Nhật Ký Yêu Đương Vụng Trộm Của Người Thành Thật

Chương 5



Anh bước đến gần và hỏi: “Sao em lại tới đây?”

Lục Triết nghe tiếng quay người lại, mỉm cười nhìn anh, đáp lời: “Em nhớ anh, đến đón anh không được ư?”

Lưu Tùng lắc đầu mìm cười: “Đi thôi.”

Lục Triết và Lưu Tùng sánh vai nhau đi ra bãi đỗ xe. Lưu Tùng đứng tại chỗ đợi gã lấy xe. Một lát sau, Lục Triết đã lái xe đến. Gã mở cửa ghế phụ ra, đợi khi Lưu Tùng ngồi lên ghế phụ mới đóng cửa xe, vòng qua mở cửa ngồi lên ghế lái, đóng cửa lại. Tiếp sau đó hôn một nụ hôn mãnh liệt lên môi Lưu Tùng, gặm cắn mút lấy như trút hết tâm tình vì bị phớt lờ mấy tháng qua. Lưu Tùng cũng không chịu yếu thế, hôn lại đáp trả. Đang lúc nụ hôn đang say đắm thì tiếng chuông điện thoại của Lưu Tùng reo vang, anh đẩy Lục Triết ra nhận điện thoại. Hóa ra là Thẩm Dục gọi.

Lưu Tùng bắt máy, giọng dịu dàng: “Thẩm Dực, anh đây.”

Thẩm Dực cười nhẹ: “Anh tan trường chưa? Hôm nay em nấu những món anh thích. Em chờ anh về.”

Lưu Tùng đáp một tiếng: “Được”.

Lúc Lưu Tùng nghe điện thoại, Lục Triết vẫn nhìn anh, thấy anh nói chuyện xong, tắt máy, gã như hỏi bâng quơ: “Thẩm Dực gọi anh à?”

Lưu Tùng hững hờ đáp lại: ” Ừm, về thôi.”

Xe chạy đến trước cửa nhà Lưu Tùng thì dừng lại. Sắc trời lúc này cũng đã tối. Ánh đèn đường sáng trưng nơi phố thị chiếu sáng khắp mặt đường. Lưu Tùng định đẩy cửa bước ra thì bị Lục Triết giữ lấy hai má, hôn lên môi anh. Sau đó, tay gã vòng xuống, luồng vào vạt áo anh, sờ soạng vuốt ve vòng eo anh.

“Em cứng rồi.” Gã nhìn anh, trong mắt gã chứa đầy cuồng nhiệt không thể che giấu. Từ lần gặp gỡ đầu tiên, trong người gã đã nổi lên một đám lửa. Nó cháy tràn lan nhanh chóng khắp toàn thân, sắp thiêu cháy gã thành tro bụi.

Gã đè nén tất cả dục vọng, cất chúng vào trong bức tường lý trí, sợ khát vọng mãnh liệt sẽ làm tổn thương anh.

Gã nhìn anh ở bên hết người yêu này đến người yêu khác, thậm chí giúp anh che giấu Thẩm Dực.

Nhưng giờ đây, gã cảm nhận được sự hững hờ của anh, gã hoảng loạn, gã sợ đánh mất anh, gã sắp không thể kìm giữ được chính mình.

Gã cởi khóa quần anh ra, môi vẫn không ngừng quấn quít lấy anh. Lưu Tùng cũng không ngăn lại, đồ ăn đưa đến trước mặt lẽ nào lại không ăn?

Gã quỳ xuống, móc ra thứ đó trong đũng quần anh, hôn lên nó như hôn lên thứ quý giá nhất trên đời. Gã há miệng ngậm lấy, nhả ra nuốt vào. Mỗi lần nuốt vào là đưa sâu vào trong cổ họng, khiến anh thoải mái không thôi. Đến khi thứ đó trở nên khổnh lồ, cứng rắn mới nhả ra.

Gã nở nụ cười lịch sự mà bại hoại: “Không phải anh thích ngoại tình ư? Ngoại tình ở trước nhà mình có phải kích thích hơn không?”

Đúng vậy, rất kích thích. Anh cũng muốn thử một lần.

Trong đũng quần gã cũng nổi lên một khối to, chắc chắn rất khó chịu, nhưng gã không hề để ý, chỉ mỉm cười dùng ngón tay xoa dương v*t Lưu Tùng. Sau đó gã cởi quần mình, dùng thuốc bôi trơn đã chuẩn bị sẵn mở rộng phía sau của mình.

Giọng Lưu Tùng khàn khàn: “Nhanh lên.”

Đến khi mở rộng vừa đủ, gã khóa ngồi lên đùi Lưu Tùng, nâng dương v*t anh vào mặt sau của mình. Ánh mắt Lưu Tùng say mê, mơ màng, hưởng thụ sự sung sướng dưới cơ thể.

Dù không gian xe hơi nhỏ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cuộc làm tình của họ. Chiếc xe rung rinh chấn động theo cử động của hai người.

Ở một nơi gần đó, một người đã nhìn thấy tất cả.

Sau khi cuộc làm tình kết thúc, Lưu Tùng chỉnh sửa lại quần áo của mình. Lục Triết cũng kéo nhanh quần áo của mình lên, chỉnh sửa gọn gàng, bước ra mở cửa cho anh. Lưu Tùng xuống xe đi vào nhà. Gã lên xe, ngồi đó, nhìn anh vào nhà, đợi một lát mới khởi động xe trở về.

Vừa vào nhà, Lưu Tùng đã thấy Thẩm Dực ra đón “Anh mới về.”

“Ừm xe anh bị hư, cũng may có đồng nghiệp đi ngang qua nên anh đi nhờ xe về nhà.”

Thẩm Dực cau mày nhẹ: “Sao anh không gọi em đến đón.”

Lưu Tùng mỉm cười lắc đầu: “Không sao. Cậu ta cũng tiện đường.”

Hắn quỳ xuống, cởi giày giúp anh, rồi đứng lên, nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng: “Anh đói bụng chưa? Anh vào tắm rửa trước đi, em dọn cơm lên ngay.”

Lưu Tùng đáp “Ừm.” rồi đi tắm rửa. Nước mát dội vào thân thể, rửa trôi vết bẩn cả một ngày và dấu vết của cuộc làm tình vừa rồi.

Anh xuống phòng ăn, thức ăn đã được Thẩm Dực dọn lên sẵn. Tất cả đều là những món anh thích. Anh vừa ăn vừa khen mấy câu, hắn cười đáp lại. Không khí bữa ăn diễn ra đầy ấm cúng.

Ăn cơm xong, Thẩm Dực cười nói: “Anh lên phòng trước đi, em rửa bát xong rồi lên.”

Lưu Tùng đáp: “Được, vậy anh lên phòng trước.”

Sau khi Lưu Tùng rời khỏi, nụ cười trên mặt Thẩm Dục cũng tắt đi. Tại sao những người hắn tin tưởng nhất đều phản bội hắn. Hết đám này đến đám khác muốn cướp mất Lưu Tùng của hắn. Ánh mắt hắn chứa đầy sự căm hận, ghen tuông. Hắn giả vờ như không biết. Hắn sợ đánh mất Lưu Tùng, đánh mất hạnh phúc của mình. Hắn không thể sống thiếu anh. Anh ngoại tình thì sao? Tất cả đều tại họ quyến rũ người yêu của hắn, anh chỉ bị họ lừa gạt. Rồi sẽ có một ngày, anh chán họ. Dù sao hắn vẫn giữ được anh bên cạnh. Truyện Quan Trường

Sau một ngày đầy mệt mỏi, nhắn tin với phụ huynh và học sinh giải đáp các vấn đề liên quan đến việc học xong, cảm giác buồn ngủ lại đánh úp vào anh. Anh mơ màng ngủ thiếp đi và một ngày mới lại bắt đầu…

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!