Nhật Ký Yêu Đương Của Đôi Chồng Chồng

Chương 6



Edit: Cháo

1.

Nói một chút về quá trình ra khỏi tủ* không được bình thường cho lắm của tôi.

*xuất phát từ come out of the closet thường gọi ngắn là come out = bước ra khỏi tủ = công khai sự thật, bộc lộ bí mật. Cụm từ này thường dùng để đề cập đến việc những người đồng tính thắng thắn thừa nhận mình với thế giới.

Vẫn là một lần Tết âm, qua Tết rồi tôi định về thăm nhà một chút, dù gì cũng là năm đầu tiên không ăn cơm giao thừa với người nhà, trong lòng không nhiều thì ít có chút cảm giác không nói nên lời.

Ngài Tưởng đưa tôi đến sân bay, kết quả gặp phải ngày tuyết rơi nhiều, chuyến bay bị hủy.

Không biết làm sao, tôi đột nhiên tủi thân muốn khóc, sân bay đông người như vậy lại không dám rơi nước mắt, nên là nói với ngài Tưởng đi về trước đã. Lúc lên xe tôi ngồi phía sau, ngài Tưởng kéo tôi, bảo tôi ngồi ghế phó lái, tâm trạng tôi không tốt nên cáu kỉnh, mặc kệ anh, ngồi ở phía sau dùng khăn quàng che mặt lại, không tới hai phút trên khăn ướt một mảng lớn.

Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, ngài Tưởng dừng xe, chốc lát sau mua một chiếc bánh ngọt sô cô la về, chui xuống hàng ghế sau kéo khăn quàng của tôi ra, xúc một thìa kem bơ lớn đút cho tôi, bị tôi né tránh. Ngài Tưởng dùng tay xoay đầu tôi lại kiên quyết giơ thìa bánh đến bên miệng tôi.

Tôi: “Em không muốn ăn!”

Ngài Tưởng: “Há miệng.”

Tôi: “Không ăn!”

Ngài Tưởng: “Ngoan nào, há miệng.”

Trước cũng đã nói bản tính ngài Tưởng rất chi là ngang ngược, bình thường vài chuyện nhỏ thì anh theo tôi, nhưng chung quy vẫn là tôi nghe anh hết, cho nên chưa giằng co được bao lâu thì ngài Tưởng đã kéo tôi lên ghế phó lái với cái miệng nhét đầy bánh ngọt rồi.

Cơn tức của tôi đến nhanh mà đi còn nhanh hơn, trên đường ngài Tưởng hỏi tôi có lạnh hay không rồi không nói gì nữa. Tôi ôm bánh ngọt vừa ăn vừa khóc. (thật ra đã chẳng thấy buồn gì nữa, nhưng mà cứ khóc không dừng được…)

Tôi: “Hu hu hu cái bánh này sao mà ngon thế.”

Tôi: “Ngọt thật đấy.”

Tôi: “Hức hức hức không biết mẹ em có nhớ em không nữa.”

Ngài Tưởng: “…”

Bởi sáng dậy khá sớm cho nên ngủ ở trên xe. Mơ màng tỉnh dậy thì đã hơn một giờ chiều, vậy mà ngài Tưởng đã lái xe trên đường cao tốc!

Tôi: “Anh làm gì thế?”

Ngài Tưởng: “Đưa em về nhà.”

Tôi: “Anh điên hả? Anh, anh… anh muốn về cùng em sao?”

Ngài Tưởng nhìn tôi một cái, “Em sợ?”

Tôi: “Không phải… em chỉ là… chỉ là…”

Ngài Tưởng: “Anh đưa em về trước, rồi đi tìm khách sạn.”

Thật sự là mỗi một khoảnh khắc ngài Tưởng đều có thể khiến tôi cảm nhận được, rằng anh yêu tôi.

Trước khi về nhà đã mua quà cáp xong cả rồi, hành lý cũng chứa đầy quần áo, sau khi đến nơi tôi và ngài Tưởng tìm khách sạn để đồ xuống trước, sau đó đến trung tâm thương mại mua cho anh mấy bộ quần áo (bởi vì anh nói muốn về Chiết Giang cùng nhau.)

Thu xếp ổn thỏa cho ông xã xong, về đến nhà đã là tám rưỡi tối. (thật ra là tại tôi bám dính lấy anh một lúc, hì hì.)

Trong nhà không có thân thích gì cho nên ăn Tết cũng không náo nhiệt như nhà người khác, về cơ bản là qua mồng ba Tết xong cũng chẳng khác gì ngày thường. Mẹ tôi không biết tôi về, vui mừng làm một bàn đồ ăn, kết quả là đồ ăn nhiều dầu mỡ quá, chẳng ăn được bao nhiêu.

Nửa đêm lén gọi video với ngài Tưởng, đeo tai nghe, nói với anh rằng bị đói. Ngài Tưởng nói, mở hành lý của em ra, đồ ăn vặt ở dưới quần áo.

Tôi: “!!!”

Ngài Tưởng là một người rất có kỷ luật, nhưng anh không hạn chế việc tôi ăn quà vặt, ngược lại thích tích trữ đồ vặt trong tủ lạnh cho tôi, nhưng trên thế giới này chỉ có đồ vặt anh mua là lành mạnh, những thứ khác đều là thức phẩm rác. (Mỉm cười.jpg)

Hôm sau đi dạo trung tâm thương mại với mẹ, bố tôi về quê rồi. Lúc chạng vạng tối quả thật không nhịn nổi nữa, nói với mẹ là tôi ra ngoài một chút, sau đó lén chạy đi tìm ngài Tưởng.

Tôi gõ cửa trêu nói: “Quý khách, có cần phục vụ đặc biệt không ạ?”

Cửa đột nhiên bật mở, tiên sinh lôi tôi đi vào, đè trên cửa trầm giọng hỏi: “Phục vụ đặc biệt như nào?”

Tiên sinh đang ở trần, ra rất nhiều mồ hôi, cả phòng đều là mùi hooc-mon nam tính.

Tôi: “Ngài thật đúng là bụng đói ăn quàng, chẳng thèm nhìn đã để người ta vào cửa vậy sao?”

Ngài Tưởng: “Giọng em mà anh không nghe ra được chắc? Ở nhà suốt ngày kêu.”

Tôi: “???”

Ngài Tưởng: “Anh đi tắm đã, lên giường chờ anh.”

Tôi: “Anh tém tém lại đi, chút nữa em phải về.”

Ngài Tưởng: “Anh có giữ lâu thế sao?”

Tôi: “…”

Ngài Tưởng: “Chọc em thôi, vừa hít đất xong, trên người toàn mồ hôi, đi tắm trước đã.”

Không dám đưa ngài Tưởng đến chỗ quá gần nhà, chỉ ăn chút gì đó tại ngay nhà hàng ở tầng dưới của khách sạn rồi đi dạo loanh quanh.

Vừa qua năm mới, nên người trên đường không nhiều, vì thế cũng to gan hơn bình thường, đi được một lúc liền tay nắm tay tiên sinh luôn.

Tôi vào giờ phút này vẫn không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Ngay khi tiên sinh vừa đặt tay lên eo tôi, tôi nghe thấy có người gọi mình.

Khi ấy đầu óc tôi trống rỗng, mặc dù trong phút chốc không kịp phản ứng, nhưng tôi có trực giác, người gọi tôi nhất định là người tôi không muốn thấy nhất bây giờ.

Không sai, là bố tôi.

(Phần sau ngày khác viết, tôi phải đi ăn tối cùng ngài Tưởng đây.)