Nhất Niệm Thành Ma

Chương 3: Cái tát này cũng vậy!



Thanh niên thấy Phương Thần tới, mắng: "Ngươi là ai? Bọn ta là người của Vân sư huynh, không muốn chết thì mau cút đi!"

La Vân!

Phương Thần nổi gân xanh, lại là hắn ta!

Hắn ta không chỉ lấy Thiên Đạo Cốt của Phương Thần, còn ra tay với sư nương của hắn.

Chắc là Tô Uyển Nhi nói với La Vân rằng sư nương có thể đang giữ bảo vật sư tôn để lại, đối phương mới phái người đến cướp.

"Các ngươi đều đáng chết!"

Phương Thần không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương sư nương!

Thanh niên cảm nhận được cảnh giới của Phương Thần, không nhịn được cười ha ha: "Tụ Linh bậc bốn nhỏ nhoi cũng dám lên tiếng sao? Lên cho ta, giết hắn!"

"Vâng!"

Ba tên cầm đoản kiếm lao về phía Phương Thần.

Khí tức Tụ Linh bậc năm bùng nổ.

"Tiểu tử, dám đắc tội bổn đại gia, ngươi chết chắc rồi."

Ba người lao về phía Phương Thần theo ba hướng, muốn khiến hắn không có đường lui.

Ánh mắt Phương Thần lạnh lẽo, ma lực từ từ phát ra.

Ba người thấy hắn đứng yên bất động, tưởng hắn bị dọa sợ, cười khinh miệt.

"Đi chết đi, phế vật!"

Một người vung kiếm đâm về phía hắn.

Khoảnh khắc kiếm sắp đâm vào người, Phương Thần đột nhiên cử động.

Đồng thời vung ra một quyền, đánh thẳng vào ngực đối phương trước khi hắn ta kịp thu lực về.

Sức mạnh của Kiếm Ma lập tức bùng nổ, khiến người bị đánh trúng bay ra, hộc máu rồi chết!

Cảnh tượng này xảy ra trong nháy mắt, hai người còn lại không kịp phản ứng.

Phương Thần đã đi đến trước mặt họ.

Bốp! Bốp!

Hai quyền được đánh ra.

Hai người đều trực tiếp bay ra ngoài như diều đứt dây, ngã mạnh xuống đất.

Thanh niên vừa chớp mắt một cái liền kinh hãi phát hiện ba tiểu đệ của hắn đã không còn động đậy nữa!

"Ngươi! Ngươi dám giết người của ta! Ta là người của La sư huynh, ngươi muốn chết sao!" Thanh niên quát.

Phương Thần lạnh lùng, từ từ đi về phía đối phương: "Người của hắn càng đáng chết."

Nói xong, hắn lao về phía thanh niên.

Mặc dù thanh niên này đã đạt đến Tụ Linh bậc sáu, nhưng cũng bị sát khí của Phương Thần dọa sợ.

"Ngươi đừng qua đây, La sư huynh sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"

Hắn ta hoảng sợ la lên.

Nhưng Phương Thần nào để tâm đến sự uy hiếp của hắn ta, nhanh chóng đến trước mặt hắn ta.

Thanh niên theo bản năng đâm dao về phía Phương Thần, nhưng bị Phương Thần dễ dàng né được.

Sau đó bị hắn tát một cái.

Bốp!

Tiếng vang trong trẻo vang vọng trong viện.

Thanh niên phun ra mấy cái răng dính máu, ngã mạnh trên đất.

"Cái tát này là tát cho sư nương!"

Bốp!

"Cái tát này cũng là tát thay cho sư nương!"

Bốp!

"Cái tát này cũng vậy!"

Bốp!

Thanh niên cứ như vậy bị Phương Thần tát chết ngay tại chỗ.

Hắn ném thi thể xuống, sát khí trong mắt mới từ từ biến mất.

"Sư nương! Người không sao chứ!"

Phương Thần vội vàng đi tới chỗ sư nương.

Nhìn hai má sưng đỏ của sư nương, trong mắt hắn lộ ra sự đau lòng và tức giận.

Hắn vội vàng truyền linh lực vào người sư nương, để bà từ từ hồi phục.

"Tiểu Phương... Con về rồi."

Một lát sau, Thu Mai mới từ từ tỉnh lại.

Nhìn thấy Phương Thần, bà lộ ra nụ cười.

"Sư nương đừng cử động, ta giúp người trị thương."

Phương Thần nói.

"Ừm."

Thu Mai gật đầu.

Sau một chén trà, vết sưng đỏ trên mặt bà biến mất, không còn đau đớn nữa.

Mà điều Thu Mai quan tâm đầu tiên không phải là vết thương của mình, bà ngạc nhiên nói: "Tiểu Phương! Đan điền của con khôi phục rồi!"

Phương Thần gật đầu: "Đúng vậy sư nương, ta đã gặp được cơ duyên mà sư tôn nói. Một tháng sau có cuộc khảo hạch của Thất Phong, đến lúc đó Tiểu Phương nhất định sẽ vượt qua, đưa người trở về Thất phong!"

Hốc mắt Thu Mai đỏ ửng, khóc vì vui.

"Tiểu Phương không sao là tốt rồi."

Bà không quan tâm chuyện khác, chỉ cần Tiểu Phương bình yên vô sự bà đã mãn nguyện rồi.

Sau đó bà mới chú ý tới thi thể trong viện, kinh hô: "Tiểu Phương! Con giết bọn họ rồi?!"

Phương Thần gật đầu nói: "Sư nương đừng lo, đều là đệ tử ngoại môn, mạng không đáng giá, đợi ta xử lý một chút là không sao rồi."

Đệ tử ngoại môn mạng không đáng giá, chỉ cần xử lý thỏa đáng là không ai quản nữa.

Giống như hắn.

"Được! Vậy phải cẩn thận chút." Thu Mai lo lắng nói.

"Vâng, sư nương, ta đỡ người về phòng nghỉ ngơi."

Thiên Vũ Thần Tông, Nhị Phong.

Một phủ đệ to như vậy.

Lâm Tuyết Nghiên và ông lão dừng trước phủ.

Thị nữ trước cổng cung kính cúi đầu, nói: "Thánh nữ điện hạ, tiểu thư còn chưa dậy."

Lâm Tuyết Nghiên gật đầu: "Được, ta đi gặp nàng ấy."

Nàng ấy nói với ông lão: "Ngươi đợi ở đây đi."

"Được."

Ông lão cung kính đáp.

Lâm Tuyết Nghiên một mình vào phủ, đi đến phòng ngủ lớn ở nơi sâu nhất.

Trong phòng ngủ có một cái giường thật lớn.

Lúc này trong giường đang bị màn giường che khuất, nhưng cơ thể mềm mại như ẩn như hiện, vô cùng quyến rũ.

Lâm Tuyết Nghiên đi đến trước giường, kéo màn giường ra.

Chỉ thấy một vị mỹ nhân đang cuộn người, tư thế ngủ như một chú mèo.

Điều khiến người ta khí huyết sôi trào chính là trên cơ thể mềm mại trắng như ngọc kia lại không mặc quần áo.

Vóc dáng quyến rũ động lòng người kia hoàn toàn lộ ra trước Lâm Tuyết Nghiên!

Còn có mùi hương quyến rũ khiến người ta hận không thể chiếm lấy mỹ nhân trước mắt, yêu thương nàng.

Cho là Lâm Tuyết Nghiên, nhìn thấy cảnh tượng này cũng có chút dao động.

Nhưng nàng ta nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, nói: "Mộng Dao, dậy đi."

Mộng Dao.

Chín tuổi đạt Tụ Linh, là đệ tử thân truyền của Phong chủ Nhị Phong.

Nàng và Lâm Tuyết Nghiên được mệnh danh là băng hỏa song kiều của Thiên Vũ Thần Tông.

Tính cánh Lâm Tuyết Nghiên lạnh như băng, có danh xưng là băng mỹ nhân.

Mà Mộng Dao lại có vóc dáng nóng bỏng, quyến rũ động lòng người, nụ cười phong tình, có danh xưng là diễm mỹ nhân.

Mà hai người lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt, tuy hai mà một.

Mộng Dao mở mắt, thanh âm khàn đặc, hơi duỗi eo, bày ra vóc dáng hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật của mình.

"Ồ, đây không phải tiểu bảo bối của ta sao? Cuối cùng ngươi cũng xuất quan rồi."

"Có phải đã lâu rồi không gặp ta, nên muốn song tu với ta phải không?"

Lúc nói chuyện, Mộng Dao vươn tay về phía eo Lâm Tuyết Nghiên, rồi từ eo nhỏ lướt lên trên, hướng về phía ngực!

Nhưng còn chưa chạm đến, đã bị Lâm Tuyết Nghiên vô tình gạt ra.

Nàng ta trừng mắt nhìn Mộng Dao một cái: "Qua mấy năm rồi mà ngươi cũng chẳng thay đổi gì cả."

Mộng Dao nhìn nàng ta bằng ánh mắt đến cả nữ nhân cũng không chịu được: "Ngươi cũng vậy."

Lâm Tuyết Nghiên thấy vậy cũng rất bất lực.

Mộng Dao gì cũng tốt, chỉ là thích động tay động chân với nàng ta.

Nhưng nàng ta không trách Mộng Dao, bởi vì đây là ảnh hưởng của "Tùng Dục chi thể"

Tùng Dục chi thể là một linh thể đặc biệt, có đặc điểm là: Quyến rũ động lòng người, trời sinh có dục vọng mãnh liệt.

Trong cơ thể này chứa đầy âm hỏa, không thể tùy tiện phá thân, nếu không âm hỏa tràn ra, khiến cho hương tan ngọc nát.

Mà nam tử phá thân cũng không chịu được sự phản phệ của âm hỏa trong Tùng Dục chi thể, trực tiếp bị hút khô.

Vì không thể phát tiết âm hỏa, thường xuyên phản phệ chủ nhân. Giống như có ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể, kiến cắn trong xương cốt, vô cùng khó chịu.

Cho dù là Phong chủ Nhị Phong cũng không làm gì được.

Lâm Tuyết Nghiên nói: "Dậy đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

"Có chuyện gì, chúng ta vừa ngủ vừa nói." Giọng nói của Mộng Dao vô cùng quyến rũ và thu hút.

Lâm Tuyết Nghiên cũng nói thẳng: "Là về chuyện hôn ước của ngươi."

"Hôn ước của ta?" Mộng Dao nghi hoặc.

Lâm Tuyết Nghiên thấy vậy bất đắc dĩ nói: "Trước đây đã nói với ngươi rồi, nhưng ngươi lại coi như gió thoảng bên tai. Ngươi nghe ta, mau đi hủy hôn đi, Phương Thần đó chính là một tên phế vật hèn nhát vô dụng. Nếu để hắn tìm đến ngươi, ngươi hối hận không kịp."

"Phương Thần."

Nhắc đến cái tên này, Mộng Dao có chút ấn tượng.

Lần trước hai người gặp nhau là khi Phương Thần bảy tuổi, nhưng đã có sự trưởng thành của một người lớn, để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc.

"Có chút thú vị." Mộng Dao cười quyến rũ: "Ta ngược lại muốn đi xem thử vị hôn phu này."

Nàng ngồi dậy, tùy tiện kéo chăn xuống để lộ da thịt. Nàng không để ý đến việc này, trực tiếp vòng tay ôm lấy eo nhỏ của Lâm Tuyết Nghiên, ôn nhu nói vào tai nàng ta: "Ái phi, đi xem với ta đi."