Nhất Mộng Ngôn Xuyên

Chương 5



16

Về sau, những bữa tiệc rượu như thế lại diễn ra thêm mấy lần nữa.

Bọn họ mới đầu thì ép rượu, sau đó thì nói những lời quấy rối, có một lần tôi giận dữ bỏ đi vì những câu nói đùa đồi truỵ của họ.

Quản lí chạy ra ngoài giữa tôi lại: “Lâm Tư Dao, em cau mặt cái gì thế hả?”

Tôi tức giận đến nỗi môi run bần bật: “Là do bọn họ… bọn họ…”

“Bọn họ làm sao? Không phải chỉ là nói đùa mấy câu thôi sao? Ở đây không phải tháp ngà voi, đây là xã hội, là giới giải trí ăn thịt người không thèm nhả xương ra, người không có chống lưng còn ra vẻ thanh cao sẽ lập tức chết đói, em tự mình nghĩ cho kĩ đi.”

Hôm ấy, tôi lại trở về nhà với nồng nặc mùi rượu.

Chúng tôi sống trong một căn chung cư cực kì cực kì nhỏ, mái nhà lúc ấy đã xuống cấp trầm trọng.

Khuôn mặt của Cố Ngôn Xuyên tràn đầy sự tức giận không thể nào xoa dịu được.

Đó là lần cãi nhau lớn nhất của chúng tôi từ khi bắt đầu sống chung tới giờ.

Hắn hỏi tôi còn muốn sống như vậy đến lúc nào, tôi khóc hỏi lại hắn:

“Vậy anh bảo em phải làm sao? Cố Ngôn Xuyên, em còn phải trả nợ, em không thể chịu nổi cuộc sống của 5 năm sau vẫn đang trong cảnh thiếu nợ mệt mỏi đến nỗi không ngóc đầu lên được, anh còn có người thân, em không còn người thân nữa rồi!”

“Anh nói rồi, anh chính là người thân của em! Sau này người nhà anh cũng là người thân của em!”

“Vậy anh có thể cứu em không?”

Cố Ngôn Xuyên im lặng.

Tối ấy, hai chúng tôi quay lưng về phía nhau không ai nói lời nào.

17

Tôi đã từ chối hai lần mời đến tiệc xã giao của đạo diễn Lâm, quản lí vẫn kiên trì gửi tin nhắn đến lần thứ ba và nhấn mạnh: “Thêm một lần nữa thôi thì vai diễn đó thuộc về em rồi.”

“Chỉ là bị trêu chọc vài câu thôi, cũng có bị mất miếng thịt nào đâu?”

“Em mà không đến thì tiền đâu mà trả nợ?”

Những lời này giống như lời nguyền, ngày nào cũng quanh quẩn trong đầu tôi.

Vốn dĩ bức tường ngay từ đầu đã không kín gió, những cuộc điện thoại đòi nợ lại đục thêm cho nó một lỗ hổng.

Cuối cùng tôi vẫn phải đến bữa tiệc đó, quản lí rất hài lòng vì điều này, chị ta sắp xếp tôi ngồi bên cạnh đạo diễn Lâm.

Ban đầu mọi người vẫn còn giữ được lí nên còn kiềm chế được, càng về sau những lời nói đùa càng trở nên quá đáng, mặt tôi cứng đơ đến nỗi không biết phải bày ra biểu cảm gì.

Quá nửa buổi tiệc, tôi lung lay đứng dậy muốn đi vào nhà vệ sinh, định nhân lúc này nhắn tin báo vẫn ổn cho Cố Ngôn Xuyên nhưng lại nhận ra không đem theo điện thoại nên quay lại lấy.

Cánh cửa của phòng riêng dùng để tổ chức tiệc rượu có một khe hở, tôi nhìn thấy quản lí bỏ thứ bột gì đó màu trắng vào trong rượu của tôi.

Ngay lúc ấy tôi lập tức tỉnh rượu rồi hoảng loạn bỏ chạy, hàm răng tôi đập vào nhau run cầm cập.

Từ trong nhà vệ sinh đi ra, tôi rửa tay dưới dòng nước lạnh buốt, dùng lực mạnh đến nỗi tay đỏ hết cả lên.

Tôi nhìn mình trong gương, viền mắt ửng đỏ, nhìn không khác gì một con hề.

Sau khi tôi quay lại, quản lí cứ năm lần bảy lượt ép tôi uống rượu, tôi thấy bọn họ cũng đã say ngà ngà nên dựa vào góc độ không ai thấy mà cũng đổ đi được không ít.

Vốn dĩ tưởng rằng như vậy thì tôi sẽ trốn thoát, cho đến khi đạo diễn Lâm vươn tay về phía tôi.

Tay của ông ta rất nóng.

Cách một lớp quần jean mỏng, không hiểu sao tôi lại cảm thấy lạnh.

Cảm giác ớn lạnh chạy thẳng từ sống lưng lên đến trán, giống như đang nhìn thấy một con rắn lè lưỡi trườn về phía mình.

Ông ta nhìn tôi, ý cười dơ bẩn và mờ ám hiện rõ trong ánh mắt.

Tôi nhắm chặt mắt lại, khi ông ta đang chuẩn bị đưa tay ra lần nữa thì——

Bàn tay run rẩy cầm chai rượu đánh mạnh vào đầu đạo diễn Lâm trong tiếng hô lên kinh ngạc của đám đông.

18

Tôi chạy trốn về nhà rồi nhưng Cố Ngôn Xuyên vẫn chưa về.

Tôi nhìn điện thoại chằm chằm, dây thần kinh vô cùng nhạy cảm.

Chuyện vừa xảy ra giống như một giấc mơ vậy, không chân thực chút nào, nhưng tôi biết rõ.

Chai rượu lạnh giá là thật.

Máu đó là có thật.

Tiếng khóc và kêu lên đau đớn cũng là có thật.

Những phản ứng khiến đầu óc nóng bừng lên vì bị sỉ nhục ở trong tiềm thức lúc này đã biến thành một luồng sợ hãi và hối hận khổng lồ.

Tôi hoàn toàn không có khả năng để gánh chịu hậu quả.

Tiếng khóa cửa vang lên, toàn thân tôi thả lỏng, gấp gáp ngồi dậy lao vào vòng tay Cố Ngôn Xuyên.

Rõ ràng lực không lớn lắm nhưng lại khiến Cố Ngôn Xuyên hít một hơi sâu.

Tôi nhận ra có gì đó không đúng: “Anh sao thế?”

Cố Ngôn Xuyên không nói gì.

Cách một lớp áo, tôi ấn vào cánh tay hắn, hắn vô thức tránh đi.

Tôi nghĩ ra gì đó, cương quyết vén áo hắn lên.

Mặc dù đã nằm trong dự liệu, nhưng khi nhìn thấy tôi vẫn sững lại—— trên da toàn là vết bầm tím, còn có một vết xước đang sưng đỏ.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, trên má hắn cũng có vết thương.

Tôi lớn tiếng chất vấn: “Anh làm sao thế này? Không phải là sắp khai máy bộ [Khói lửa] rồi sao? Anh muốn đem bộ dạng này vào đoàn phim à?”

Cố Ngôn Xuyên bất lực ôm lấy tôi rồi nhẹ nhàng dỗ dành: “Hôm nay đi tập huấn, trong lúc luyện tập không cẩn thận nên mới bị thế này.”

Hoá ra là tập huấn.

Lòng tôi nhẹ nhõm hẳn đi, đau xót chạm vào miệng vết thương: “Dù là thế thì anh cũng không thể…”

Cố Ngôn Xuyên ôm chặt tôi vào lòng, giọng điệu kiên định như thể đang tuyên thệ:

“Bộ phim này anh sẽ dốc hết toàn lực để quay cho tốt.” Hắn ngừng lại một lát rồi quật cường nói: “Anh có thể cứu em.”

Tôi nghe thấy năm chữ này, trong lòng khó chịu như thế bị thứ gì đó thắt lại, tâm trạng khi nãy bị chuyện vết thương của Cố Ngôn Xuyên cắt ngang lần nữa lại dâng trào lên.

Tôi nghĩ trong lòng, lần này có lẽ là cứu không nổi nữa rồi.

Rốt cuộc tôi phải làm sao đây?

Đôi mắt của Cố Ngôn Xuyên trong veo: “Em sao thế?”

Tôi có hơi không dám đối diện với ánh mắt này của anh.

Tôi cúi mặt xuống, quyết định giấu nó đi: “Không sao ạ, thử vai… lại không đạt rồi.”

Tôi cứ tưởng là rất nhanh thôi sẽ có người tìm đến, có thể là người của công ti, hoặc là người của đạo diễn Lâm, cũng có thể là cảnh sát, không ngờ rằng lại là một đêm trôi qua yên bình, không có bất kì tin tức nào truyền ra ngoài.

Tôi không ngủ nổi, trong đầu nghĩ đến cả ngàn vạn khả năng, liệu có phải đạo diễn Lâm lo lắng sẽ bị ảnh hưởng xấu nên mới tha cho tôi hay không?

Không ngờ rằng thông tin mà tôi nhận được lại là Châu Thần muốn gặp tôi.

19

Châu Thần là ông chủ của Lạc Ngu Ảnh Thị, năm nay 30 tuổi.

Nhà anh ta kinh doanh một chuỗi khách sạn, một tay anh ta sáng lập nên Lạc Ngu.

Trong vòng 8 năm, đưa Lạc Ngu trở thành công ti quản lí nghệ sĩ đứng đầu cả nước.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Châu Thần.

Anh ta đặt cặp kính màu bạc sang một bên, cách một cái bàn làm việc to lớn ngồi nhìn tôi: “Cô chính là cái người cho người ta ăn một phát đập ấy hả? Có dũng khí đó! Không tò mò tại sao lại không ai tìm đến cô à?”

Tôi có bị đần thì cũng biết là anh ta nhúng tay vào rồi.

“Cảm ơn Châu tổng.”

Châu Thần cười, tiện tay mở tài liệu trên bàn ra: “Lâm Tư Dao, 20 tuổi, sinh viên năm ba khoa diễn xuất của Học viện Hí kịch Thủ đô, bố trốn nợ không rõ tung tích, mẹ ra nước ngoài, cô trả nợ chắc cực khổ lắm nhỉ?”

Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên: “Anh điều tra tôi?”

“Đúng thế.” Châu Thần nói như thể lẽ đương nhiên, bình thường giống như đang nói về chuyện tối nay ăn gì vậy.

“Tôi điều tra cô, cái tên biến thái Lâm Kiến vừa già vừa xấu, cô theo tôi đi, thấy sao hả?”

Tôi kinh ngạc, cười rất khó coi: “Anh đang đùa tôi đúng không?”

“Chậc~ ai mà thèm nói đùa với cô chứ? Tôi giúp cô dọn dẹp chuyện lớn như vậy, dẫu sao thì cũng phải đòi đền đáp chứ?”

Giọng tôi trở nên yếu ớt: “Có thể là chuyện khác…”

Châu Thần ngừng cười, bước hai ba bước về phía này rồi nắm lấy cằm tôi, ép tôi mắt đối mắt với anh ta.

Vẻ ngoài anh ta không tồi, đôi mắt hẹp và dài hàm chứa ý cười, giọng điệu cũng không đứng đắn, tính tình có vẻ rất tốt, nhưng cứ để ý kĩ mà xem, đằng sau đôi mắt biết cười ấy không hề có chút ấm áp nào.

Đó là ánh mắt của người ở vị trí trên cao.

Anh ta hạ giọng: “Cô còn muốn gì nữa?”

Ánh mắt đối diện nhau lâu như vậy, tôi toát đầy mồ hôi lạnh rồi.

Cuối cùng thì Châu Thần cũng thả tay ra, kéo xa khoảng cách với tôi.

Lúc này tôi mới như được trở về không gian có oxi, liên tục hít thở mạnh.

“Được rồi, không làm khó dễ cô, chiều cô cùng tôi ra ngoài một chuyến thì hai chúng ta coi như hết nợ.”

“Đi đâu?”

Châu Thần quét mắt về phía tôi: “Hỏi lắm thế.”