Nhật Ký Yêu Đương Vụng Trộm Của Người Thành Thật

Chương 3



Nơi Phương Tế sống và cảm giác cậu mang đến cho người ta lại không giống nhau lắm. Dụng cụ trong nhà lấy hai màu trắng đen làm chủ đạo, không gian lớn mà trống trải. Nơi nơi đều lộ ra phong cách giản dị mà lạnh lẽo. Chỉ có lúc này, bóng người mang chiếc tạp dề màu xanh nhạt kẻ ô bận rộn trong phòng bếp, mới tô thêm vài phần màu sắc cho nhà bếp.

Đồ ăn không tính phong phú, hương vị lại thực sự không tệ, hơn nữa chủ nhà thật nhiệt tình, trong bữa ăn liên tiếp gắp đồ ăn, cười nói khuyến khích ăn thêm, đầy ân cần. Người không quá quan tâm đến chuyện ăn uống như Lưu Tùng, tại nơi món ngon và màu sắc đẹp cùng giáp công, cũng không nhịn được ăn nhiều không ít so với bình thường.

Người ta chỉ cần ăn no sẽ buồn ngủ.

Nghĩ mới vừa cơm nước xong ngủ ngay không tốt cho sức khỏe, Lưu Tùng chịu đựng cơn buồn ngủ, ngồi trên sô pha xem TV. Có điều 12 giờ trưa thực sự không có chương trình gì đáng xem, phim truyền hình nhàm chán cùng tiếng chén đĩa va chạm ngẫu nhiên, tiếng nước chảy từ nhà bếp, Lưu Tùng mơ màng sắp ngủ, ngáp mấy cái liên tục xong, nước mắt lưng tròng, bất giác đã nằm xoài trên sô pha.

Trong cảm giác hôn hôn trầm trầm, không biết qua bao lâu, anh chỉ cảm thấy mình đang trên một chiếc thuyền nhỏ giữa sóng nước lắc lư, sau đó thuyền nhỏ cập bờ, anh được đặt trên một nơi mềm mại thoải mái, không nhịn được trở mình ngủ tiếp.

Lưu Tùng không phải người cứng nhắc trong sinh hoạt, ngủ ở một nơi thoải mái, có thể lập tức ngủ từ trưa đến trời tối. Vì thế anh đã đi học trễ mấy lần. Đơn giản là vì, thời gian làm việc của anh rất quy luật. Mỗi học kỳ trước khi khai giảng đều dựa theo lịch học mà cài đặt đồng hồ báo thức trên di động, cứ thế sử dụng suốt một học kỳ.

Lâu như vậy, anh cũng tập thành thói quen vừa nghe tiếng chuông báo thức sẽ lập tức đứng dậy. Hôm nay cũng vậy, chuông vừa vang, Lưu Tùng còn chưa tỉnh táo, trong đầu đã tự động vẽ ra “Tiếng chuông đồng hồ báo thức = kế tiếp có tiết dạy = phải rời giường”, đôi mắt còn chưa mở, đã phản xạ có điều kiện mà đĩnh eo bật nửa người dậy. Không ngờ mới vừa bật dậy được một nửa, phía sau một luồng sức mạnh kéo lại, thân thể lắc lư ngã trở về giường.

Lưu Tùng bị cú ngã này khiến cho tỉnh táo hoàn toàn, không khỏi nhìn về phía đầu sỏ gây tội. Không nhìn không biết, vừa thấy đã bị dọa nhảy dựng. Anh không biết mình được đưa lên giường từ khi nào, bên cạnh còn nằm một đại soái ca mỉm cười nhìn anh.

“Sao cậu lại ở đây?” Lưu Tùng hỏi.

“Thầy Lưu, đây là nhà em nha, phòng em, cũng giường của em luôn!” Phương Tế trả lời với vẻ mặt thẹn thùng lại còn vô tội, câu nói nhẹ nhàng, giọng điệu càng nghe càng nghe ra vẻ nhộn nhạo. Cảm nhận được cái tay hạnh kiểm xấu bên hông, Lưu Tùng có ngốc nghếch thế nào đi nữa cũng sẽ không cảm thấy cậu là soái ca “thẳng nam” hào phóng đẹp trai ấm áp như ánh mặt trời nữa.

Lưu Tùng nhướng mày, cũng không hề tiếp tục giữ hình tượng đàn anh dịu dàng đáng tin cậy, đẩy thẳng cái tay cản trở của cậu ta ra, muốn xuống giường, di chuyển thân thể, người phía sau lại giống như dây leo mà leo lên lưng anh, thổi khí nhè nhẹ bên tai anh: “Thầy Lưu, em đã xin nghỉ giúp anh rồi, thầy Lý sẽ dạy thay anh một tiết.”

Cái tay đang muốn túm tay người phía sau kéo qua một bên của Lưu Tùng dừng lại một chút, lại tiếp tục từ từ kéo tay cậu ta ra, sửa sang lại quần áo bị làm nghiêng lệch, hai chân đứng ở trên thảm một cách thong thả ung dung.

Người phía sau không có động tác gì nữa, cũng không phát ra một chút âm thanh nào, cứ như không tồn tại vậy. Lưu Tùng xoay người, liền khiến khuôn mặt vốn đang có một chút suy sụp của Phương Tế lập tức toả sáng.

Lưu Tùng có phần buồn cười, anh đứng ở mép giường, trên cao nhìn xuống Phương Tế đang ngồi quỳ, hơi hơi cúi người, nâng cằm cậu ta lên: “Muốn tôi?”

Hai người quấn vào nhau, hơi thở giao nhau, Phương Tế có thể tinh tường nhìn ra ý cười nhè nhẹ trong mắt Lưu Tùng. Tim cậu ta đập thình thịch. Lòng dũng cảm vừa bị dập tắt lại trăm ngàn lần ùa về, cậu ta nhanh chóng ôm lấy cổ người trước mắt, trực tiếp ôm anh ngã lên giường, gặm mạnh lấy, thẳng tanh dùng hành động thực tế nói cho anh rằng mình muốn vô cùng!

Nếu soái ca đã chủ động đến, vậy anh còn làm ra vẻ cái gì? Có điều Lưu Tùng cảm thấy mình dù có tệ hại về mặt tình cảm đi nữa, nhưng cũng biểu hiện rõ ràng, không lừa gạt tình cảm của người khác, cũng không lừa người khác lên giường, có vài chuyện vẫn cần nói rõ trước.

Lưu Tùng ngừng nụ hôn này lại, ánh mắt người dưới thân người sâu thẳm như biển, không ngừng dụ dỗ cậu ta, anh vỗ nhẹ lên mặt Phương Tế, khiến Phương Tế bình tĩnh một chút.

“Thầy, anh cứng rồi.”

Lưu Tùng cười ha hả: “Thầy đây cũng không phải chính nhân quân tử gì, cậu cứ như vậy, tôi có thể sẽ kiềm giữ không được mà phạm sai lầm.”

Lời này nói ra, dường như đang ám chỉ: Nhóc, mày cố gắng thêm đi, tao sắp cắn câu rồi!

Phương Tế đã hiểu, ngón tay nhẹ nhàng gạt đi sợi chỉ bạc giữa môi hai người, thở dốc nhẹ, động tình nói: “Thầy à, tình yêu đến, sao có thể nói là sai lầm chứ?”

Lưu Tùng nghiêm trang: “Tôi sai hay không thật ra cũng không sao cả, nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu một câu – Thầy đây cũng không phải người độc thân, cũng sẽ không vì cậu mà chia tay.”

“Thì tính sao, em tình nguyện mắc thêm lỗi lầm!” Phương Tế không có một chút do dự.

Lưu Tùng thầm nảy ra nghi ngờ, cậu ta nghe mình nói không phải người độc thân tỏ ra bình tĩnh, là chỉ muốn xảy ra quan hệ thân thể với mình chứ không phải tình yêu? Hay đã biết được từ trước nên đã chuẩn bị tâm lý? Nhìn biểu hiện của cậu ta không giống trường hợp đầu, nếu là trường hợp sau, vậy sao cậu ta biết được đây?

Đầu óc nảy ra vô vàn suy nghĩ, trên mặt lộ ra nụ cười thâm sâu, vừa như thở dài vừa như trêu chọc: “Thằng nhóc nhà cậu không thành thật nha, trước kia thật đúng là nhìn lầm cậu.”

“Sao thế? Anh thất vọng về em rồi sao?” Phương Tế lộ ra một nụ cười như cảnh xuân dào dạt.

“Không, càng vừa lòng.” Rốt cuộc như vậy mới càng thú vị không phải ư.

“Anh cũng không giống trong tưởng tượng của em lắm!” Vừa nói, vừa sờ soạng lên eo và cơ bụng Lưu Tùng.

“Vậy ư? Không thích con người thật của tôi à?”

Một tiếng cùm cụp, dây lưng Lưu Tùng bị cởi bỏ.

“Không!” Phương Tế siết chặt tay, vị trí hai người bỗng chốc đảo ngược, ánh mắt nhìn chăm chú, cậu ta nói rất nghiêm túc: “So với trong tưởng tượng càng thích!”

Hành động của Phương Tế trúc trắc, loại trúc trắc này là chỉ kỹ thuật không thuần thục, chứ không phải tâm lý ngượng ngùng. Ngược lại, cậu ta trẻ tuổi, còn nhiệt tình, dám chủ động, không ngượng ngùng, thân thể đầy sung sướng, đầy sức sống, những động tác ngây ngô cũng trở thành một loại thú vị khác.

Cũng khó trách rất nhiều người đàn ông cho dù trẻ hay già đều thích người đẹp trẻ tuổi, loại sức sống tươi trẻ và tình cảm mãnh liệt, chỉ có thân thể tuổi trẻ mới có thể mang đến.

Tình dục như rượu, là loại rượu tốt nhất khiến người ta mê đắm, chìm trong trạng thái tựa say lại không say, Phương Tế chỉ cảm thấy say say, nửa thú nửa người, điên cuồng mà tỉnh táo, kích động theo sóng tình, thân thể trắng nõn phập phồng như sóng nước, quay cuồng không thôi.

Ngoài cửa sổ, trời từ từ đổ mưa phùn, tý tách trên lá cây. Trường học cách đó không xa vang lên tiếng chuông vào học, tiếng dương cầm du dương xuyên qua màn mưa, trong tình ý triền miên là cảm giác say sưa ưu thương vương vấn lòng người.

Dù sao cũng là người được mời, còn hiếm khi gặp được một người tình mới, lâu lâu được thể nghiệm tình cảm nồng cháy mãnh liệt một lần. Lưu Tùng rất muốn làm các loại tư thế hoang đường trong buổi trưa hôm đó, nhưng tiếc là thân thể anh không cho phép.

Hai hôm nay phóng túng quá mức, làm xong hai lần, thân thể dường như bị rút hết sức lực, nhưng tinh thần lại rất thỏa mãn. Lưu Tùng khoác áo tắm dài, lười nhác mà nằm ở trên ban công rung rung ghế, cúi đầu đốt một điếu thuốc, hít sâu một hơi, lại làm trò trẻ con mà thổi khói ra với đủ các loại góc độ, cố gắng để làn khói bay lơ lững quanh ghế tựa tạo thành một vòng khói thật đẹp.

Phương Tế ở bên cạnh anh lắc lư ghế nằm nghiêng, liếc mắt đưa tình mà nhìn chăm chú anh, cứ như nhìn như thế mãi mãi. Lưu Tùng liếc mắt nhìn cậu ta, thầm khẽ lắc đầu, thằng nhóc này, cái gì cũng tốt, chỉ có cái hơi bám người.

Thật ra, trong lòng anh cũng biết, Phương Tế cũng không có thay đổi, mà vì mình đã có được cậu ta. Cái loại cảm giác mới mẻ và chờ mong chợt vụt mất vì có được thứ mình muốn.

Vương Nhân Đức từng nói: “Đời người có hai bi kịch lớn: Một là không đạt được thứ mình muốn, hai là đạt được nó.”

Giờ phút này, Lưu Tùng đồng tình sâu sắc với câu nói ấy.

Cuộc sống sinh hoạt tình cảm của Lưu Tùng rất phức tạp, thậm chí nhiều lúc không ngại làm những điều thú vị kỳ lạ, nhưng cách làm việc của anh lại không như thế.

Mới đầu công việc này cũng là nghe theo ý kiến sắp đặt của cha mẹ “Ổn định, lâu dài, đủ tiền kiếm miếng ăn.” Nhưng cho tới bây giờ anh rất vừa lòng với công việc này. Dù sao tiền lương không thấp thêm tháng mười ba, có tiền thưởng, bảo hiểm hằng năm, hai ngày nghỉ mỗi tuần, còn thêm nghỉ đông và nghỉ hè, thử hỏi còn công việc bình thường nào có phúc lợi tốt như thế này?

Hơn nữa còn trải qua thời gian nhẹ nhàng vui sướng cùng với các thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi đáng yêu trong trường học. Cho nên thái độ làm việc của anh vẫn luôn rất nghiêm túc. Hôm nay xin nghỉ phép vì loại chuyện này làm anh có hơi thẹn, vì thế chuẩn bị bề ngoài tươm tất định về trường học.

Ngoài cửa sổ, mưa phùn đã ngừng, mây đen trên bầu trời còn chưa tản ra hết, lá cây xao động ào ào trong gió. Bây giờ bước ra ngoài chắc chắn là vừa ướt vừa lạnh. Sau chuyện không thể miêu tả vừa rồi, quần áo đã vừa nhăn vừa dơ, cho nên mặc một bộ đồ đơn giản thoải mái của Phương Tế, Phương tế nan nỉ hết lời, Lưu Tùng mới mặc thêm một chiếc áo khoác màu đen. Tuy đồ có hơi lớn chút, nhưng cũng không đáng ngại.

Đang chào tạm biệt Phương Tế, đã thấy anh cũng mặc chỉnh tề, Lưu Tùng liếc cậu ta một cái: “Cậu định đi ra ngoài à? Sao không nghỉ thêm một lát?”

Phương Tế cảm giác được ánh mắt của anh, rõ ràng lúc nãy tư tưởng đã mở hơn, lúc này lại có chút xấu hổ ngượng ngùng đến lạ, cậu ta mất tự nhiên mà quay mặt đi, tay nắm nhẹ ở môi trước, hơi khan cổ họng một tiếng, ngượng ngùng nói: “Em không sao, em chỉ muốn đưa anh đến trường.”

“……” Từ đây đến đó mất chưa đến năm phút đồng hồ, cần gì phải đưa.

Dưới sự kiên trì của cậu ta, cuối cùng Lưu Tùng vẫn không từ chối.

Hai người vừa ra khỏi cửa, gió nhẹ liền đưa tới một cảm giác lạnh lẽo. Trong vườn hoa, vài bông mai xuân đang nở rộ, mưa phùn qua đi, trên cánh hoa trắng mịn đọng lại những giọt nước nhỏ trong suốt, càng kiều diễm ướt át.

Hít sâu một hơi không khí mang theo mùi hoa tươi mát, chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái thanh tân, tâm tình không khỏi tốt hơn, Lưu Tùng khuynh hai tay về trước.

Phương Tế cùng đi sóng vai với anh, chốc lát lại nghiêng đầu nhìn vào mắt cậu ta, đôi mắt như thả mật, nhão nhão dính dính khiến cả người Lưu Tùng không thoải mái. Thấy cậu ta sắp dẫm phải một vũng nước nhỏ, Lưu Tùng ý xấu không nói cho cậu ta biết, còn đi nhanh hai bước để né tránh.

Quả nhiên, bẹp một tiếng, một chân Phương Tế dẫm gọn vào vũng nước, Lưu Tùng cười ra tiếng vui sướng khi người gặp họa.

“Anh……”, Phương Tế bất đắc dĩ, thấy anh cười vui vẻ, cũng không tự giác cười theo.

Lưu Tùng giơ tay gõ đầu cậu ta: “Còn cười! Ngốc ngếch, đi đường không nhìn đường, lo nhìn cái gì vậy?”.

Phương Tế được anh làm cử chỉ và lời nói thân mật vừa vui vừa bất ngờ, theo bản năng sờ sờ vị trí vừa bị gõ, buột miệng thốt ra: “Đương nhiên là nhìn anh rồi!”

Lưu Tùng trừng cậu ta một cái tiếp tục đi về phía trước. Phương Tế mặc kệ chiếc giày trên chân ướt đẫm, vẻ mặt nhộn nhạo mà bước nhanh đuổi theo, ôm lấy cánh tay Lưu Tùng, “Thầy, đôi mắt em không tốt lắm, anh dẫn em đi thôi.”

Lưu Tùng cảm thấy cạn lời đối với hành vi rắn bò theo gậy của cậu ta, chỉ chỉ chiếc giày dính nước và ống quần dính bùn của cậu ta: “Cậu về trước thay đồ lại đi, mặc vậy cũng không thoải mái.”

“Em……” Phương Tế đang muốn từ chối, trước mắt hiện lên một bóng trắng, cậu ta híp mắt nhìn thoáng qua một dãy tòa nhà dân cư, rồi sửa lời xin lỗi nói: “Em về trước thay đồ xong rồi đến tìm anh.”

Lưu Tùng không thấy có gì không thích hợp, vẫn cười tủm tỉm nói: “Mau đi đi, nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai gặp cũng không muộn.”

“Vâng, được, tạm biệt.” Phương Tế ngoan ngoãn đi rồi.

Dường như là trùng hợp, Lưu Tùng nhìn theo hướng Phương Tế vừa đi một cái rồi quay đầu, thu hồi ánh mắt, xem như chưa có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục đi, khóe môi hơi cong, lộ ra nụ cười rất nghiền ngẫm.

Sắc mặt Lưu Tùng như thường mà trở lại trường học. Bây giờ là giờ ra chơi, cơn mưa nhỏ lạnh vừa tạnh vốn không ngăn được sức sống của thiếu niên tuổi dậy thì, sân trường hiện giờ rất náo nhiệt.

Lưu Tùng xuyên qua sự náo nhiệt này, dọc theo đường đi có không ít học sinh nhận ra đến chào hỏi anh, anh đều mỉm cười đáp lại.

Tới văn phòng, trò chuyện với đồng nghiệp một hồi, Lưu Tùng liền ngồi lên ghế an tâm chấm bài cho học sinh.

Hôm nay tâm trạng của anh không tệ, làm việc cũng nhiệt tình hơn một chút, chấm bài cũng nghiêm túc hơn, sau một lúc khoanh tròn các vị trí, ghi nhớ các đề khó học sinh làm sai, lên nội dung kế hoạch ngày mai dạy học.

Đợi khi anh làm xong hết, sắc trời đã gần tối, ánh sáng yếu ớt chiếu vào cửa sổ, tạo ra màu sắc ấm áp cho căn phòng.

Lưu Tùng duỗi mạnh cái eo lười, chỉ cảm thấy gân cốt giãn ra, tinh thần sảng khoái.

Thật là một buổi chiều đẹp và yên tĩnh nha. Nghĩ như vậy, Lưu Tùng bắt đầu chờ mong “Tiết mục giải trí” đêm nay.

Hồi sáng, Lưu Tùng tự lái xe tới, nhưng lúc về thì không cần, bởi vì có người tới đón.

Vừa ra văn phòng, anh đã thấy một người đứng dưới thềm —— Lục Triết, trợ lí đặc biệt của Thẩm Dực, là một trong những người hắn tin tưởng nhất.

À, hiện tại đã không phải là một trong những người nữa rồi. Khi gặp phải chuyện anh em tốt và người yêu cùng phản bội, trong lòng Thẩm Dực, Lục Triết đã vinh quang thăng cấp thành người duy nhất.

Đối với chuyện này, Lưu Tùng cười mỉm mỉm, trong lòng đầy mỉa mai.

Nếu nói Thẩm Dực thuộc loại tài giỏi xuất sắc và lạnh lùng thanh cao, vậy Lục Triết chính là đại diện của loại người khảng khái, bất khuất.

Mày rậm mắt to, mặt chữ điền, dáng người cao ráo rắn chắc, không phải loại hình đẹp trai được yêu thích thời hiện đại, nhưng lại tỏa ra một cảm giác rất nam tính, rất đáng tin cậy. Ai mới gặp gã, tám chín phần mười đều cho rằng gã là là một người lính hay cảnh sát gì đó.

Lúc trước Lưu Tùng cũng cho rằng như vậy, nhưng không ngờ mình nhìn lầm người rồi.

Tựa như bản thân anh vậy, nhìn thành thật đáng tin cậy, vậy mà lòng dạ gian giảo không kém ai. Lục Triết cũng không phải người đàn ông bộc trực, khảng khái gì,

Mà trái lại, tâm tư của gã còn sâu hơn tất cả mọi người, Kiến thức và tài năng của gã hơn hẳn mọi người, làm việc cũng đều không để lại dấu vết.

Mới đầu gã chỉ là một kẻ đứng ngoài cuộc, chẳng qua bị Lưu Tùng kéo vào.

Với cả, đối với Lưu Tùng, Lục Triết cũng coi như rất đặc biệt. Không kể mấy người tình một đêm, những người yêu khác của anh cơ bản đều còn trẻ, gương mặt đẹp trai tuấn tú, dáng người thon gầy. Anh thích thể loại như vậy, mấy thể loại khác lâu lâu tình cờ cũng nếm thử, nhưng không quen lâu, trừ Lục Triết.

Lục triết khác với những người khác. Mới đầu Lưu Tùng quen gã cũng không phải để lên giường, chỉ vì gã là trợ lí đặc biệt của Thẩm Dực nên để ý nhiều hơn thôi.

Lưu Tùng cũng không để ý gã lắm, nhưng gã rất có ích, Thẩm Dực bị ngoại tình mà chẳng hay biết gì lâu như vậy thì không thể không nhắc đến công của gã.

Hơn nữa gã biết chơi lắm, yêu đương dưới mí mắt của Thẩm Dực, yêu đương vụng trộm ở phòng cách vách phòng Thẩm Dực đang làm việc đúng là rất kích thích.

Có điều, mấy năm rồi, dù trò chơi có chơi vui đến cỡ nào cũng chán. Lưu Tùng đã phớt lờ gã mấy tháng nay, cho nên gã nôn nóng trong lòng.