Nhất Mộng Ngôn Xuyên

Chương 6



20

Buổi chiều, Châu Thần đưa tôi tới một buổi xem mắt.

Cô gái ngồi phía đối diện nhìn tôi với vẻ mặt đầy tủi thân, viền mắt cô ửng đỏ, tôi khó chịu quay mặt đi.

Anh ta lại đưa tôi tới một câu lạc bộ tư nhân, mấy người bạn của anh ta nhìn tôi với ánh mắt mờ ám nhưng lại chẳng hỏi gì nhiều.

Châu Thần chơi bài poker với bọn họ, lúc anh ta ra ngoài nghe điện thoại thì bảo tôi chơi thay.

Chơi chưa đầy 20 phút mà tôi đã thua thảm hại.

Lúc Châu Thần quay lại, thấy kĩ năng chơi bài của tôi mà anh ta không dám nhìn thẳng, cười nói: “Gan cô cũng lớn lắm, chơi thua cả một cái xe hơi rồi đó.”

Tôi cảnh giác nhìn anh ta: “Anh bảo tôi chơi mà.”

Châu Thần nói: “Ừ, cũng chẳng ai bắt cô đền đâu.”

Buổi tối, Châu Thần đưa tôi đến một nhà hàng đồ Âu sang trọng.

Lúc nhìn thấy miếng bò bít tết có vẻ ngoài còn vệt máu đỏ au tôi đã không ăn nổi rồi, sau khi thấy giá của nó và chai rượu vang kia tôi lại càng nuốt không trôi hơn.

Giá tiền của một bữa ăn ở đây bằng tiền ăn uống cả tháng của tôi và Cố Ngôn Xuyên rồi, thậm chí còn đắt hơn.

Tôi buông dao và dĩa xuống, nói: “Anh nói là đưa tôi tới một nơi thì hai chúng ta coi như hết nợ.”

Châu Thần đáp: “Đúng, hết nợ. Ăn cơm xong tôi đưa cô về nhà.”

Ăn tối xong Châu Thần đưa tôi về nhà thật.

Dưới tầng của khu nhà cho thuê tàn nát, tôi ngồi ở ghế sau của chiếc Porsche Cayenne nhìn thấy Cố Ngôn Xuyên đang đi ngược hướng gió lạnh.

Cho dù gió lớn như thế, trời lạnh như thế, nhưng dáng đi của hắn vẫn thằng tắp, không hề có khom lưng chút nào.

Trên tay hắn đang cầm thứ gì đó, tôi vừa nhìn là đã nhận ra đó là đồ ăn của một nhà hàng ẩm thực Giang-Triết, thường thì cuối tháng chúng tôi mới nỡ đi ăn một lần.

Hắn thích ăn cay, nhưng vì tôi nên hắn thường cùng tôi ăn những đồ ăn thanh đạm.

Bít tết và rượu vang đỏ mới ăn ban nãy dường như đang quấy phá tôi, khiến bụng tôi chua xót.

Lại là… cuối tháng rồi.

Lúc tôi đập chai rượu vào đầu của đạo diễn Lâm tôi không khóc, thế mà lúc này nước mắt tôi lại không ngừng tuôn rơi.

Cố Ngôn Xuyên nhìn về phía này, ở nơi này xe sang cũng không phải là hiếm gặp.

Rõ ràng biết rằng từ bên ngoài cửa sổ của chiếc xe này không thể nhìn thấy gì cả thế nhưng tôi vẫn vô thức cúi đầu xuống cho đến khi bóng dáng của hắn biến mất nơi hành lang.

Châu Thần ngồi bên cạnh tôi, giọng điệu không nóng không lạnh: “Người yêu?”

Tôi kìm nén tiếng nghẹn ngào của bản thân, đáp: “Đúng vậy.”

Châu Thần cười trừ: “Một đôi uyên ương số khổ.”

Tôi không chịu khuất phục, nói: “Chúng tôi rất tốt.”

Giọng điệu của Châu Thần có hơi lạnh: “Vậy chúc mừng hai người.”

Tôi không đáp lời anh ta, nhìn thấy trên tầng sáng đèn rồi mới xuống xe.

Tôi lúc đầu suy nghĩ viển vông, tưởng rằng chuyện này sẽ cứ thế mà trôi qua, nhưng không ngờ rằng ngày hôm sau còn có tai hoạ càng lớn hơn đang chờ đợi chúng tôi, như thể là không đẩy chúng tôi vào bước đường cùng thì sẽ không chịu dừng lại.

Tối ngày hôm sau.

Cái người thề không uống một giọt rượu là Cố Ngôn Xuyên lại uống đến nỗi say mèm.

Hắn ôm cái bồn cầu như thể muốn nôn hết cả ruột ra ngoài, hốc mắt đỏ ngầu, bộ dạng trông vừa yếu đuối vừa nhếch nhác.

Hắn ôm tôi rất chặt, như thể bắt được chiếc phao cứu sinh cuối cùng, viền mắt đỏ hoe không nhịn nổi nữa.

Khuôn mặt đẹp trai của hắn vùi trên vai tôi, nước mắt của hắn dường như nóng đến nỗi khiến tôi bị bỏng.

Giọng hắn nghẹn ngào: “Vai diễn… mất rồi.”

Đáy lòng tôi lạnh lẽo: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Cố Ngôn Xuyên nói đứt quãng: “Bọn họ nói bố anh là tội phạm gi.ết người, bộ phim của bọn họ không cần người có nhiều rủi ro như anh.”

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Cố Ngôn Xuyên khóc.

Hắn vừa khóc vừa nói: “Dao Dao, xin lỗi em.”

21

Tôi chặn Châu Thần lại ở bãi đỗ xe.

“Sao anh phải làm thế?”

Sau khi sự việc xảy ra, tôi luôn nghĩ đến câu mà Châu Thần đã nói: “Chúc mừng hai người.”

Anh ta cũng là một trong những nhà đầu tư của [Khói lửa], vai diễn vốn dĩ thuộc về Cố Ngôn Xuyên giờ lại đổi thành một người khác cùng công ti, tôi không thể nào không nghĩ chuyện này liên quan đến anh ta.

Châu Thần chẳng hề bất ngờ khi thấy tôi xuất hiện, anh ta cũng hiểu rõ tôi đang nói gì.

“Tôi làm sao nào? Tôi là nhà đầu tư, tôi phải đảm bảo tiền mình đổ vào không bị uổng phí chứ, tôi làm thế để tránh rủi ro cho khoản đầu tư của bản thân, cô cảm thấy tôi đang làm sai sao?”

Khí thế của tôi bị anh ta ép ngược trở lại, hoàn toàn không phản bác được lời nào, nhất thời đứng im tại chỗ.

Châu Thần nhìn tôi, trong mắt anh ta chẳng có chút cảm xúc gì.

“Cũng không phải không có cách giải quyết, người nhà thúc giục nhiều tôi cũng thấy phiền, tôi cần một người vợ vừa xinh đẹp lại biết nghe lời làm lá chắn.”

Anh ta cong môi, nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới như thể đang đánh giá tôi.

“Tôi còn có một bộ phim thiếu nam 2, sau này cô muốn tham gia dự án nào tôi đều có thể giúp cô, nợ của cô tôi cũng sẽ giúp cô trả hết, cô thấy sao?”

Tôi nhìn anh ta thật lâu rồi quay đầu muốn rời đi, nhưng cảm giác bị nước mắt nóng hổi làm ướt vai ngày ôm qua lại ùa vào tâm trí tôi ngay lúc này.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu tôi như đang chiếu một bộ phim điện ảnh, rất nhiều cảnh tượng hiện lên trước mắt.

Cảnh tượng năm nhất đại học, chúng tôi ngồi với nhau ở sân bóng, Cố Ngôn Xuyên không cho tôi uống rượu.

Cảnh tượng lúc nhận được vai diễn, Cố Ngôn Xuyên tràn đầy kì vọng vào một tương lai sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Cảnh tượng Cố Ngôn Xuyên trên người đầy vết thương.

Cảnh tượng say khướt của Cố Ngôn Xuyên ngày hôm qua.

Cùng với từng lần từng lần bản thân phỏng vấn thất bại rồi đi đến bước đường cùng.

Những thứ mà người nghèo như chúng tôi muốn nắm được trong tay phải dùng cả một đời để cố gắng còn người khác thì lại dễ dàng có được.

Tôi bước những bước nặng nề rời đi.

22

Lúc ấy quả thật là một khoảng thời gian xám xịt.

Cố Ngôn Xuyên biến thành một người lầm lì ít nói.

Vết thương cũ của hắn còn chưa khỏi đã lại có thêm vết thương mới, tôi hỏi hắn thì chỉ nhận được câu trả lời rằng do dạo gần đây đi thử vai những bộ phim liên quan đến võ thuật nhiều.

Tôi ngoài thấy đau xót ra thì chẳng còn làm được gì khác nữa.

Tôi cũng bắt đầu đi sớm về khuya, chạy hết đoàn phim này đến đoàn phim nọ để phỏng vấn, đóng vai quần chúng, dù cho ngoại hình có nổi bật thì cũng chẳng có giá trị gì ở cái giới toàn là quy tắc ngầm này, một cảnh quay thoáng qua thôi cũng khó chứ nói gì đến phô ra kĩ năng diễn xuất.

Một tuần sau, cọng rơm cứu sinh cuối cùng của tôi cũng bị đứt mất.

Một phim trường nhỏ trong thành phố thường có rất nhiều đoàn phim tới quay, buổi sáng tôi không ăn gì nên bị hạ đường huyết.

Không dễ gì mới đợi được tới giờ cơm trưa, cặp lồng nóng hổi vừa được bê ra thì tôi nghe thấy có tiếng kêu lên thất thanh ở phía không xa, một đoàn phim cổ trang đang quay cảnh trên mái nhà.

Dây cáp treo tuy tốt, nhưng suy cho cùng thì cũng là thứ dùng để tiếp xúc máy móc và con người với nhau, đôi khi cũng sẽ xảy ra sơ xuất.

Chẳng hạn như vừa rồi, lúc tôi vừa nhìn sang đó thì thấy cái người mặc đồ trắng kia lăn từ trên mái hiên xuống rồi được dây cáp giữ lại, cả người đập mạnh vào tường.

Hắn không giống con người, hắn giống như một món đồ chơi tuỳ ý cho người ta đánh đập.

Nhưng hắn chính xác là con người, bởi vì người này rất quen thuộc với tôi.

“Thằng nhóc này liều mạng thật.”

“Thiếu tiền mà.” Diễn viên của đoàn phim khác cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, họ bàn tán: “Tôi đã gặp cậu ta mấy lần rồi, làm diễn viễn đóng thế không dễ đâu, đều là dùng mạng sống ra để đánh cược đó, tốt xấu gì thì thù lao cũng cao… tôi thấy cậu ta cũng đẹp trai chẳng kém gì nam chính đâu, haizz, tiếc rằng vận số không may.”

“Ừ đúng là trông đẹp trai thật, anh đừng khẳng định quá sớm, nói không chừng sẽ tạo nên tên tuổi đó.”

Tôi muốn đi qua đó, nhưng bước chân như bị thứ gì cản lại, rất nặng nề.

Lòng tôi lạnh giá, mùa đông năm nay hình lạnh thêm gấp mấy lần.

Tôi nhìn hắn được thả xuống rồi cau mày đứng dậy, đau đến nỗi hít sâu sau đó lại gật gật đầu với người đang nói chuyện phía đối diện.

Hoá ra vết thương từ đây mà ra.

Tôi nghĩ đến cái thẻ ngân hàng kia, vào thời khắc này nhiệt độ của tấm thẻ như xuyên qua thời gian, xuyên đến thời điểm mà tôi nhận tấm thẻ đó từ tay hắn, nó nóng tới nỗi thiêu đốt ngón tay tôi.

Tay tôi vô thức siết chặt, cán của đôi đũa gỗ dùng một lần cắm thẳng vào tay tôi đua nhói.

Cố Ngôn Xuyên như bị gì đó chỉ dẫn mà hướng mắt về phía tôi, tôi không biết liệu rằng hắn đã nhìn thấy tôi hay chưa nữa vì lúc ấy mắt tôi đã nhoè đi rồi, không còn nhìn rõ gì nữa.

Buổi tối khi Cố Ngôn Xuyên trở về nhà cũng là lúc tôi vừa tắm xong.

Hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, không ai nói lời nào.

Không biết ai là người chủ động trước mà ngay sau đó hai chúng tôi lao vào nhau, truyền hơi ấm cho nhau.

Sau khi chúng tôi tách nhau ra, tôi đưa tay lên che mắt, cảm thấy từ trước đến giờ chưa khi nào tuyệt vọng đến thế.

Sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?

Tôi nhìn khuôn mặt khi đang ngủ của Cố Ngôn Xuyên, trong lòng đưa ra một quyết định.

23

Ngày hôm sau, Cố Ngôn Xuyên có việc nên đi trước.

Tôi trầm tĩnh ngồi dậy, đánh răng rửa mặt xong rồi gửi cho Cố Ngôn Xuyên một tin nhắn nói tối nay còn có việc nên ở lại kí túc xá, sau đó bấm số gọi cho Châu Thần.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia cảm thán: “Nhanh hơn so với trong tưởng tượng của tôi đó.”

Buổi tối, anh ta đưa tôi tới một nhà hàng sang trọng khác.

Nhìn thấy tôi có hơi lo âu, anh ta cười giải thích: “Xem phim, ăn cơm, ngủ, đi theo quá trình, đừng căng thẳng nhé.”

Ăn cơm xong, tôi và Châu Thần đến khách sạn.

Tất cả những sự việc này diễn ra quá nhanh, còn chưa bước vào cửa tôi đã hối hận rồi.

Nhưng vết thương trên đầu ngón tay bị đũa gỗ đâm vào vẫn còn đau nhói, giống như đang nhắc nhở tôi gì đó.

Trong căn phòng trên tầng cao nhất của khách sạn, tấm thảm mềm đến mức khiến người ta đặt chân lên cũng cảm thấy choáng váng.

Căn phòng bên trong còn to gấp đôi nhà của tôi và Cố Ngôn Xuyên đang ở, dù cho căn nhà trọ đó đã là nơi tốt nhất mà chúng tôi có thể thuê được rồi.

Châu Thần đứng sau lưng tôi, nói: “Đi tắm đi.”

Tôi hít sâu rồi bước vào nhà tắm, tôi đã tắm rất lâu rất lâu.

Tôi không biết Châu Thần cảm thấy thế nào trong khi chờ đợi, nhưng anh ta không khỏi bật cười khi thấy tôi mặc nguyên bộ quần áo trước đó ra khỏi phòng tắm sau khi tắm xong.

Tôi nhìn anh ta với ánh mắt quật cường, thế nhưng anh ta không chút bận tâm, anh ta nới lỏng cà vạt, đi hai bước tới trước mặt tôi, muốn cúi đầu hôn tôi.

Giây phút hơi thở kì lạ phả vào mặt tôi, tôi đột ngột quay mặt đi.

Châu Thần lại bật cười khi thấy bộ dạng tôi run như cầy sấy.

Lâm Tư Dao, lần đầu tiên có người lộ ra nét mặt này trên giường của tôi, cho hỏi giường này rò điện à?”

Tôi đáp trả: “Đấy là do anh thấy chưa đủ nhiều.”

Châu Thần lắc lắc đầu đứng dậy, không còn hứng thú nữa rồi.

Anh ta gọi điện cho trợ lí: “Giúp tôi đặt thêm một phòng nữa đi.”

Nói xong, anh ta còn bổ sung thêm một câu: “Đặt phòng nào mà giường không bị rò điện ấy nhé.”

Nói xong anh ta không thèm để ý đến sự ngờ vực của trợ lí rồi đi tắm luôn.

Trợ lí đến rất nhanh, Châu Thần ra hiệu cho cậu ta đưa tôi tới căn phòng ngay bên cạnh.

Tôi nằm trên giường mà thấp thỏm không yên, rất muốn về nhà nhưng trong lòng lại rối như tơ vò, lo sợ bị người ta bắt gặp, sau đó tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Đêm đó không có chuyện gì xảy ra nhưng tôi cũng không nhận được gì cả.

Cảm nhận được một khoảnh khắc vui mừng, lại có một khoảnh khắc hối hận.

Những áp lực đó như thuỷ triều dâng lên ập vào người tôi, vẫn khiến tôi thấy khó thở như hồi đầu.

Sau khi tỉnh lại, tôi vội vàng trở về nhà.

Về đến nhà, tôi gặp Cố Ngôn Xuyên, lẽ ra giờ này anh không nên ở nhà mới phải.

Ánh mắt hắn nhìn tôi rất lạnh, cảm giác lạnh như tảng băng vậy.