Nhất Niệm Chi Tư

Chương 24: “Đôi khi cũng thích con người.”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gia cảnh nhà họ Hứa vốn giàu có, bởi vậy mà ngay từ khi còn nhỏ, cả hai cô con gái đều được tiếp thu và lớn lên trong môi trường giáo dục tốt nhất. Hứa Uyển Di quen Tang Chính Bạch khi đang học đại học, cả hai hợp cạ, nhanh chóng thành đôi với nhau.

Tới khi kết hôn, mọi thứ cũng diễn ra hết sức suôn sẻ, ông bà Hứa đánh giá cao tài năng của Tang Chính Bạch, nên đã giúp đỡ con rể rất nhiều trên con đường lập nghiệp. Hứa Uyển Di cũng không phải người phụ nữ chấp nhận làm cái bóng sau lưng Tang Chính Bạch, bà muốn sát cánh bên chồng, cùng chồng vượt qua mọi khó khăn, hoạn nạn. Có thể nói, thành công trong sự nghiệp của Tang Chính Bạch không thể tách rời khỏi công lao của nhà họ Hứa và Hứa Uyển Di.

Thế nhưng, theo tuổi tác, việc sinh con đã trở thành vấn đề nan giải mà Hứa Uyển Di phải đối mặt. Dưới sự xúc tiến của ông Hứa, cộng với nỗi lo lắng do tuổi tác mang tới, cuối cùng bà cũng quyết định mang thai và sinh con ở tuổi ba mươi lăm.

Khốn nỗi vận mệnh trêu người, vận may của ba mươi lăm năm đầu dường như đã cạn kiệt trong một sớm một chiều. Có lẽ do sinh con muộn, hoặc chỉ đơn thuần là do xui xẻo, một mạng đổi một mạng, cuối cùng Hứa Uyển Di đã không thể xuống khỏi giường sinh.

Càng khốn đốn hơn là khi những chuyện bất hạnh cứ dồn dập xảy đến, công việc kinh doanh của Tang Chính Bạch cũng gặp trục trặc vào ngay thời điểm này.

Phần lớn các doanh nhân đều hơi mê tín, có lẽ điều này cũng giải thích cho lý do vì sao mà Tang Chính Bạch lại luôn cư xử hà khắc, và chưa bao giờ thương yêu tôi — ông ta không thương nổi đứa con vừa sinh ra đã khắc cả cha lẫn mẹ này.

Sau vụ việc bị bảo mẫu bạo hành, nhận ra thái độ bỏ bê mà Tang Chính Bạch dành cho tôi, Hứa Tịch đã cương quyết yêu cầu bố mẹ đón tôi về nhà họ Hứa để chăm sóc. Dự định ban đầu rất tốt nhưng kết quả lại không như mong muốn.

Sau nỗi đau mất con ở tuổi trung niên, sức khỏe của hai cụ già không còn được như trước nữa, vậy nên họ chẳng còn dư thừa chút sức lực nào để mà tiêu hao cho tôi. Thêm nữa… Có lẽ việc trông thấy tôi đã khiến họ nhớ đến con gái của mình, nên trong ký ức, mỗi khi đối diện với tôi, họ đều tỏ ra vô cùng đau xót và khó có thể trưng ra vẻ mặt tươi cười. Thậm chí bà Hứa còn không thể ở chung với tôi quá lâu, nếu không bà sẽ đau lòng rồi bật khóc.

Lúc đó tôi còn bé, nên làm sao mà hiểu được thế giới quanh co, phức tạp của người lớn đây? Họ càng không ưa tôi, tôi càng nghĩ đó là do mình chưa làm đủ tốt. Để khiến họ hài lòng, tôi đã cố gắng, chăm chỉ học hành hơn gấp bội, đồng thời cũng tích cực tham gia vào các hoạt động của nhà trường, những mong sao sau khi giành được vinh quang, họ có thể quan tâm tới tôi hơn đôi chút.

Tôi nhớ có một năm mình đạt được bằng khen “Ngôi sao học đường”. Danh hiệu này không chỉ được xét trên thành tích điểm số thông thường, mà còn dựa vào tỷ lệ tham gia các hoạt động chung, vì mỗi lớp chỉ có một học sinh được nhận bằng khen nên rất khó để đạt được. Tôi đã rất phấn chấn khi nhận được tấm bằng khen này vào cuối học kỳ, tôi cầm thẳng tấm bằng khen về nhà họ Tang, sau đó dành cả ngày để chờ Tang Chính Bạch về nhà.

Mãi đến tận khuya, Tang Chính Bạch mới khoan thai trở về, ông vẫn đang nói chuyện điện thoại. Vì sắp phải đi ngủ, nên ngay khi nghe thấy động tĩnh, tôi đã vội vã chạy tuốt xuống nhà rồi thấp thỏm đứng chờ ở tiền sảnh. Cầm chặt tấm bằng khen trong tay, vừa thấy ông bước qua cửa một cái là tôi liền thu hết can đảm, bước lên phía trước.

“Bố ơi, bố nhìn này, con đạt được danh hiệu ‘Ngôi sao học đường’ rồi!” Tôi đã cố gắng kiềm chế giọng nói của mình hết sức để không lộ ra vẻ kiêu ngạo, tự mãn, nhưng không sao làm cho khóe môi mình trùng xuống được.

Tang Chính Bạch che điện thoại, cúi đầu liếc tôi một cái.

“Ừm, không tồi.” Ông ta ngó vội qua tấm bằng khen tôi cầm trên tay rồi đi lướt qua tôi, tiếp tục đàm luận chuyện công việc với người ở đầu máy bên kia, “Không có chuyện gì, chúng ta tiếp tục đi…”

Tôi vất vả suốt một học kỳ để lấy được tấm bằng khen này, rồi lại chịu đựng cơn buồn ngủ, đợi ông ta suốt cả buổi tối hôm nay, nhưng ông ta lại bủn xỉn, đến một phút cũng không buồn dành ra cho tôi.

Có lẽ tôi nên cảm ơn ông ta vì ít nhất cũng đã thưởng cho tôi câu nói kia, chứ không phải liếc xong một cái là bỏ thẳng đi ngay. Thú thật, lúc đó, ngoại trừ thất vọng, tôi chẳng còn bất kỳ cảm xúc nào khác. Nhìn theo bóng lưng xa xăm của ông ta, lần đầu tiên tôi vỡ ra rằng, hóa ra có những thứ mà tôi không bao giờ với tới nổi, cho dù bản thân có cố gắng đến mấy đi chăng nữa.

Hôm sau trở về nhà họ Hứa, đón tiếp tôi vẫn là căn biệt thự rộng lớn nhưng hiu quạnh kia. Nghe người giúp việc kể tôi mới biết, mấy hôm trước ông bà Hứa đã lên đường đi thăm Hứa Tịch đang du học ở nước ngoài. Rõ ràng ông bà có thể nói trước với tôi, nhưng họ lại chọn thông báo theo cách thức tồi tệ nhất có thể.

Xuyên suốt quá trình trưởng thành, có vẻ tôi chẳng thiếu thốn bất cứ thứ gì, cực kỳ giàu có, nhưng dường như tôi cũng phải chịu thiếu thốn về mọi mặt, nghèo đến mức… chưa bao giờ có cho mình một “ngôi nhà” thực sự.

Nhà họ Tang, nhà họ Hứa chỉ là nơi ở tạm thời của tôi, không khác gì căn hộ của tôi và phòng suite ở khách sạn cả. Giống như con chim non được ấp và lớn lên trong tổ, với đám chim non, tổ chỉ là nơi thuận tiện cho chim bố, chim mẹ nuôi nấng chúng. Một ngày kia, khi rời khỏi tổ, chúng sẽ chẳng nuôi lòng lưu luyến, cũng sẽ không muốn quay lại tổ lần thứ hai.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Nhà bong bóng không lắp rèm cửa sổ, vậy có nghĩa là khi mặt trời mọc và những tia nắng đầu tiên rọi vào trong rừng, tôi sẽ phải thức dậy dưới ánh mặt trời gay gắt.

Tôi khó chịu, mở hé mắt ra, dưới những tia nắng mờ ảo, tôi trông thấy Kỷ Thần Phong đang ngồi xếp bằng ở cuối giường, hướng mặt về phía mặt trời mọc.

Có lẽ do cái áo choàng tắm hôm qua bị bẩn và không còn mặc được nữa, nên giờ hắn đã thay sang quần áo của mình, tôi không rõ hắn dậy từ lúc nào, nhưng chắc đã tỉnh được một lát rồi.

Ánh mặt trời lúc ban mai rực rỡ hơn so với lúc chiều tà của ngày hôm qua, vầng đông chậm rãi nhô lên từ phía chân trời, mạ một lớp ánh vàng ấm áp lên khắp cơ thể Kỷ Thần Phong.

Tôi chăm chú nhìn bóng lưng hắn trong chốc lát, rồi chống tay ngồi dậy từ trên giường. Cơ đùi đau nhức một cách quái lạ, tôi vén chăn và gấu áo sơ mi lên, quả thực đống vết bầm xanh tím chạy dọc từ hai má ngoài đùi lên đến xương chậu và gần sát thắt lưng khiến người ta không thể coi nhẹ được.

Nghe tiếng động, Kỷ Thần Phong hơi nhích người, ngoái nhìn ra sau. Tôi thả chăn xuống như thể không có chuyện gì xảy ra, rồi nở một nụ cười lười biếng vào sáng sớm.

“Sao cậu dậy sớm vậy?”

Hắn chỉ lên cái cây phía trên đầu chúng tôi: “Tôi nghe thấy tiếng chim hót nên tỉnh.”

Hình như lúc đi ngủ tôi có nghe thấy tiếng chim hót thật, nhưng vì đầu óc quá mệt mỏi nên chúng không thể đánh thức tôi dậy. Nghĩ vậy, có lẽ đây cũng là một trong những thủ phạm gây ra tình trạng ngủ chập chờn cho tôi.

“Tối qua không tháo ra à?” Tôi chỉ vào lỗ tai mình.

Nếu nghe được tiếng chim hót, vậy tức là đêm qua đi ngủ hắn không tháo ốc tai điện tử ra. Nhưng dù sao thứ này cũng là thiết bị điện tử, đeo lúc ngủ không thấy khó chịu ư?

Kỷ Thần Phong đưa tay lên, đè trên thiết bị màu đen đeo trên tai, giải thích: “Tôi mang cả pin dự phòng đi, vì đủ điện dùng nên mới không tháo xuống. Tôi không muốn… khi cậu gọi, mình lại không nghe thấy gì.”

Tim tôi đập cuồng loạn như sắp nổ tung, vì chưa từng trải qua cảm giác này nên tôi hoài nghi không biết đây có phải dấu hiệu của hội chứng đột tử hay không.

May mắn thay, chỉ trong nháy mắt, tình trạng đánh trống ngực đáng sợ này đã biến mất, tim đập có trật tự trở lại, và không tìm thấy bất kỳ dấu vết thất thường nào.

Chắc là tại thiếu ngủ. Tôi lặng lẽ ấn ngực. Xem ra tôi phải sắp xếp thời gian để đi kiểm tra sức khỏe thôi. Tuy chuyện phiền lòng cứ lần lượt dồn đến, nhưng tôi cũng không muốn chết sớm như vậy.

“Gọi cho quầy lễ tân bảo mang bữa sáng lên đây đi, ăn xong chúng ta sẽ quay lại thành phố.” Tôi vén chăn lên, xuống khỏi giường, sau đó giẫm chân lên thảm trong khi chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi trên người, tôi lia mắt ra soát một vòng, phát hiện ra chỗ quần áo còn lại của mình đã được gấp gọn gàng và đặt trên sô pha.

So với bác sĩ thú y và người mẫu, thật ra hắn phù hợp với công việc làm bảo mẫu hơn. Biết nấu ăn, học vấn cao, có trình độ y khoa, tính tình tàm tạm… Chắc sẽ có nhiều chủ thuê cảm thấy thích thú với “bé bảo mẫu” hấp dẫn này lắm đây.

Tôi quờ lấy quần rồi bước vào phòng tắm dưới sự quan sát của Kỷ Thần Phong.

Đứng trước gương, tôi cởi áo sơ mi ra, có thể thấy rõ từng vệt dấu hôn mang màu sắc tươi sáng trên cổ và xương quai xanh.

Ký ức sống dậy từng chút một dưới sự kích thích của thị giác. Nếu như ở hai lần “giao lưu cọ sát” trước, Kỷ Thần Phong vẫn duy trì phong thái quý ông cơ bản trước mặt tôi, thì đến lần này, dưới sự kích thích của cặp đai nịt cố định kia, cuối cùng hắn cũng xé bỏ hoàn toàn lớp bọc ngụy trang văn minh, lộ ra bản chất thú tính dã man cực kỳ tương xứng với vẻ bề ngoài của hắn.

Tình hình lúc ban đầu rất ổn, tôi đơn phương hưởng thụ sự phục vụ của hắn khi đang ở giữa khu rừng tối mịt, dưới bầu trời đầy sao rực rỡ, có thể nói, đây là trải nghiệm tuyệt vời không gì sánh kịp.

Vì quá đỗi sung sướng, nên khi đang vuốt ve đôi má và vành tai hắn, suýt chút nữa tôi đã bất cẩn làm rơi ốc tai điện tử của Kỷ Thần Phong.

Có vẻ Kỷ Thần Phong đã dự tính trước được điều này, hắn kịp thời nắm lấy bàn tay tôi rồi kéo nó ra khỏi má, đoạn đưa lên đôi môi ánh nước của mình.

“Đừng chạm nữa, rơi mất…” Hắn khẽ hôn lên đầu ngón tay tôi, nói bằng chất giọng sền sệt tựa mật ong, “Anh muốn nghe giọng em, mọi thanh âm của em.”

Ngón tay nóng như muốn cháy rực lên, và thậm chí tôi còn chẳng phân biệt nổi nhiệt độ đáng kinh ngạc kia bắt nguồn từ mình hay từ Kỷ Thần Phong.

“Tiếp đi…” Giọng khàn nghe không ra gốc, tôi rút tay ra, đè lại gáy hắn, lần này tôi làm thật cẩn thận để không chạm vào tai của người kia.

Ký ức khi nhớ lại khiến cơ thể tôi hơi nóng lên, và sẽ thật phiền phức nếu tôi cứ tiếp tục suy nghĩ.

Tôi cố ép cho bản thân ngưng hồi tưởng, nhưng có lẽ vì ký ức đêm qua thực sự quá mới mẻ, nên ngay cả khi tầm nhìn có bị che chắn, tôi vẫn có thể nhớ lại một cách dễ dàng thông qua cơ quan xúc giác.

Ký ức tương ứng hiện ngay lên khi ngón tay chạm vào đùi theo dòng nước xối của vòi hoa sen.

Sau khi tận hưởng sự phục vụ của Kỷ Thần Phong, tôi vốn định “có qua có lại” bằng cách cho hắn mượn hai tay mình như lần ở trong xe hơi. Thế nhưng, vừa chạm vào viền áo hắn một cái, tôi đã bị hắn đè vai, đẩy thẳng lên giường.

Tôi tưởng hắn muốn “giúp” mình thêm một lần nữa, mặc dù hơi mệt, nhưng vì không muốn bị coi thường ở phương diện này nên tôi cũng không ngăn cản. Các bước trước không gặp vấn đề gì, Kỷ Thần Phong đã chăm sóc “mọi thứ” rất tốt, ngoại trừ lực tay hơi mạnh và thể hiện “đam mê” quá mức với má trong đùi của tôi, về cơ bản, tôi không tìm thấy bất kì khuyết điểm nào ở hắn.

Thái độ cùng biểu hiện lâu dài của hắn khiến tôi lơ là cảnh giác, kết quả là khiến cho hắn được voi đòi tiên. Phục vụ bằng tay là đã ban ơn cho hắn rồi, đằng này hắn lại dám cả gan mơ tưởng đến chân tôi.

Nhận ra ý định của hắn khi khép hai chân mình lại, theo bản năng, tôi đạp thẳng chân ra.

Tư thế này, cái kiểu tư thế gần như coi tôi là một người phụ nữ… khiến tôi cảm thấy vừa buồn nôn, vừa nhục nhã.

Tôi điên cuồng rủa xả trong lòng, cổ chân bị đối phương chộp lấy một cách chuẩn xác. Ban ngày thì chẳng né được nắm đấm của người ta, sao bây giờ lại tóm chuẩn thế.

“Không thể ư?” Kỷ Thần Phong quỳ ở đuôi giường, cúi đầu nhìn tôi, hỏi bằng giọng điệu qua quýt thường ngày.

Không thể… ư?

Lồng ngực phập phồng vì tức giận. Tôi chỉ muốn nói chẳng phải chuyện này đã có câu trả lời rõ ràng rồi hay sao, nhưng đầu óc lại nghe theo lý trí chết tiệt, hiểu rõ rằng nếu mình từ chối kịch liệt vào ngay thời điểm này, thì về cơ bản, coi như kế hoạch “chinh phục” Kỷ Thần Phong diễn ra bấy lâu nay sẽ “đứt gánh giữa đường”.

Lần đầu có thể lấy lý do bản thân chưa thích ứng được để lấp liếm cho qua, nhưng đến lần thứ hai mà còn bài xích như thế nữa, chắc chắn hắn sẽ nghi ngờ tôi, nhỉ? Hắn sẽ nghi ngờ lí do vì sao tôi lại dây vào hắn trong khi rõ ràng tôi không thể chịu đựng được việc hẹn hò với đàn ông.

Tiên sư. Mua dây buộc mình rồi.

“Trước tiên… Buông tôi ra hẵng.” Sau một lúc giằng co, vì đại cục, tôi đành miễn cưỡng thỏa hiệp với hắn.

Loài người tạo ra lửa nhờ cọ xát hai cành gỗ vào nhau. Da dẻ ma sát với nhau tạo thành sức nóng kinh người.

Hơi thở phả vào cổ nóng rực, cánh tay ghìm chặt trên thắt lưng đến giờ vẫn để lại cảm giác hết sức rõ ràng.

Hồi qua lại với phụ nữ, tôi cực kỳ, cực kỳ ghét việc họ chạm vào những chỗ sẹo bỏng do thuốc lá gây ra, nhưng vì toàn bộ đều nằm sau lưng nên những trường hợp như thế cũng không xảy ra nhiều. Nhưng một khi tôi đưa lưng về phía Kỷ Thần Phong, điều này đồng nghĩa với việc các vết sẹo sẽ phơi ra trước mắt hắn.

Vốn tưởng đèn sáng tù mù thì hắn sẽ không nhìn thấy, nào ngờ hắn lại đưa tay ra sờ.

Phóng túng xong, hắn thả lỏng mình rồi đè toàn bộ trọng lượng cơ thể lên lưng tôi. Bình thường, tất nhiên tôi có thể chống đỡ được sức nặng này một cách dễ dàng, nhưng sau khi làm xong hai hiệp, tôi cũng thấy người hơi uể oải nên chỉ đành xuôi theo lực tác dụng phía sau mà ngã phịch xuống giường.

Nhịp tim đập mạnh mẽ, thậm chí có chút ồn ào truyền đến cách lớp áo sơ mi, đập vào lưng tôi như nhịp trống dồn.

Tôi không nhớ, rằng đã bao lâu rồi bản thân không thân mật cùng người khác như thế này, thật ra cảm giác không tệ, nó chỉ… nóng quá. Vừa nóng, vừa nặng.

“Tôi không thở được.” Vùi mặt vào chiếc chăn mềm mại, tôi thả tay ra khỏi tấm ga trải giường mình đang bấu chặt, lười đến mức không buồn gượng dậy.

Ngay sau đó, trọng lượng dồn nặng lên cơ thể đã nhẹ hơn rất nhiều, Kỷ Thần Phong xoa xoa phần tai sau của tôi, rồi nói bằng một giọng thỏa mãn và sung sướng, “Xin lỗi.”

Nói xong, hắn trở mình, nằm xuống cạnh bên tôi.

Vì không còn bị con gấu Bắc Cực to lớn kia đè ép, nên tôi đã hít thở dễ dàng hơn nhiều. Kỳ diệu hơn, không biết do ảnh hưởng của rượu, hay do thể lực bị tiêu hao hết mà tôi dần dần trở nên buồn ngủ.

Tôi giữ nguyên tư thế nằm sấp, mí mắt đánh lên đánh xuống không ngừng. Lòng bàn tay Kỷ Thần Phong mân mê trên da thịt tôi như đang ve vuốt một con vật nhỏ, hơi ngứa và có chút khó chịu.

“Sao lại bị thế này?” Hắn ấn nhẹ đầu ngón tay lên chỗ sẹo bỏng do thuốc lá nằm trên eo và mông tôi, vết thứ nhất, vết thứ hai, vết thứ ba… Dường như chỉ cần chạm vào, hắn sẽ nhớ kỹ từng vị trí của chúng một cách hoàn hảo.

“Cái này à…” Cơn buồn ngủ làm dịu đi cái gai cứng đáng ra phải giương lên vì cáu giận, cũng xua đi cơn bực bội khi bị chạm vào nỗi đau, “Do một người phụ nữ tồi tệ gây nên, một người phụ nữ cực kỳ tồi, cực kỳ tồi…”

Phần hồi ức tiếp theo chỉ là những cảnh mộng mơ hồ mà tôi không thể nhớ ra nổi. Tôi nhớ mình bị một con hổ rượt đuổi rất lâu, đến khi kiệt sức và không chạy nổi nữa, tôi bị con dã thú khổng lồ ấy vật xuống, rồi cắt đứt cả hai chân một cách tàn nhẫn.

Thích xem phim kinh dị và trở thành nhân vật chính trong phim kinh dị là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Từ lúc bị mất ngủ tới giờ, mặc dù tôi đã gặp đủ thể loại giấc mơ kỳ cục, lạ đời, nhưng những cơn ác mộng thế này lại chỉ chiếm thiểu số. Hy vọng lần sau nó sẽ không xảy ra nữa.

Khi thoa sữa tắm ra sau, ngón tay tôi chạm phải một vài chỗ có cảm giác khác thường, hình như có mấy nơi bị sưng lên, khi ấn vào tôi còn cảm thấy đau.

Tôi xoay người, beo mông ra để nhìn, một vết dấu răng đỏ sẫm trông hết sức rõ ràng đập vào mắt. Kiểm tra liên tiếp mấy nơi cũng đều bị vậy.

Tôi tráng sạch bọt trên người rồi ra đứng trước gương, vừa lấy khăn tắm để lau nước trên người, vừa quay lưng lại.

Quả nhiên, tất cả những nơi bị sẹo đều đã được vây phủ bởi các vết cắn. Dù rằng tôi ghét những vết sẹo này, và với công nghệ y học hiện nay, muốn xóa chúng cũng chẳng phải việc khó khăn; thế nhưng, vừa nghĩ tới chuyện bản thân sẽ bị đụng chạm bởi những người xa lạ, và có khả năng họ sẽ nảy sinh những liên tưởng phong phú về tôi, dự định lại ngừng ở đó.

Trước giờ tôi chưa từng nghĩ rằng chúng có thể bị che đậy bằng cách này, quả thật nó giống như dấu ấn cá nhân chỉ thuộc về riêng Kỷ Thần Phong.

Không ngờ bản thân lại chẳng hề tức giận, ngay đến tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên về điều này. Với lại, nổi khùng khi sự tình đang phát sinh mới có giá trị, chứ giờ gạo đã nên cơm rồi, cắn cũng cắn rồi, có cáu bẳn thì cũng chẳng được ích lợi gì.

Tôi mặc quần áo rồi ra khỏi phòng tắm. Bữa sáng thịnh soạn đã được bày biện sẵn sàng trên bàn ăn, thế nhưng Kỷ Thần Phong lại không ngồi bên bàn và cũng không ở trong phòng ngủ.

Ra ngoài rồi ư?

Nhiệt độ bên ngoài lạnh hơn một chút, bởi không mặc áo khoác nên ngay khi bước ra khỏi nhà bong bóng, tôi đã không khỏi rùng mình vì nhiệt độ chênh lệch quá lớn.

Tôi nhanh chóng tìm thấy Kỷ Thần Phong đang đứng trong bụi cây nằm ven rìa bục gỗ, hắn nâng thứ gì đó trên tay, hoàn toàn không chú ý đến sự xuất hiện của tôi.

“Bác sĩ Kỷ?” Tôi bước về phía hắn, “Cậu bắt được gì thế?” Trông thấy cục lông xù màu đỏ gay nằm trên tay hắn, tôi tưởng hắn bắt được thứ gì.

Kỷ Thần Phong quay người, rồi cẩn thận đưa thứ đang nằm trong tay tới trước mặt tôi.

“Không phải bắt đâu.”

Tôi nhìn kĩ lại, hóa ra đó là một con chim.

“Con nuốc đầu đỏ này vừa chào đời vào mùa hè năm nay, kỹ năng bay còn rất yếu, nãy nó vô tình va phải ngôi nhà bong bóng của chúng ta. Cũng may là tôi kiểm tra cho nó rồi, cổ và cánh đều ổn, nhưng vì cảm thấy sợ hãi khi bị ngã xuống nên nó vẫn hơi choáng váng.”

(*) Nuốc đầu đỏ 



Một con chim có bộ lông màu đỏ tươi và một cái đuôi dài thượt đang ngồi xổm trong lòng bàn tay hắn, nó chơm chớp đôi mắt đen láy, cứ nghiêng đầu, tò mò săm soi tôi như thể chưa nhận ra con quái vật khổng lồ đang đứng trước mặt nó là gì. Trông ngốc thật.

“Nó độc đáo thật đấy.” Tôi nhận xét.

Có lẽ đã nghỉ ngơi đủ nên con chim nhỏ bắt đầu vỗ cánh.

“Tuy leo trèo rất hay nhưng họ chim này lại không giỏi bay cho lắm, bởi vậy, chúng không di cư mà sẽ ở lại mảnh đất nơi mình sinh ra suốt đời.” Vừa nói, Kỷ Thần Phong vừa đi tới chỗ cách xa con đường mòn và ngôi nhà bong bóng, dưới tán cây đại thụ, hắn vươn tay ra một cách tự nhiên, mở lòng bàn tay và yên lặng chờ đợi.

Tôi đút hai tay vào túi quần, nhớ lại cảnh thả chim mà trước đây mình từng xem trê TV, đoạn hỏi: “Cứ chờ thế thôi à, không cần quăng nó vào không trung để giúp nó bay sao?”

Gió thổi qua các ngọn cây khiến vị trí chiếu sáng của ánh mặt trời thay đổi liên tục, nắng xối trên người Kỷ Thần Phong, tạo ra ảo giác rằng ánh mặt trời đang vỗ về hắn.

“Thật ra làm thế sẽ rất dễ gây nên chấn thương thứ cấp cho chim con, để như này là được rồi.” Hắn đáp, “Chúng tự bay được.”

Chưa nói dứt lời, con chim lông đỏ đã vụt bay đi, dù bay không giỏi nhưng chỉ trong nháy mắt, nó đã biến mất trong rừng cây.

Kỷ Thần Phong nheo mắt dõi theo hướng con chim bay, sau khi xác định nó sẽ không rơi xuống một cách vô cớ nữa, hắn mới thu tầm mắt về và quay lại bên tôi.

“Nó bay đi đâu thế?” Tôi hỏi bâng quơ.

Cũng chẳng phải muốn nhận được câu trả lời rành mạch, giàu tính khoa học gì, chẳng qua tôi chỉ đang tìm chủ đề có thể thảo luận với Kỷ Thần Phong.

Kỷ Thần Phong suy nghĩ trong chốc lát rồi trả lời: “Có lẽ nó sẽ về nhà.”

Về nhà?

“Liệu khái niệm ‘nhà’ có tồn tại trong thế giới loài chim không?”

“Khi mệt mỏi, chim bay về tổ, người trở về nhà. Tổ là nơi chim bay về khi thấy mệt mỏi, cành cây nơi chúng đậu, hang động nơi chúng nghỉ ngơi chính là nhà của chúng. Rừng cây, sông núi, dòng suối cũng có thể trở thành nhà. Mảnh đất này bao dung vạn vật và yêu mến mọi sinh linh. Chim là con của nó, nó là nhà của chim.” Hắn dừng lại, đưa ra kết luận bằng một giọng điệu rất nghiêm túc, “Vì vậy, chắc chắn chim con có nhà.”

Trời đất là nhà ư…

Tôi cứ ngỡ mấy con chim cũng giống như mình, luôn tìm kiếm cành cây tiếp theo để đáp xuống, hóa ra chúng đã có nhà. Vậy là tôi chưa nhìn mọi thứ một cách toàn diện rồi.

“Đúng là bác sĩ Kỷ thích mấy con vật nhỏ thật đấy.” Tôi chạm nhẹ lên vết thương trên mặt hắn. Hôm qua hắn gội đầu nên đành phải bóc băng cá nhân dán trên mặt ra để bỏ đi, may mà sau một đêm, vết đỏ chói mắt trên mặt đã biến mất, còn sưng tấy thì chắc hai hôm nữa mới khỏi hẳn.

Có lẽ do hơi đau nên hắn mới mất tự chủ mà nhăn mày lại, tôi tưởng hắn định tránh đi, nhưng ngay một giây sau đó, hắn lại đưa mặt mình tới, dụi vào lòng bàn tay tôi.

“Đôi khi cũng… thích con người mà.” Nói xong bốn từ cuối, hắn nâng mi lên nhìn tôi, dáng dấp ngây thơ hệt như chú chim nhỏ vừa rồi, giọng điệu cũng mập mờ vô cùng.

Hàng vi thân mật ngày càng tăng dần về mức độ, Kỷ Thần Phong lại càng bám lấy tôi hơn. Dù đôi khi hắn vẫn tỏ ra quá dửng dưng và trầm lặng do cơ chế phòng vệ, nhưng chỉ cần nắm được quy luật và biết đọc vị, ta sẽ nhận ra rằng hắn đang trăn trở.

Thưởng thức dáng vẻ ngoan ngoãn của hắn một lúc, tôi bỏ tay ra khỏi mặt hắn, và thay vào đó là chuyển sang dắt tay.

“Đi thôi, vào ăn cơm, ngoài này hơi lạnh.” Nói rồi, tôi kéo hắn vào nhà bong bóng.

Ngày thứ hai sau khi trở về từ nhà bong bóng, phòng suite nơi tôi ở chào đón vị khách đầu tiên — Ngô Vinh, trưởng khoa bệnh viện nơi Kỷ Thần Phong đang công tác.

“Đây là chút lòng thành của tôi, tuy xoàng xĩnh nhưng hy vọng cậu thích.” Trưởng khoa Ngô ngồi đối diện từ từ đẩy hộp trà bánh cao cấp về phía tôi.

Tôi quét mắt nhìn, đáp lại một cách nhạt nhẽo: “Chú khách khí quá.”

“Thật ra tôi phải đến thăm cậu từ sớm rồi, đáng lẽ phải đến từ lúc cậu bị con cún con ở bệnh viện chúng tôi vô tình cắn trúng mới đúng, nhưng lúc ấy tôi đang đi công tác nên bị trì hoãn.” Trưởng khoa Ngô cười nói, “Lần này được cậu giải vây nên tôi đến đồng thời cả hai luôn, vừa để xin lỗi và cũng để cảm ơn.”

Chúng tôi không quen nhau nên chỉ chuyện trò đôi ba câu rồi chẳng biết nói gì nữa, bầu không khí rất khó xử.

“Thôi tôi không quấy rầy cậu nữa…” Trưởng khoa Ngô cười khan, làm dáng toan đứng dậy.

“Trưởng khoa Ngô này.” Tôi gọi ông ta lại.

Trưởng khoa Ngô sững người, ngồi xuống.

“Cậu nói đi.”

Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm ông ta hồi lâu, đến mức ông ta khó mà duy trì nổi nụ cười trên mặt, vẻ ngờ vực trong đôi mắt càng lúc càng trở nên nồng đậm.

Tôi rề rà mở lời: “Nếu bác sĩ không thể hiện tốt trong quá trình thực tập thì bệnh viện có thể chọn không thuê người đó làm việc đúng không?”

“Ừm… đúng là thế.”

“Kỷ Thần Phong thể hiện thế nào?”

“Trình độ chuyên môn của bác sĩ Kỷ rất vững, cậu ấy còn cực kỳ kiên nhẫn với đám động vật nhỏ nữa, khách hàng của bệnh viện thú y cũng đánh giá cậu ấy rất cao.” Hình như ông ta đang hiểu lầm điều gì đó rồi, “Cậu không phải lo. Sự cố xảy ra khi gây mê là điều không ai mong muốn, bác sĩ Kỷ đã cố gắng hết sức để cứu chữa cho chú mèo con kia. Không cứu được chú mèo, ngoài chủ của thú cưng thì cậu ấy là người cảm thấy khó chịu nhất. Tôi theo nghề y bao nhiêu năm nay nên hiểu rõ chứ, không thể chỉ vì một sự cố bất ngờ này mà đánh giá sai lệch cá nhân cậu ấy được.

Trưởng khoa Ngô cười nói: “Tôi cũng tính rút ngắn kì thực tập và thuê cậu ấy trước thời gian.”

Tôi gật đầu, không tỏ thái độ gì: “Trưởng khoa Ngô thích tiền không?”

Ông ta ngớ người, vẻ nghi hoặc vừa biến mất lại hiện rõ trên gương mặt.

“… Ý cậu là sao?”

“Cần bao nhiêu tiền để có thể mua chuộc trưởng khoa Ngô làm một chuyện vừa không phạm pháp, vừa không khó thực hiện?”

Đối phương đã từng này tuổi, với lại việc điều hành bệnh viện cũng là loại hình kinh doanh đòi hỏi giao thiệp thường xuyên với người khác, nên ông ta hiểu ra ý tôi một cách nhanh chóng.

Ông ta rít lên: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mập mờ, cậu cứ nói thẳng cho tôi biết cậu muốn tôi làm gì.”

Đây chính là ưu điểm khi nói chuyện với những người thông minh, tiết kiệm được rất nhiều lời không cần thiết.

“Vậy tôi sẽ nói thẳng. Cần trả bao nhiều tiền thì mới có thể khiến bác sĩ Kỷ trượt kỳ thực tập?”

Trưởng khoa Ngô trợn mắt trừng trừng, trông khá choáng váng. Có lẽ ông ta không ngờ tôi lại đưa ra yêu cầu kỳ quái như thế này.

Quả thật, đã là bạn bè thì không nên đâm sau lưng nhau. Nhưng mà… Tôi đâu phải bạn của Kỷ Thần Phong.

“Ra giá đi.” Tôi cười với ông ta, nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay.

Sau khi Ngô Vinh rời đi, tôi ra đứng trước cửa sổ sát trần, gọi điện thoại cho Nghiêm Thiện Hoa.

Sau vài hồi chuông, Nghiêm Thiện Hoa mới nhấc máy, mãi một lúc lâu sau mới nói “Alo”.

Tôi ngoảnh mặt làm ngơ trước giọng nói sợ hãi của bà ta rồi trình bày ngắn gọn lý do khiến mình gọi cho bà.

“Muốn đền bù cho tôi không?” Hình ảnh phản chiếu mờ ảo của tôi hiện lên trên tấm kính sạch sẽ, sắc mặt nhợt nhạt do thiếu ngủ quanh năm, đôi mắt dài hẹp u ám lạnh lùng, trông hoàn toàn vô hồn. Đây là một khuôn mặt… Nói dễ nghe thì là hung dữ, ngỗ ngược; còn nói khó nghe thì, một khuôn mặt lúc nào trông cũng hằm hằm cáu tức.

“Tôi không quan tâm bà lấy lý do gì, bảo với Kỷ Thần Phong là bà cần rất nhiều tiền để nó phải đến tìm tôi.”

25/3/2022

__

Harry: Hơi không liên quan một tí, nhưng mà mình đang gom order card nhiệt JJK nha (hạn là 12/4), bạn nào có nhu cầu mua thì inbox cho mình nhé. Link

Giá: 

+ Postcard char random: 40k.

+ Postcard char chọn theo ý: 45k (Gojo: 50k)

+ Set 5: 195k (mua trên 2 set: 190k)