Nhất Niệm Thành Ma

Chương 2: Ta không thể chết được!



"Sư muội! Sao lại đối xử với ta như vậy!"

Phương Thần kinh hãi bật dậy!

Nhưng hắn phát hiện xung quanh tối đen, khoảng không rộng lớn trước mắt chỉ có tòa tháp nhỏ.

Tháp nhỏ làm bằng vàng đồng, trên thân tháp có vết rỉ sét, tổng cộng có chín tầng, đây dấu vết của thời gian.

"Ta chết rồi sao? Hay là chưa chết? Tháp nhỏ này là gì đây?"

Phương Thần nghi ngờ nhìn tháp nhỏ trước mặt.

Hắn chưa kịp phản ứng, xung quanh đột nhiên xoay vòng.

Sau đó hắn trực tiếp đi vào trong tháp!

Trong tháp cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một cái bàn và một cái hộp ở giữa, còn có một cầu thang bằng đá dẫn lên tầng hai.

Chỉ là lúc này cầu thang đá đã bị phong tỏa, không thể đi qua.

Lúc này, trong đầu vang lên một giọng nói.

Một lát sau, Phương Thần cuối cùng cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

"Xem ra ta chưa chết, mà tháp nhỏ này là cơ duyên sư tôn để lại cho ta."

Vừa nãy là lời nhắn của sư tôn.

Nói với hắn rằng tòa tháp này là bảo vật quý giá nhất trên đời.

Sư tôn vì tòa tháp này mà bị kẻ thù đánh trọng thương, cuối cùng trốn thoát trở về.

Bảo hắn canh giữ mộ, là để hắn tự nuôi dưỡng tòa tháp bằng năng lượng của mình.

Tự phế đan điền cũng là để tòa tháp nhận chủ.

Chỉ có thể nói vì tòa tháp này, vì Phương Thần, Thiên Dương Tử đã nhọc lòng rất nhiều.

"Sư tôn yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ không phụ lòng người!"

Phương Thần kiên định nói, lập tức đi đến trước bàn.

"Nghe sư tôn nói, tòa tháp này là cơ duyên, cũng không biết là một cơ duyên như thế nào."

Vừa nói hắn vừa mở hộp ra.

Trong hộp có một giọt máu đỏ lơ lửng.

Khoảnh khắc mở hộp, ma khí trào ra, còn có kiếm ý sắc bén!

"Một giọt máu? Ẩn chứa ma khí và kiếm ý?" Phương Thần nghi ngờ nhìn.

Đột nhiên, giọt máu này như sống dậy, đột nhiên xông về phía Phương Thần, từ trán xâm nhập vào cơ thể hắn.

Hắn có cảm giác như trán mình bị khoan một lỗ, còn có cảm giác như bị dao chém vào một cái.

Hơn nữa cảm giác đau đớn này còn lan rộng.

Từ trán đến ý thức!

Rồi từ ý thức truyền khắp cơ thể!

"A!"

Cơn đau đớn dữ dội khiến hắn ngã xuống, lăn lộn gào thét.

Cùng lúc đó, máu huyết trong người không ngừng sôi trào, như thể có vô số con kiến đang cắn xé da thịt hắn, khiến hắn đau đớn không chịu nổi.

Nỗi đau này còn gấp mười lần cơn đau khi bị La Vân cưỡng ép lấy Thiên Đạo Cốt, làm hắn hận không thể trực tiếp chết đi cho xong.

Đồng thời hắn cảm giác được ý thức của mình càng lúc càng mơ hồ.

Nhưng hắn không dám ngủ.

Trực giác nói với hắn rằng nếu hắn hôn mê thì nhất định sẽ chết, vĩnh viễn không thể tỉnh lại!

Hắn chỉ có thể cắn răng kiên trì, siết chặt hai tay chống lại đau đớn.

"Sư tôn! Đồ nhi nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của người!"

Nghĩ đến sư tôn vì hắn mà chết.

Còn có sự phản bội của sư muội, sự sỉ nhục của La Vân.

Còn có Lâm Tuyết Nghiên từ hôn.

"Ta không thể chết được! Ta còn rất nhiều chuyện vẫn chưa làm!"

"Còn đường tu đạo của ta chỉ vừa mới bắt đầu!"

"A!"

Dựa vào ý chí của mình, hắn kiên trì được khoảng nửa canh giờ!

Ngón tay đã cắm sâu vào thịt lòng bàn tay, máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng.

Mắt cũng đang chảy máu không ngừng.

Đột nhiên!

Cơn đau đớn dữ dội biến mất trong một khoảnh khắc.

Mà thời điểm nó biến mất, cơ thể Phương Thần như được thoát khỏi kén, ma đạo khí mạnh mẽ lan tràn khắp cơ thể, đồng thời cũng chữa trị cho đan điền đã vỡ nát!

"Đan điền của ta khôi phục rồi!"

Phương Thần mừng rỡ.

Nhưng khiến hắn càng thêm ngạc nhiên là sau khi đan điền khôi phục, sức mạnh còn lớn hơn gấp mười lần trước khi bị phá vỡ, đã có thể so sánh với Hậu Thiên Cảnh!

Mà khi đan điền khôi phục, tu vi của hắn cũng nhanh chóng tăng lên!

Tụ Linh bậc một!

Tụ Linh bậc hai!

Mãi đến khi đạt được Tụ Linh bậc bốn mới dừng lại.

Mặc dù không thể khôi phục được tu vi lúc tự hủy đan điền, nhưng có thể tiếp tục tu luyện là tốt rồi, tăng cảnh giới không phải là vấn đề.

"Hả? Thiên Đạo Cốt của ta cũng khôi phục rồi!"

"Khoan đã? Sao lại khác trước?"

Thiên Đạo Cốt trước đó của hắn có màu vàng trắng, đạo văn trải rộng.

Nhưng Thiên Đạo Cốt bây giờ lại có màu đỏ đen, đạo văn cũng biến thành ma văn.

Ngay lúc hắn đang thấy khó hiểu, giọt máu kia cũng xuất hiện ở giữa đang điền hắn.

Nhưng nó nhỏ hơn trước khoảng một phần tư.

Đồng thời, ký ức quen thuộc của giọt máu này mãnh liệt tràn vào ý thức của hắn.

"Thượng Cổ Kiếm Ma! Ma trung chí tôn!"

"Một kiếm mở thiên địa! Một kiếm diệt vạn linh!"

Phương Thần sửng sốt.

Giọt máu này là của Thượng Cổ Kiếm Ma, là sự tồn tại mạnh mẽ nhất thời thượng cổ.

Chỉ mới hấp thu một giọt máu đã giúp đan điền của hắn khôi phục, Thiên Đạo Cốt cũng được tái tạo.

Còn chuyển hóa thành Thiên Đạo Ma Cốt cấp cao hơn.

Đột nhiên Phương Thần ngộ ra!

Đạo khí lưu thông khắp người Phương Thần, trước mặt hắn xuất hiện một thanh kiếm màu trắng mang văn tự cổ đại!

Nhìn thấy văn tự này, Phương Thần giật mình!

"Đạo Văn! Kiếm tự Đạo Văn!"

"Không ngờ ta lại ngộ ra Đạo Văn!"

Đạo Văn, là đại diện của thiên tài.

Là vật đồng hành duy nhất trên con đường tu đạo.

Nếu muốn tu đạo xa hơn thì phải ngộ được Đạo Văn.

Nếu không cho dù là thiên tài xuất chúng thì cả đời cũng chỉ dừng lại ở Chu Nguyên Cảnh.

Không chỉ có vậy.

Đạo Văn còn giúp tu sĩ tăng sức chiến đấu.

Cảnh giới ngang nhau, tu sĩ nào có được Đạo Văn sẽ chiến thắng.

Nhưng chỉ có một số ít người có thể ngộ ra Đạo Văn.

Mà Phương Thần chỉ dựa vào Thiên Đạo Ma Cốt cũng có thể dễ dàng ngộ ra.

Điều này sao có thể không khiến hắn khiếp sợ?

"Đan điền, Đạo Văn, cơ thể, Thiên Đạo Ma Cốt, tuy rằng ta chỉ mới đạt tới Tụ Linh bậc bốn, nhưng đã có sức chiến đấu ngang với Tụ Linh Cảnh bậc chín.

Nước mắt Phương Thần đột nhiên rơi xuống.

Không ai biết năm năm qua hắn đã sống như thế nào.

Thiếu niên thành tài, thiên tài kiêu ngạo.

Phong chủ thân truyền, vạn người chú ý.

Khi đó hắn rực rỡ chói mắt đến mức nào!

Nhưng chỉ trong nháy mắt!

Sư tôn qua đời.

Tu vi bị phế.

Chịu đựng sự sỉ nhục cười nhạo, còn bị phản bội!

Nếu là người khác thì đã sớm bị đả kích làm cho suy sụp rồi.

Nhưng Phương Thần lại cắn răng kiên trì.

"Sư tôn! Đệ tử đã hiểu được khổ tâm của người rồi! Đệ tử sẽ không phụ kỳ vọng của người! Nhất định sẽ tạo ra khác biệt trên con đường tu đạo này!"

Sau đó hắn nhìn về phía cầu thang đá dẫn lên tầng hai, theo lời sư tôn, đợi khi thực lực của hắn đạt tới cảnh giới nhất định, tầng hai sẽ mở ra.

Vì thế hắn cũng không ở lại nữa, tâm niệm rời khỏi tháp nhỏ, choáng váng một lúc mới quay trở lại bên mộ.

Sau khi quay lại, Phương Thần kiểm tra đan điền trước.

Tháp nhỏ lơ lửng giữa đan điền, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Ngoài ra còn có ba phần tư máu của Kiếm Ma.

Chỉ là tu vi hắn quá thấp không thể hấp thu.

Hoặc là đợi tu vi tăng lên, hoặc là có thuần âm khí để triệt tiêu dương khí trong ma huyết.

Phương Thần mỉm cười, quỳ xuống trước mộ sư tôn, dập đầu ba cái.

"Sư tôn, thời gian năm năm đã hết, đồ nhi phải xuống núi rồi, hôm khác sẽ đến thăm người."

"Sư tôn yên tâm, sư nương xem đồ nhi như người thân trong nhà, đệ tử nhất định sẽ xem sư nương như mẹ ruột, chăm sóc bà ấy chu đáo."

Hắn lại dập đầu chín cái.

Sau khi sư tôn qua đời, sư nương của Phương Thần liền rời khỏi Thất Phong, định cư ở Vũ Thành dưới chân núi tông môn.

Nói đến cũng thật thú vị, sư tôn chính là thiên tài, tuổi còn trẻ đã trở thành Phong Chủ trên vạn người.

Nhưng sư nương lại là một người phàm không có tu vi, Phương Thần từng hỏi sư tôn, nhưng sư tôn chỉ cười mà không nói gì, không giải thích gì cả.

Nhưng Phương Thần có thể nhìn ra sư tôn yêu sư nương là thật, tuyệt đối không có chút giả dối.

Phương Thần, còn có Tô Uyển Nhi từ nhỏ đã lớn lên ở Thất Phong, sư tôn thường xuyên tu hành không có thời gian quan tâm, có thể nói là một tay sư nương nuôi lớn bọn họ.

Sư nương vô cùng yêu thương Phương Thần và Tô uyển Nhi, để cho Phương Thần có một tuổi thơ đẹp vô ưu vô tư.

Nghĩ đến sắp gặp được sư nương, Phương Thần lộ ra một nụ cười.

Đột nhiên, ngọc phù bên hông hắn run lên, sau đó vỡ thành từng mảnh.

Thấy vậy, hắn biến sắc!

Ngọc phù này có khí tức của sư nương, một khi ngọc phù vỡ, tức là sư nương đang gặp nguy hiểm!

"Khốn kiếp! Dù là ai, động đến sư nương của ta, nhất định khiến ngươi tan xương nát thịt!"

Hai mắt Phương Thần đỏ lên, hắn lập tức chạy xuống núi.

Cũng may Vũ Thành nằm ngay dưới chân núi, một lúc sau Phương Thần đã vào trong thành, đi tới trước cửa nhà sư nương.

Bốp!

Vừa mới tới gần, Phương Thần liền nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ vụn bên trong.

Hắn lập tức đá văng cửa phòng, cảnh tượng trước mắt khiến mắt hắn như nứt ra.

Chỉ thấy sư nương bị một thanh niên tát bay ra ngoài!

Mặt sư nương đã sưng đỏ, e là trước đó đã bị tát mấy cái.

"Mụ già kia, nói! Bảo bối Thiên Dương Tử để lại rốt cuộc ở đâu?"

Thanh niên kia chỉ vào Thu Mai mà mắng.

Thu Mai lộ ra vẻ đau thương, lắc đầu nói: "Hết rồi, bảo vật sư tôn để lại mấy năm nay đều đã cho ngươi, đã hết rồi."

Thanh niên thấy vậy giận dữ: "Lão già này đúng là ngu xuẩn! Tô sư tỷ nói, nếu ngươi không giao bảo vật ra, vậy thì đi chết đi!"

Vừa dứt lời, hắn ta lấy ra đoản kiếm.

"Dừng lại!"

Phương Thần trừng mắt, lao về phía thanh niên!