Nhật Ký Yêu Đương Vụng Trộm Của Người Thành Thật

Chương 4: Phiên ngoại về Lưu Tùng —— con đường hóa cặn bã của người thành thật



Theo một ý nghĩa nào đó, Lưu Tùng là một người nhẫn tâm, nhẫn tâm với bản thân, cũng nhẫn tâm với người khác.

Nửa đời trước của anh đa phần là sống trong sự áp lực, nhưng khi đó anh chưa ý thức được loại trói buộc này.

Từ nhỏ anh đã được dạy dỗ phải làm điều tốt giúp đỡ mọi người, thà mình chịu thiệt, chứ không bao giờ làm lợi cho bản thân từ người khác; thà mình bị thương, chứ không bao giờ làm người khác tổn thương. Tất cả nhưng người tiếp xúc với anh đều khen anh thật thà phúc hậu.

Nếu nói anh thật thà tốt bụng, không bằng nói đó là thói quen.

Thói quen làm người hiền lành, cũng không cảm thấy không tốt chỗ nào.

Mãi đến một ngày kia, anh quen biết với Thẩm Dực.

Điều kiện của hai người khác xa nhau một trời một vực. Thẩm Dực cố tình làm quen trở thành bạn với anh. Sau một lần uống rượu say không khống chế được, anh mơ màng hồ đồ xảy ra quan hệ với Thẩm Dực. Sau khi hỏi ý kiến của Thẩm Dực, anh chịu trách nhiệm, hai người bắt đầu trở thành người yêu.

Đối với cha mẹ anh, từ nhỏ anh đã hiểu chuyện và hiếu thuận, giờ yêu đương với một người đàn ông, đây chính là lần đầu tiên anh làm trái ý cha mẹ, à đúng rồi, có lẽ phải gọi là ngỗ nghịch bất hiếu, sau đó anh bị đuổi ra khỏi cửa.

Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy mờ mịt, có phải họ chỉ yêu đứa con ngoan ngoãn hiếu thuận kia, mà không phải bản thân mình không? Cho nên, chỉ cần một chút không hợp ý họ, anh liền thành thứ vứt đi, bị ném ra đường như thứ rác rưởi?

Nhưng người kia là tôi ư?

Con người thật của tôi là gì? Đã có ngày nào tôi sống theo ý mình chưa?

Có lẽ di truyền tính tình lạnh bạc của cha mẹ, không hợp ý là vứt ngay, anh không muốn đóng vai đứa con trai hiếu thuận nữa.

Cắt đứt quan hệ với người thân cũng không đau lòng đến vậy, có một ít cảm giác không biết nương tựa vào ai, nhưng nhiều hơn thế là sự nhẹ nhõm.

Anh quyết định sống bên nhau với Thẩm Dực, rốt cuộc cũng do nguyên nhân từ việc muốn đấu tranh với cha mẹ, đã trả giá cho việc này rồi, cũng không thể không làm được gì đúng không?

Hơn nữa, Thẩm Dực đối xử với anh rất tốt. Bên nhau với hắn, anh không cần suy xét nhiều, ít nhất rất thoải mái.

Nhưng một tháng sau khi anh ra quyết định này, anh nhận được một tờ giám định thuốc. Anh xem không hiểu tên thuật ngữ thành phần trong tờ giấy đó, nhưng người gửi như biết anh sẽ không hiểu nên đã ghi chú riêng tác dụng của thuốc —— thúc đẩy tình dục, tính gây hưng phấn, người đời thường gọi là thuốc kích dục.

Anh kiểm tra một lát, không có gì sai, ngày giám định là sau ngày anh và Thẩm Dực xảy ra quan hệ.

Rất rõ ràng, đêm đó anh bị người ta chuốc thuốc, dựa theo ký ức mơ hồ của anh thì lúc anh nửa tỉnh nửa say, bị Thẩm Dực cho uống một ly nước ấm, người chuốc thuốc anh tám chín phần mười là Thẩm Dục.

Nhưng họ đã là người yêu, xuất phát từ sự tôn trọng, anh phải xác nhận thêm. Rõ ràng mấy loại chuyện này chỉ có người gần gũi với mình nhất mới biết. Có hai người thân với Thẩm Dực nhất. Một người là bạn chơi từ bé với Thẩm Dục – Trịnh Dụ Phong và Trịnh Dụ Phong cũng coi như biết Lưu Tùng. Một người khác là trợ lí đặc biệt chuyên giúp hắn xử lý hết tất cả những chuyện quan trọng và riêng tư.

Một trong hai người đó sẽ biết chuyện chuốc thuốc, người cố ý tiết lộ cho anh chuyện này cũng rất có thể là một trong hai người này.

Anh bắt đầu làm quen với hai người kia. Có vẻ như anh có tài năng lấy lòng người khác, thật ra cũng chẳng phải tài năng gì. Dù sao làm suốt một chuyện trong hai mươi năm cũng thành quen.

Trịnh Dụ Phong sa vào lưới tình của anh một cách nhanh chóng. Y nói cho Lưu Tùng biết, đúng là do Thẩm Dực chuốc thuốc anh, tờ giám định thuốc đó là y cố ý đặt trước mặt anh, bởi vì y yêu anh, bởi vì rõ ràng y thích Lưu Tùng trước, lại bị Thẩm Dực dùng mưu kế cướp đi, y không cam lòng.

Lưu Tùng chỉ cảm thấy hơi hoang đường, hoang đường đến nỗi khiến người ta phải bật cười. Khôi hài hơn chính là, Lục Triết cũng tới tìm anh, bởi vì gã cũng yêu anh!

Lục Triết biết Trịnh Dụ Phong nói hết và tỏ tình với Lưu Tùng rồi, sợ Lưu Tùng chia tay Thẩm Dực xong thì chuyển qua vòng tay của Trịnh Dụ Phong. Gã đến chậm một bước, đành phải nói cho anh biết một tin khác —— Thẩm Dực từng phái người theo dõi anh một khoảng thời gian.

Sau đó tại sao không theo dõi nữa ư?

Là vì hắn tin tưởng Lưu Tùng, không phải tin tưởng anh vì hắn quá yêu anh, mà vì hắn tin ánh mắt của chính mình, tin mình sẽ không nhìn lầm con người Lưu Tùng, vì anh là một người tốt thật sự, luôn giữ đúng nguyên tắc, sẽ không phản bội.

Thật ra Lưu Tùng cũng không thấy giận, cũng không đau lòng, mà chỉ thấy rõ rất nhiều chuyện.

Người tốt là gì? Là nhược điểm.

Yêu là gì? Là tham, tính kế, lừa dối, phản bội, ghen tuông, cố chấp, nắm giữ, bao gồm hết năm thứ xấu xa trên đời.

Hai người Trịnh Dụ Phong và Lục triết, nói yêu anh, nhưng không tài nào che dấu sự ghen tị trong lòng.

Thẩm Dực vừa yêu con người dịu dàng, tốt bụng của anh, vừa xem thường anh quá dịu dàng tốt bụng.

Có lẽ hắn còn nghĩ, dù Lưu Tùng biết hết cũng tha thứ cho hắn, dù sao —— anh là người tốt mà.

Người tốt thì chắc chắn dễ tha thứ, dễ bị dỗ ngọt.

Lưu Tùng cười lạnh một tiếng, vậy Thẩm Dực đúng là nhìn lầm anh rồi. Phải biết rằng, lòng người dễ thay đổi, nếu những nguyên tắc vô dụng đó chỉ có thể trói buộc chính mình, thì vứt nó đi, anh không muốn là người tốt nữa!

Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ để mình chịu thiệt, chịu oan ức với bất cứ ai, muốn sống thế nào thì sống thế đó, chỉ cần bản thân anh vui vẻ, còn người khác như thế nào thì liên quan gì đến anh?

Tác giả: Ừm, cha mẹ công quá nắm giữ, làm cho bản chất công trở nên cay nghiệt, cực đoan và hờ hững với tất cả đàn ông, không quan tâm nhiều đến người ngoài. Cho nên, anh biểu hiện ra ngoài sự dịu dàng, trừ gương mặt bình thường như người qua đường thì chính anh cũng không tự biết, dưới bàn tay của tác giả ta, các thụ cách công mấy mét đã yêu công ( cười). Nhưng càng đối xử tốt với những người gần gũi, thì hi vọng và yêu cầu lên họ cũng càng cao, một khi làm anh thất vọng rồi thì anh bỏ một cách dứt khoát, cho nên Thẩm đã đạp vào điểm mấu chốt của anh, từ đó anh thấy rõ con người của mình.