Nhất Niệm Thành Ma

Chương 1: Canh mộ năm năm, chỉ vì hôm nay



"Đồ nhi! Con có tin sư phụ không?"

"Tin!"

"Được! Bây giờ con tự phế tu vi! Sau khi ta chết canh mộ năm năm!"

"Sau năm năm, con sẽ có tư chất hơn người! Dám không?!"

"Đồ nhi tuân lệnh!"

Phương Thần tự phế đi tu vi trước mặt sư tôn của mình.

Thiên Dương Tử cũng mỉm cười rồi qua đời.

Nhưng việc phế bỏ tu vi này khiến cho Phương Thần từ một thiên tài trở thành trò cười của cả tông môn.

Hôm nay là năm năm sau.

Phương Thần ngồi xếp bằng trước mộ sư tôn, lặng lẽ chờ đợi.

"Sư tôn, hôm nay thời hạn năm năm đã kết thúc, cơ duyên gần đến rồi."

"Đợi đệ tử lấy được cơ duyên, nhất định sẽ chấn hưng Thất Phong!"

Tông môn của Phương Thần có tên là Thiên Vũ Thần Tông.

Là tông môn lớn nhất ở vực Thần Đông.

Trong tông môn chia thành bảy phong, Thiên Dương Tử lúc còn sống là người đứng đầu Thất Phong.

Nhưng sau khi ông ấy mất, Thất Phong vốn đã vắng vẻ cũng hoàn toàn xuống dốc.

"Ngươi là Phương Thần?"

Đột nhiên có một giọng nói phát ra từ sau lưng.

Phương Thần quay đầu nhìn.

Sau lưng hắn là một ông lão và một nữ tử, không biết xuất hiện từ khi nào.

Ông lão đầu bạc râu trắng, trong rất có khí chất của thần tiên.

Nữ tử có gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng, đôi mắt sâu như mực ngọc, làn da trắng nõn, dáng người cao gầy, hàm răng trắng như được chạm khắc từ ngọc, từng cử chỉ động tác đều có khí khái anh hùng.

Nàng ta lạnh lùng nhìn Phương Thần, có phần trịch thượng, còn có chút lạnh lùng kiêu ngạo đặc trưng.

Phương Thần hồi phục tinh thần, gật đầu nói: "Đúng vậy."

Phương Thần thừa nhận, nữ tử lạnh lùng nói: "Ta là Lâm Tuyết Nghiên, hôm nay ta muốn nói với ngươi, chúng ta không phải người cùng một thế giới."

Lâm Tuyết Nghiên?

Phương Thần nhớ ra.

Đây không phải là thánh nữ mới của Nhất Phong theo lời sư muội Tô Uyển Nhi nói mấy ngày trước sao!

Cảnh giới của tu sĩ được chia thành: Tụ Linh, Hậu Thiên, Tiên Thiên, Chu Nguyên, Vấn Đạo, Tông Sư.

Lâm Tuyết Nguyên tám tuổi đã đạt được Tụ Linh, mười lăm tuổi đạt được Hậu Thiên, chính là thiên tài của tông môn!

Sau này nàng ấy được tông chủ thu nhận là đệ tử thân truyền duy nhất, trở thành đương kim thánh nữ.

Khi hắn đang trầm tư suy nghĩ, Lâm Tuyết Nghiên cũng liếc nhìn hắn một cái.

Đan điền vỡ nát, là một tên phế vật, quả thực là trò cười như trong lời đồn.

Ánh mắt nàng ấy có chút khinh thường, lạnh lùng nói: "Hôm nay ta tới tìm ngươi, là muốn từ hôn."

Thiên tài ngày xưa giờ lại trở thành trò cười của tông môn, đúng là cực kỳ ngu ngốc.

Nàng ấy vừa xuất quan đã đến từ hôn, quả nhiên là quyết định đúng đắn nhất.

"Từ hôn?"

Lúc này Phương Thần mới nhớ ra, trước kia sư tôn từng nói đã sắp xếp hôn ước cho hắn.

Không ngờ người được định hôn ước với hắn lại chính là đương kim thánh nữ.

"Đương nhiên, ta biết ngươi sẽ không dễ dàng đồng ý. Nhưng hôm nay ta đến đây không phải để thương lượng, mà là thông báo."

Nàng ấy lấy hôn thư ra, xé thành từng mảnh trước mặt Phương Thần.

"Hôn thư phía ngươi ngươi muốn giữ lại hay không thì tùy, dù sao từ giờ trở đi nó đã là một mảnh giấy vụn."

Nói xong nàng ấy và ông lão bên cạnh muốn rời đi.

"Đợi đã!"

Phương Thần bỗng gọi nàng ấy lại.

"Còn chuyện gì sao?"

Phương Thần không lập tức trả lời mà mở một cái hộp bên cạnh bia mộ ra.

Hắn lấy ra một xấp hôn thư, tìm được hôn thư với Lâm Tuyết Nghiên trong số đó.

"Đây là hôn thư của ta và ngươi." Hắn nói.

"Sao vậy? Ngươi còn muốn lấy cái này uy hiếp ta?" Lâm Tuyết Nghiên lạnh lùng nói.

Phương Thần nắm hôn thư, hơi nhếch môi: "Uy hiếp?"

Không đợi Lâm Tuyết Nghiên phản ứng lại, hắn đã xé nát hôn thư thành từng mảnh!

"Tám tuổi đạt Tụ Linh là hay lắm sao? Năm đó ta sáu tuổi đã đạt Tụ Linh. Nếu không phải vì ta nghe theo lời sư tôn, ngươi thậm chí còn không xứng xách giày cho ta."

"Còn nữa, ta đã có người trong lòng. Cho dù hôm nay ngươi không đến từ hôn thì ngày nào đó ta cũng sẽ đến tìm ngươi từ hôn thôi."

"Ngươi, không xứng."

Phương Thần nói.

Hắn từng là thiên tài, sự ngông nghênh của hắn sẽ không bởi vì đan điền bị hủy mà mất đi.

Cho dù chết, hắn cũng muốn chết đứng!

"Ngươi!"

Lâm Tuyết Nghiên tức giận!

Không ngờ lại bị một tên phế vật sỉ nhục!

Nhưng nàng ấy cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, cần gì phải tức giận với một tên phế vật chứ.

Đối phương cũng chỉ đang tìm kiếm sự tự tin cho sự thấp hèn của mình mà thôi.

"Hừ, ngươi cũng chỉ biết nói mấy lời này thôi sao."

"Chúng ta đi!"

Nàng ấy lười dây dưa với Phương Thần.

Nếu hôn thư đã hủy, sau này hai bên sẽ không còn liên quan gì nữa.

Nàng ấy và ông lão ngự kiếm rời đi.

Trên đường nàng ấy nhớ tới chồng hôn thư trong tay Phương Thần, thầm nghĩ: "Hình như tên phế vật đó có rất nhiều hôn ước, nhưng cũng bình thường thôi, dù sao năm đó hắn quả thật từng là thiên tài. Nếu không tự hủy đan điền, có lẽ còn mạnh hơn ta."

"Nhưng đều là quá khứ, mặc dù hắn có hôn ước với ai, e là cũng đều bị hủy hôn cả thôi."

"Đúng rồi, ta nhớ Mộng Dao cũng có hôn ước với hắn, phải mau đi nói Mộng Dao từ hôn, tránh bị tên tiểu nhân này lợi dụng."

Nói xong nàng ấy thay đổi phương hướng, đi về phía Nhị Phong.

Phương Thần thấy bọn họ đi xa, siết chặt nắm tay.

"Một ngày nào đó ta nhất định phải khiến các người hối hận!"

"Phương ca ca!"

Không bao lâu sau, một bóng người chạy lên núi.

Phương Thần thấy vậy lộ ra nụ cười, người tới là sư muội của hắn, Tô Uyển Nhi.

Năm năm trước sau khi hắn tự phế tu vi, bị người ta nhạo báng nhục mạ.

Chỉ có mình sư muội là không vứt bỏ hắn, năm năm nay vẫn luôn đếm thăm hắn.

Hai người từng ước định chung thân, đời này mãi mãi ở bên nhau.

Phương Thần lại cười nói: "Đã nói cứ ở chỗ sư nương chờ ta là được rồi, hôm nay ta sẽ xuống núi."

Tô Uyển Nhi cười ngọt ngào: "Không! Ta muốn xuống núi cùng Phương ca ca!"

"Đúng rồi Phương ca ca, hôm nay là hết thời hạn năm năm, cơ duyên mà sư tôn nói đã xuất hiện chưa?"

Phương Thần lắc đầu: "Vẫn chưa, e là phải đợi thêm một lát."

Tô Uyển Nhi lộ ra vẻ mặt thất vọng nói: "Phương ca ca, sư tôn sẽ không gạt huynh chứ. Vậy chẳng phải rất thiệt thòi cho huynh sao, đan điền đều bị phế cả rồi."

Phương Thần nhẹ nhàng gõ đầu Tô Uyển Nhi một cái, nói: "Đừng nói bậy, sư tôn sẽ không gạt ta đâu."

Năm năm qua hắn vẫn luôn tin rằng sư tôn sẽ không lừa hắn.

Hắn được sư tôn nhặt về, không có sư tôn sẽ không có hắn của bây giờ.

Sư tôn xem hắn như con trai ruột, sao có thể lừa hắn.

Tô Uyển Nhi có chút bất mãn, lập tức tò mò hỏi: "Phương ca ca, Thiên Đạo Cốt của huynh đã thành hình chưa? Nếu đã thành hình thì vẫn còn có thể khôi phục đan điền."

Thiên Đạo Cốt, đại diện cho thiên tài, vạn người chỉ có một người có.

Là thần cốt vô thượng mà tất cả tu sĩ đều muốn có.

Phương Thần mỉm cười, khi xưa Thiên Đạo Cốt mới bắt đầu thành hình dẫn tới dị tượng.

May thay sư tôn phát hiện kịp thời áp chế dị tượng, nếu không chắc chắn sẽ khiến trời đất rung chuyển!

Người biết chuyện cũng chỉ có ba người sư tôn, sư nương, sư muội.

Hắn không có ý giấu giếm, gật đầu nói: "Hôm qua đã thành hình."

"Đã thành hình rồi?!"

Tô Uyển Nhi vui vẻ mỉm cười, nhưng ngay sau đó lộ ra vẻ nham hiểm.

Ả ta dữ tợn nói: "Vậy ta không cần tiếp tục diễn nữa."

Bốp!

Ả ta đánh một chưởng vào ngực Phương Thần!

Phương Thần không kịp trở tay, bị một chưởng đánh văng ra ngoài, phun ra mấy ngụm máu tươi rồi ngã quỵ xuống đất!

"Ha ha ha!"

Phương Thần còn chưa kịp hồi thần lại sau cơn đau đớn, đã có tiếng cười vang lên.

Một thiếu niên từ xa đi tới, trong mắt lộ ra vẻ trêu tức.

"Phế vật, Uyển Nhi ở bên ngươi năm năm, ngươi liền cho rằng nàng ấy thích ngươi sao? Đó chỉ là vì đợi Thiên Đạo Cốt của ngươi thành hình mà thôi."

Nghe thấy lời này, Phương Thần như bị sét đánh trúng, thậm chí còn quên cơn đau trên người, nhìn Tô Uyển Nhi bằng ánh mắt không dám tin!

"Sư muội! Nói cho ta biết! Lời hắn nói là giả đúng không!"

Hắn gào lên, chỉ hy vọng Tô Uyển Nhi trả lời.

Nhưng sư muội đơn thuần ngây thơ thường ngày lúc này đã không còn nữa.

Ả ta đi đến bên cạnh thiếu niên, khoác tay hắn ta, còn hôn lên mặt hắn ta một cái.

"Nếu không phải vì Thiên Đạo Cốt, ai lại lãng phí thời gian với một phế vật như ngươi chứ."

"Biết người này là ai không? Là thiên tài của Nhị Phong! La Vân sư huynh, sáu tuổi đã bắt đầu tu luyện, i lăm tuổi đạt Tụ Linh, bây giờ đã đạt tới Hậu Thiên bậc sáu! Mạnh hơn tên phế vật như ngươi nhiều."

La Vân vẫn cười như trước, vuốt má Tô Uyển Nhi.

Hắn ta còn chọc tức nói: "Phế vật, ngươi còn không biết sao, sư muội ngươi đã lên giường với ta từ lâu rồi. Chúng ta còn trải qua một số thứ trên núi này nữa đó! Ha ha ha!"

"Đáng ghét, sao lại nói hết với tên phế vật này vậy." Tô Uyển Nhi nhìn La Vân bằng ánh mắt vô cùng phong tình.

"Nghĩ tới năm năm nay ngươi giống như một con chó bám lấy Uyển Nhi là ta lại cảm thấy buồn cười. Ngươi quả nhiên giống trong lời đồn, không chỉ là trò cười mà còn là kẻ ngốc!"

"Vì sao! Vì sao lại đối xử với ta như vậy!"

Phương Thần nổi gân xanh! Hắn không thể nhịn nổi nữa! Hắn gào lên với hai người!

Nhưng một kẻ vô dụng không có tu vi như hắn sao có thể là đối thủ của bọn họ.

La Vân giẫm lên người hắn, cười lạnh nói: "Muốn động thủ sao? Một tên phế vật như ngươi lấy đâu ra dũng khí này vậy!"

Hắn ta dùng sức giẫm mạnh, nhưng Phương Thần cắn chặt răng, từ đầu đến cuối không phát ra tiếng.

"Ha, cũng kiên cường thật. Nhưng mà hy vọng đến lúc róc xương ngươi vẫn có thể tiếp tục kiên cường như vậy."

Hắn ta cười dữ tợn! Dao rơi mạnh xuống! Róc từng lớp từng lớp da thịt của Phương Thần!

Cơn đau đớn kịch liệt truyền đến khắp người Phương Thần!

Nhưng hắn vẫn không rên một tiếng, trừng to mắt nhìn chằm chằm hai người!

Mãi đến khi máu chảy quá nhiều, hắn không chống đỡ được nữa ngất đi.

La Vân nhanh chóng lấy được Thiên Đạo Cốt, nhưng lại không hài lòng.

Bởi vì từ đầu tới cuối Phương Thần không kêu la một tiếng.

Nhìn Phương Thần da tróc thịt bong, hắn ta đá mạnh một cái.

Sau đó mắng: "Một tên phế vật, còn tưởng mình là thiên tài sao?"

"Ôi trời, sư huynh đừng làm bẩn chân."

Tô Uyển Nhi cũng liếc Phương Thần đã sắp tắt thở bằng ánh mắt chán ghét, nói: "Chúng ta đi thôi, tránh bị lây vận xui."

"Đi."

La Vân xác nhận Phương Thần đã chết cũng không muốn ở lại nữa, dẫn Tô Uyển Nhi rời đi.

Nhưng bọn họ vừa đi.

Một luồng ánh sáng đen lóe lên từ mộ Thiên Dương Tử, tiến vào trong cơ thể Phương Thần.

Sau đó Phương Thần bị ánh sáng đen vây quanh toàn thân, vết thương hồi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Đồng thời, một tiếng thở dài vang lên.

"Haiz, đồ nhi, vất vả cho con rồi."

"Đây là cơ duyên cuối cùng vi sư tặng con, tin chắc rằng con có thể trở thành người mạnh nhất đại lục!"

"Thần Ma Thiên Tháp, mở!"