộ chết hết rồi sao?"

Khương Thịnh hừ lạnh nói.

"Em chỉ nói vậy đó, các anh lượng mà làm."

Khương Đạt không phải không có lý. Hiện tại Khương thị trong tay Khương Sầm chính là vững như tường thành, bọn họ không ai nhúng tay được. Sức ảnh hưởng của hắn là không cần phải nói. Khó mà biết được sẽ không có người vì muốn ăn trọn miếng bánh mà ở bên trong lợi dụng quan hệ với Khương Sầm, hòng chiếm được mọi thứ.

"Không cần lục đục nội bộ."

Khương Địch sau mấy chục năm cuộc đời, cái phần bồng bột ăn chơi lúc thiếu niên đã bị mài đi đủ nhiều. Lúc này ông ta lại có thêm cái sự chính chắn trầm ổn của một người chấn định đại cuộc.

"Nếu chỉ vì chuyện này mà anh em chúng ta nghi kị nhau thì chúng ta làm một cái cam kết đi. Sau này cứ ai làm trái cam kết thì sẽ chủ động từ bỏ quyền thừa kế của mình."

Hai người kia nghe thấy thì không khỏi giật mình, đồng thời đưa mắt nhìn nhau.

"Dù sao em chắc chắn mình không có chút liên quan gì tới hắn. Ký thì ký."

Khương Đạt không nghĩ ngợi nhiều đã lên tiếng đồng ý với yêu cầu này của Khương Địch.

Lão đã như vậy thì Khương Thịnh đương nhiên không lại có ý kiến. Dù sao trong chuyện này người có khả năng dính vào nhất là lão đại, hiện tại chính ông ta đã đề ra chuyện này, đều là chuyện có lợi, ngu gì không làm. Dù ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng mấy người ở đây ai lại không có ý tưởng lá mặt lá trái với nhau. Huyết mạch liên kết liệu có thể qua được lợi ích, quyền lực, tiền tài? Đến lúc đó máu mũ liệu có đáng một đồng? Liệu có chắc sẽ không có lúc quay đầu đâm cho nhau một đao?

Hiện tại ngồi ở đây liệu không phải là họ đang tự dè chừng, kiềm chế nhau?

Tất cả mọi chuyện xảy ra Khương Sầm đều không biết. Nhưng nếu hắn biết cũng chỉ là lạnh lùng khinh thường một tiếng, trong lòng lại không coi trọng bọn họ dù chỉ một chút. Hắn đợi xem bọn họ sẽ làm được cái gì ra hồn. Hiện tại hắn đang đợi tiểu minh tinh của hắn kết thúc trò chơi của mình trở về gặp hắn.

Cuối cùng thì nhóm Luân Hồi của Bạch Thụy vẫn là đứng nhất tập hai lần này.

Những kỳ trước của Minh Tinh Đại Chiến Tràng, mỗi tập của nó sẽ dùng hình thức tính điểm để quyết định kết quả cuối cùng. Cho nên cho dù thua một trận thì chưa chắc là kết thúc. Những gì họ làm được trong một trận sẽ được đổi thành điểm, cộng dồn lại cho đến tập cuối. Đương nhiên là người chiến thắng trong những tập này sẽ có ưu thế lớn nhất rồi.