Nhất Niệm Chi Tư

Chương 23: “Thích cái này à?”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Địa thế xung quanh thành phố Hồng tương đối bằng phẳng, không có núi non kỳ vĩ, chủ yếu là các đồi thấp. Vả lại, do không có danh lam thắng cảnh và di tích lịch sử nên công tác trùng tu lối đi tham quan dành cho người đi bộ cũng không được thực hiện tốt, thành thử không thu hút được mấy sự quan tâm. Ngoại trừ những người đi bộ đường dài và một vài công ty tới tổ chức cắm trại theo đoàn, về cơ bản thì nơi đây không có khách du lịch nào đến.

Trong số “một vài công ty” kia có Ngải Lệ Á.

Vào cữ đầu thu năm ngoái, Hứa Tịch đã đích thân đến căn hộ của tôi và lôi tôi ra khỏi giường, dì ấy tống tôi lên xe và đưa tôi tới một ngọn núi có tên “Ngũ Yến” nằm phía ngoài rìa thành phố Hồng. Sau khoảng hai tiếng đồng hồ đi bộ cùng các nhân viên còn lại của Ngải Lệ Á, cuối cùng tôi cũng đến được căn homestay nằm phía sâu trong núi.

Có thể nói, hai giờ ấy là hai giờ mà tôi cảm thấy trôi qua lâu nhất trong suốt mấy năm qua. Tôi phải cuốc bộ những sáu cây số trên đoạn đường núi lầy lội với đôi giày và bộ quần áo không phù hợp với hoàn cảnh.

Cảm giác khác hẳn so với việc đi sáu kilomet trên máy chạy bộ, mặc dù thời tiết lúc đó rất mát mẻ, nhưng quần áo của tôi vẫn ướt sũng khi chuyến đi bộ kết thúc. Tôi chỉ biết ngồi khuỵu xuống và thở dốc, ngay cả khi bị Monica cười nhạo không thương tiếc, tôi cũng chẳng còn hơi mà đánh trả một cách mạnh mẽ.

Về sau tôi mới biết chuyện có thể lái xe đến cổng homestay bằng một con đường khác, rất thuận tiện. Nhưng để giúp mọi người đoàn kết, dũng cảm và kiên trì hơn, Hứa Tịch và người dẫn đường đã dựng nên con đường “độc ác” kéo dài hai tiếng đồng hồ đi bộ này.

Tôi lái xe ra khỏi thành phố Hồng, lúc đến tới núi Ngũ Yến thì đã hơn bốn giờ chiều, còn một tiếng nữa là mặt trời lặn.

Tất nhiên, vì đưa Kỷ Thần Phong đi cùng nên tôi không thể chọn tuyến đường leo núi kia được. Tôi vào núi từ một con đường khác, sau đó đậu thẳng xe vào bãi đất trống nằm phía trước khu homestay theo chỉ dẫn.

Sảnh lễ tân nơi phụ trách việc giao phòng là một ngôi nhà xây bằng đất giản dị. Do trước khi đi tôi đã gọi điện tới báo nên mọi thủ tục đăng ký được ông chủ giải quyết rất mau, xong xuôi, ông chủ đưa cho tôi một chiếc chìa khóa và một tấm bản đồ.

“Cứ bước dọc theo con đường này, đi tầm mười phút là đến.” Ông chĩa tay ra cửa chỉ đường cho chúng tôi, “Bữa tối sẽ được đưa đến sau một tiếng nữa, cậu thấy thế nào?”

“Ok.” Tôi gật đầu rồi gọi Kỷ Thần Phong đang ngó nghiêng quan sát xung quanh, đi ra con đường phía sau căn nhà.

Con đường nhỏ quanh co hướng ngược lên trên dẫn tới nơi thâm u, vắng vẻ, nó ẩn mình giữa những thảm thực vật cao ngất, chỉ một cơn gió nhẹ thổi thoáng qua cũng đủ để khiến những tán cây trên cao kêu xào xạc.

“Đường hơi trơn, cậu cẩn thận nhé.” Tôi dặn dò Kỷ Thần Phong đang đi đằng sau mà không ngoái đầu lại.

Bậc thềm được lát bằng đá xanh nên khó tránh khỏi rêu phong, ngoài ra độ ẩm không khí trên núi cũng cao nên khi đi nhanh rất dễ bị trượt ngã.

“Đêm nay… không về ư?” Giọng Kỷ Thần Phong truyền đến từ phía sau, không gần mà cũng không xa.

“Không phải mai cậu được trưởng khoa cho nghỉ ngơi ở nhà à? Nếu được nghỉ thì ở lại một đêm cũng không sao.” Tôi dừng bước, quay người nhìn về phía hắn, “Hay là… cậu không ngủ qua đêm ở ngoài được?”  Tôi nhếch nhẹ khóe môi, nở nụ cười gần như “khiêu khích”.

Ánh tà dường rắc những vệt bóng loang lổ qua các vòm lá cây, Kỷ Thần Phong khựng chân, ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

“Không, tại tôi thấy hơi đột ngột thôi.”

Tôi “ồ” lên một tiếng rồi quay gót, bước tiếp lên núi: “Tôi còn tưởng nhà cậu nghiêm khắc đến mức phải xin mẹ trước để đi chơi qua đêm với bạn.”

“Lần trước cậu bị sốt, tôi cũng từng ngủ ở nhà cậu rồi.”
  1. Nghe hắn nói vậy, tôi mới sực nhớ, đúng là lần đó cũng được coi là qua đêm ở ngoài thật.
“Nếu chúng ta đã sớm ngủ chung giường chung gối với nhau rồi thì chẳng còn gì mà phải lo lắng nữa.” Quơ quơ thẻ chìa khóa ra sau, tôi cười bảo, “Tận hưởng tối nay đi, bác sĩ Kỷ.”

Dựa theo bản đồ, sau khi đi bộ mười phút, tại đoạn phân nhánh đường, chúng tôi đã thuận lợi tìm thấy ngôi nhà bong bóng trong rừng với dòng chữ “Thiên Xu” trên cửa.

Ngôi nhà bong bóng bơm hơi trong suốt đứng sừng sững trên bục gỗ, tổng cộng có ba khối cầu được nối liền với nhau, một khối chứa chăn ga gối đệm và đèn năng lượng mặt trời, một khối khác kê bàn ăn bên trong, khối cuối cùng là một quả cầu màu trắng đục bao gồm các thiết bị phòng tắm cơ bản.

Tôi vào nhà bong bóng rồi bật toàn bộ đèn lên, sau đó cởi áo khoác và ngồi xuống ghế sô pha.

“Ngồi xuống đây.” Tôi vỗ nhẹ xuống chỗ bên cạnh.

Kỷ Thần Phong thu lại ánh mắt tò mò rồi ngoan ngoãn bước đến bên tôi. Không gian có hạn, ghế sô pha dành cho hai người ngồi vốn đã nhỏ nay lại càng trở nên chật chội hơn khi có hai người đàn ông cao to cùng chen chúc, một bên cơ thể chúng tôi gần như bị dính chặt vào nhau.

Tôi nới lỏng cà vạt, lấy tay đỡ đầu, cùi chỏ chống trên tay ghế sô pha, đưa mắt nhìn về phía trước, sau đó giải thích ngắn gọn cho Kỷ Thần Phong.

“Nhà bong bóng này là nơi lý tưởng nhất để ngắm cảnh bình minh và hoàng hôn, chỗ đẹp nhất của ngọn núi đấy.”

Ghế sô pha nằm đối diện với bức vách bơm hơi trong suốt, phóng mắt ra xa là cả một tầm nhìn thoáng đãng, ngoại trừ vành lan can phía ngoài thì không có bất kỳ thảm thực vật nào ngăn trở. Có thể dễ dàng trông thấy ánh chiều tà đang phản chiếu vào những đám mây ngụ phía chân trời, biến chúng thành một màu tía lam mộng ảo. Mất đi ánh nắng, rừng cây bên dưới tạo thành những lớp phác bóng đẹp như một bức tranh sơn dầu.

Nếu không phải bởi năm ngoái được chứng kiến khung cảnh này, tôi đã cho Hứa Tịch vào blacklist từ lâu rồi.

Tuy cảnh vật rất đẹp, nhưng có lẽ vì trước đây đã từng trải nghiệm, nên nó không còn gây được ấn tượng mạnh cho tôi nữa. Tôi dời mắt, chuyển sang quan sát người đàn ông đang ngồi bên cạnh.

Dường như Kỷ Thần Phong đã hoàn toàn bị hớp hồn bởi khung cảnh toàn bích trước mắt. Hắn nhìn đăm đăm vào khoảng trời ráng màu phía đằng xa, ngay cả tiếng thở cũng trở nên nhẹ dần.

Hoàng hôn chiếu vào cặp đồng tử, vắt ngang qua đôi gò má, rồi vấn vương trên mái tóc của Kỷ Thần Phong. Hắn hoàn toàn tan chảy trong thứ sắc màu ấm áp ấy, khiến tôi không tìm ra được một sự mẫu thuẫn nào, như thể… Hắn được sinh ra cùng gam màu ấm áp này vậy.

“Đẹp nhỉ?”

“Ừ.” Hắn tỉ mỉ tô vẽ lại từng đường nét của mỗi tán mây, ngọn cây trước mắt, nỗi buồn rầu bao trùm lấy ấn đường, cuối cùng tan thành mây khói ngay trong giây phút này.

Tôi chuyển tầm nhìn về phía trước.

“Ừ, tôi cũng thấy rất đẹp.”

Cứ ngồi yên như vậy trên chiếc ghế sô pha không mấy thoải mái, chúng tôi lẳng lặng tận hưởng toàn bộ quá trình mặt trời lặn mà không trò chuyện cùng nhau.

Do không được đốt lửa trên núi nên bữa tối sẽ được phục vụ bởi các nhân viên của homestay, họ chuyển hộp giữ nhiệt và bộ đồ ăn từ sảnh lễ tân lên đến tận nơi cho du khách. Tuy mùi vị không ngon bằng hàng quán bên ngoài, nhưng được ăn cơm dưới ánh đèn mờ ảo, tại nơi rừng núi tĩnh lặng thế này cũng là một phong vị khác.

“Bác sĩ Kỷ từng đi cắm trại bao giờ chưa?” Tôi chỉ nếm vài miếng là không ăn nổi nữa, vừa khuấy bát súp đặc sệt trước mặt bằng chiếc thìa bạc, tôi vừa hỏi Kỷ Thần Phong ngồi phía đối diện.

Dưới ánh lửa lập lòe của ngọn nến điện tử, Kỷ Thần Phong ngước mắt khỏi bát thức ăn, suy nghĩ một lúc rồi đưa ra câu trả lời mang ý phủ định.

“Chưa.”

“Dã ngoại thì sao?”

“Cũng chưa nốt.”

“Hồi còn đi học, tôi từng tham gia trại hè do trường tổ chức. Mọi người vác lều đi khắp nơi trong công viên rộng lớn để tìm chỗ dựng. Ngủ trong lều nhỏ, ăn trong lều lớn hơn. Không hẳn là cắm trại, nhưng đó là một hoạt động thú vị với tôi khi tôi còn nhỏ.” Nhớ lại, ấy cũng là khoảnh khắc hiếm hoi hồi còn bé khiến tôi cảm thấy thư thái.

Từ năm năm tuổi, dưới sự thúc ép của Hứa Tịch, tôi được đưa đến nhà họ Hứa để nuôi dưỡng. Sau này, khi đến tuổi đi học, tôi cũng theo học tại ngôi trường nội trú suốt 12 năm giống Trịnh Giải Nguyên, nhờ vậy mà tôi không phải vắt óc suy nghĩ xem làm cách nào để mình hòa hợp được với hai ông bà nhà họ Hứa.

Thế nhưng, kể cả có là trường nội trú đi chăng nữa thì cũng vẫn có ngày nghỉ, một khi kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè đến, tôi sẽ phải trở về căn biệt thự ngột ngạt kia. Những lúc như thế, tham gia trại hè sẽ trở thành cách tốt nhất để tôi tránh khỏi việc ở chung với người nhà họ Hứa.

“Hồi nhỏ… Nhà chúng tôi không có dư dả tiền bạc để đi vui chơi du lịch. Rất ít khi tôi tham gia vào các hoạt động do nhà trường tổ chức. Nhưng vào mùa hè, lũ trẻ ở thành Ruồi sẽ tổ chức các cuộc thi kiểm tra lòng dũng cảm.” Kỷ Thần Phong chậm rãi kể.

(*) Thành ở đây mang nghĩa bức thành, ví dụ như “thành Rose”.

“Thành Ruồi” là cái tên do cư dân sống bên trong đặt cho khu ổ chuột, nó mang hàm ý tự giễu, hay mỉa mai của người dân địa phương, nghĩa là — nơi tụ tập của những con ruồi. Nghe ra thì so với “khu ổ chuột”, nó cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao, nhưng với người dân sống ở đó, cái tên này lại khá hấp dẫn.

“Cuộc thi kiểm tra lòng dũng cảm ư? Thi ở đâu thế?” Vì dành cho dòng phim kinh dị một niềm yêu thích kỳ lạ, nên tôi không khỏi cảm thấy hứng thú khi nghe đến cụm từ “cuộc thi kiểm tra lòng dũng cảm”.

Đây chính là phần mở đầu kinh điển của rất nhiều bộ phim kinh dị.

“Đến tòa nhà đổ nát nhất để thi. Mỗi người chỉ được mang theo một cây nến…” Hắn chìm vào dòng hồi ức, xuôi theo lời kể, nét cười nhàn nhạt dần hiện lên trên đôi mắt, “Sau khi vào tòa nhà, người dự thi phải leo lên tầng cao nhất, sau đó nhoài mình ra ngoài cửa sổ, vẫy tay với mọi người rồi trở về vạch xuất phát theo con đường cũ. Người hoàn thành thử thách trong thời gian ngắn nhất sẽ trở thành ‘dũng sĩ’ của năm đó.”

Nếu không bị đánh tráo với Kỷ Thần Phong, có lẽ năm nào danh hiệu dũng sĩ này cũng sẽ thuộc về tôi. Nghĩ đến đây, động tác khuấy súp bỗng chựng lại. Nghe nói, mọi người (không ngoại lệ bất kỳ ai) thường không có dị nghị gì với những việc ngu ngốc bản thân mình từng làm trong quá khứ. Mà ngay lúc này đây, tôi lại cảm thấy bản thân mình của một giây trước thật ngu ngốc khi nảy sinh ra thứ suy nghĩ nực cười như vậy.

Chẳng lẽ tôi lại đang ghen tị với Kỷ Thần Phong? Ghen tị vì hắn có cơ hội giành lấy cái danh hiệu “dũng sĩ” vô dụng kia ư?

Có mà điên.

“Cậu lấy được danh hiệu ‘dũng sĩ’ bao giờ chưa?”

Tôi quẳng cái thìa bạc vào lại trong bát rồi đứng dậy, lấy chai rượu vang trắng được biếu tặng khỏi giá đẩy đồ ăn, đoạn khui bằng dụng cụ mở nút.

“Chưa, tôi không thích… bóng tối lắm.”

Khi tôi rót rượu cho Kỷ Thần Phong, hắn lấy một tay che miệng ly lại, tay kia đẩy đầu chai đi, ra hiệu tôi không cần rót cho hắn.

Tôi nhíu mày: “Không uống một chút à?”

Hắn lắc đầu, dịch chiếc ly ra xa hơn.

“Sẽ say mất.”

“Tối nay có chuyện gì yêu cầu phải giữ tỉnh táo để làm à?” Tôi cố tình trêu hắn.

Hắn nhẹ nhàng đưa mắt nhìn lên, quan sát tôi một lúc bằng đôi con ngươi trông cực kỳ lạnh lùng nếu giữ im lặng, rồi lại hạ xuống.

“Tôi chỉ không muốn mình bị bất tỉnh khi ở trước mặt cậu.”

Thế thì thật đáng tiếc. Lúc uống say, nói không chừng nhiệt độ trong khoang miệng sẽ tăng lên, có khi “sục ra sục vào” sẽ càng sướng hơn nữa.

Trong đầu chỉ chứa toàn những suy nghĩ cầm thú, nhưng ngoài mặt, tôi vẫn tỏ vẻ tươi cười dịu dàng.

“Cậu không uống thì tôi uống vậy.” Tôi lắc chai, nói.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Dùng bữa xong, nhân viên phục vụ bước đến thu dọn bát đĩa, trước khi đi còn dặn chúng tôi hãy gọi điện xuống cho quầy lễ tân nếu có bất kỳ câu hỏi hoặc nhu cầu nào, đồng thời cũng bày tỏ rằng nếu không có lý do gì đặc biệt, họ sẽ không lên đây quấy rầy chúng tôi nữa.

Lần này là thật, trong nhà chỉ còn lại mỗi tôi và Kỷ Thần Phong.

Mặc dù bốn bề xung quanh đã tối đen như mực, nhưng vì thời gian vẫn còn sớm, nên nếu không tìm được việc khác để làm thì tôi sẽ chẳng tài nào ngủ nổi.

Việc khác…

Trong lúc Kỷ Thần Phong vào phòng tắm tắm rửa, tôi ngồi rịt trên ghế sô pha, nhìn về phía bầu trời đầy sao ở đằng xa mà uống hết ly này đến ly khác, trong vô thức, tôi đã uống cạn sạch chai rượu vang trắng từ lúc nào chẳng hay.

Không như con gà Kỷ Thần Phong, từ xưa tửu lượng của tôi đã ở mức tốt. Chẳng qua vì kiêng rượu nên suốt ba năm nay tôi không đụng đến giọt cồn nào, bởi vậy mà sau khi uống xong, ít nhiều tôi vẫn cảm thấy mình hơi khó thích ứng

Đầu óc tỉnh táo nhưng thân thể lại giần giật nóng lên, đầu ngón tay, đáy mắt, hay thậm chí là cả khoang miệng cũng tỏa ra sức nóng của dung nham khi hô hấp.

Tôi cởi cúc áo trên cổ, sau đó tháo dây thắt lưng ra.

Khi Kỷ Thần Phong bước ra từ phòng tắm, đó cũng là lúc tôi kéo khóa và tùy ý để chiếc quần thả tụt xuống đất một cách tự do. Hắn mặc chiếc áo choàng tắm màu mè xám do homestay cung cấp và đang lau mái tóc ẩm ướt, vừa chứng kiến thấy cảnh này, hắn bỗng đứng chết trân tại chỗ. Suốt một lúc lâu sau, đôi mắt như mang theo sức nặng của hắn mới rề rà dịch chuyển từ khuôn mặt tôi xuống phía dưới, rồi lưu lại trên thân dưới của tôi suốt một khoảng thời gian dài.

Do áo choàng tắm được làm bằng chất liệu mỏng nhẹ nên người nhìn có thể thấy rõ phản ứng của cơ thể (nếu có) ngay lập tức. Tuy chỉ nhìn bằng mắt, nhưng chẳng một ai có thể đánh giá thấp con thú hoang đang lặng lẽ ngẩng đầu trong bóng tối của Kỷ Thần Phong.

Sao chỉ có mỗi chỗ đấy là đạt level quái thú thế nhỉ? Mặc dù đã là lần thứ hai trông thấy, nhưng tôi vẫn không kìm nổi lòng mà âm thầm thán phục.

“Sao, thích cái này à?” Tôi cúi đầu, kéo kéo cái đai đen giữ cố định gấu áo và mép tất của mình.

Hắn buông thõng cánh tay đang cầm khăn mặt xuống, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, găm chặt đôi mắt trên khuôn mặt tôi.

“Ừ.”

Yết hầu trượt lên trượt xuống, vẫn là một câu trả lời sơ sài đến mức không thể sơ sài hơn, thế nhưng, nó trầm và từ tính hơn nhiều so với bình thường, khi luồn vào tai, lại gây cảm giác như có một dòng điện tinh truyền đang chạy sướt qua. Nhưng tôi đoán, đó chỉ là do rượu đang phát tác.

Tôi mỉm cười rồi ngồi xuống giường, vỗ nhẹ xuống vị trí bên cạnh.

“Vậy thì… không tháo ra nhé.”

6/4/2022

__



Cre: vitriol矾