Nhất Niệm Thành Ma

Chương 4: Ta có thể dẫn ngươi đi!



Lâm Tuyết Nghiên cảm nhận được mùi hương quen thuộc của Mộng Dao phả vào tai, nhưng nàng ta lại lắc đầu: "Bỏ đi, ta không muốn gặp lại hắn nữa."

Nàng ta không hề có chút hứng thú nào với Phương Thần.

"Đừng mà... Đi với ta đi, đúng lúc ta muốn đi lấy đan dược, chẳng lẽ ngươi không sợ nửa đường ta không chịu được sẽ..." Mộng Dao làm nũng nói.

Thấy dáng vẻ đáng yêu của nàng, Lâm Tuyết Nghiên đành nói: "Được, ta đi với ngươi."

Mộng Dao lúc này mới nở nụ cười: "Vậy mới đúng, dù có thất thân ta cũng chỉ có thể cho ngươi, người khác đều không xứng!"

"Đúng lúc cũng có thể đi gặp thử vị hôn phu của ta!"

...

Bên trong Nhị Phong.

Khi La Vân biết tin Phương Thần còn sống, lại còn giết người của hắn ta, hắn ta vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.

Phương Thần rõ ràng đã bị hắn ta làm cho không ra hình người, sao có thể còn sống.

"Chẳng lẽ hắn gặp được cơ duyên gì đó? Nhưng cho dù là cơ duyên gì, hắn đều phải chết!"

Đương nhiên, hiện giờ hắn ta vừa lấy được Thiên Đạo Cốt, không tiện đích thân ra tay.

Vì thế hắn ta gọi: "Hà Tu!"

Một nam tử gầy gò chạy vào!

"Lão đại! Có gì phân phó sao?"

La Vân lạnh giọng nói: "Ngoại môn có một người tên là Phương Thần! Ta muốn hắn chết!"

Hạ Tu nghe vậy mỉm cười: "Lão đại yên tâm! Ta nhất định sẽ làm thật sạch sẽ!"

...

Cùng lúc đó, Phương Thần xử lý thi thể xong sắp xếp cho sư nương rồi rời khỏi phủ đi đến Vô Tự Phong ngoại môn.

Vô Tự Phong, chiếm cứ hơn mười tòa sơn mạch.

Mặc dù không thể so sánh với Thất Phong nội môn, nhưng cũng cực kỳ rộng lớn đồ sộ.

Mà Vô Tự Phong là nơi mà các đệ tử ngoại môn lui tới nhiều nhất, bởi vì ở đây có Tàng Thư Các, Linh Khí Các, Thần Đan Các của ngoại môn.

Phương Thần còn chưa nhận bổng lộc của tháng này, tuy rằng chỉ có hai linh thạch và một viên dưỡng linh đan cấp một, nhưng những thứ này đối với Phương Thần hiện giờ là vô cùng quan trọng.

Phương Thần đi vào Thần Đan Các, báo tên của mình.

Đệ tử phụ trách bổng lộc đảo mắt nhìn Phương Thần một cái, không nói lời nào tiện tay lấy hai khối linh thạch và một viên đan dược đưa cho hắn.

Phương Thần cẩn thận nhận lấy, cất vào túi bên hông.

Hắn ngẩng đầu định nói cảm ơn, lại nhìn thấy đệ tử này đang ngây ngốc nhìn về sau lưng hắn.

Phương Thần giật mình, cũng nhìn ra phía sau, chỉ thấy một cô nương đang mỉm cười đi tới.

Cô nương này khoảng mười lăm mười sáu tuổi, lúm đồng tiền như hoa, dung mạo xinh đẹp, làn da trắng nõn. Nàng mặc váy dài màu đỏ, nhan sắc vô cùng diễm lệ, vóc dáng hoàn mỹ lại nóng bỏng. Trước mặt nàng, gấm vóc lụa là dù có rực rỡ đến đâu cũng trở nên ảm đạm vô sắc.

Nữ tử này vô cùng quyến rũ, Phương Thần cũng bị vẻ đẹp trước mắt là cho lóa mắt, chỉ có Lâm Tuyết Nghiên hắn vừa gặp mới có thể tranh cao thấp với người này.

Mà nữ tử này chính là Mộng Dao.

Phương Thần nghĩ đối phương cũng đến để nhận bổng lộc, vì vậy tránh qua một bên.

Chỉ thấy Mộng Dao đi về phía hắn, nàng chắp tay phía sau, hơi kiễng mũi chân, ngẩng đầu cười nói với Phương Thần: "Sư huynh, ta vừa nhập môn, không quen thuộc Vô Tự Phong, huynh có thể dẫn ta đi dạo xung quanh được không?"

Phương Thần vô thức nhìn Mộng Dao một cái, hơi nhướng mày, nữ tử này thật sự đẹp như trong tranh vẽ.

Từng cử chỉ đều thoải mái tự nhiên, phong thái quyến rũ, không giống đang cố ý ra vẻ.

Mị cốt trời sinh, cũng chỉ có như thế.

Bên ngoài Thần Đan Các, Lâm Tuyết Nguyên lặng lẽ nhìn cảnh tượng này.

Hai người vốn đến tìm trưởng lão Thần Đan Các lấy đan dược, không ngờ vừa hay gặp được Phương Thần tới nhận bổng lộc.

Lâm Tuyết Nghiên liền nói cho Mộng Dao biết thân phận của Phương Thần, Mộng Dao nghe nói đó là Phương Thần, trong lòng dao động.

Nàng muốn dùng tư chất quyến rũ của mình khiến cho Phương Thần điên đảo thần hồn, lộ ra nguyên hình của một con sói háo sắc.

Sau đó mới nói ra chuyện từ hôn! Khiến Phương Thần chịu nhục một trận!

Còn về sắc mặt của Phương Thần lúc đó sẽ khó coi đến mức nào, nàng căn bản không quan tâm.

Nhưng đối mặt với sự quyến rũ của Mộng Dao, Phương Thần cũng chỉ theo bản năng lùi ra mấy bước để giữ khoảng cách.

Sau khi bị Tô Uyển Nhi phản bội, hắn không còn dễ dàng tin vào nữ nhân nữa, nhất là nữ nhân xinh đẹp.

Hơn nữa hắn cũng không ngốc, bây giờ hắn không có gì đặc biệt, sao đối phương lại để ý đến hắn?

Phương Thần thản nhiên nói: "Xin lỗi, ta cũng không quen thuộc, ngươi tìm người khác đi."

Nói xong, hắn liền lách qua khỏi người Mộng Dao, muốn rời khỏi Thần Đan Các.

Mộng Dao nhất thời sững sờ, dáng vẻ ngây ngốc kia lại càng xinh đẹp hơn, khiến đệ tử khác nhìn không chớp mắt.

Hắn ta hận không thể kêu lên: "Ta có thể dẫn ngươi đi!"

Nhưng hắn ta không dám, bởi vì hắn ta biết người trước mặt này là ai.

Người lần trước đùa giỡn với Mộng Dao đã trở thành phế vật từ lâu rồi.

Mộng Dao hoàn toàn không lường trước được Phương Thần sẽ lạnh lùng thờ ơ như vậy! Điều này khiến nàng nghi ngờ Phương Thần rốt cuộc có phải nam nhân hay không!

Đến cả nữ nhân cũng không thể cưỡng lại sự quyến rũ của nàng! Người kia rốt cuộc là làm sao vậy?

Tính toán ban đầu cũng vì sự lạnh nhạt của Phương Thần mà thất bại hoàn toàn.

Lâm Tuyết Nghiên ngoài cửa cũng không dám tin cảnh tượng trước mắt, người theo đuổi Mộng Dao có thể xếp đầy cả một tông môn.

Đây là lần đầu tiên nàng ấy thấy có người trực tiếp từ chối sự tiếp cận của Mộng Dao, lại còn không khách khí như vậy.

Mộng Dao hồi phục tinh thần, nhìn theo bóng dáng của đối phương, rất không phục! Đồng thời cũng có thêm mấy phần tò mò.

Nàng khẽ động người, lần nữa đến trước mặt Phương Thần.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, Phương Thần có chút không phản ứng kịp! Suýt chút nữa tông vào Mộng Dao!

Mặc dù miễn cưỡng dừng lại, nhưng khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, đến mức có thể ngửi được mùi hương của nhau.

Nhưng cơ thể của Phương Thần bây giờ đã trải qua cải tạo của máu Kiếm Ma, hơi thở thuộc về ma tộc tuy rất yếu nhưng vẫn hiện diện.

Điều này cũng có tác dụng kích thích "Tùng Dục chi thể" cực âm của Mộng Dao.

Ngay sau đó, mặt Mộng Dao lập tức đỏ bừng, hai mắt mơ màng. Cơ thể mềm mại lập tức mềm nhũn ra, cả cơ thể cũng đỏ ửng. Đôi môi đỏ mọng mấp máy, phả ra từng làn khí nóng, như thể dùng xuân dược.

Nhưng Mộng Dao cũng nhíu mày, lộ ra vẻ mặt thống khổ.

Tuy rằng ý chí không ngừng chống cự, nhưng lại có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể.

Phương Thần thấy Mộng Dao sắp ngã xuống, theo bản năng đỡ lấy nàng.

Nhưng khí tức của Kiếm Ma trên người hắn khiến cho Mộng Dao càng khó chịu hơn.

Phương Thần đang định hỏi Mộng Dao làm sao vậy thì một nữ tử khoảng chừng ba mươi tuổi mặc đồ trưởng lão như một cơn gió nhẹ lướt qua hắn, xuất hiện trước mặt hai người.

Lâm Tuyết Nghiên thấy Mộng Dao phát bệnh, cũng mặc kệ tất cả mà xông vào!

Nhưng nàng ấy đã dùng thuật dịch dung, Phương Thần không nhận ra đây là Lâm Tuyết Nghiên từ hôn với hắn lần trước.

Nhìn thấy nữ trưởng lão, nàng vội vàng hô: "Hồng Vân trưởng lão! Xin hãy giúp đỡ!"

Hồng Vân trưởng lão cau mày nhìn Mộng Dao, thấy nàng đột nhiên phát bệnh, cũng có chút nghi ngờ.

Nhưng bà ấy vẫn nói: "Ngươi, đỡ nàng vào đi."

Ý của bà ấy đương nhiên là bảo Phương Thần đỡ Mộng Dao vào.