Nhất Niệm Thành Ma

Chương 13: Ngươi muốn làm gì?



"Các chủ, ta… Ta không có! Hắn là tên trộm!" Ninh Dương còn muốn chối bỏ.

Đông Hoa Đức cười lạnh: "Vậy ngươi nói xem hắn trộm pháp bảo nào?!"

"Chuyện này…"

Ninh Dương nhất thời không biết nên nói thế nào, mỗi món pháp bảo trong Các đều có đăng ký rất kỹ càng nghiêm khắc, tất nhiên không có khả năng mất đi.

Mà đây chỉ là cái cớ để ông ta phế bỏ Phương Thần, lại không ngờ Các chủ phản ứng lớn như vậy, thậm chí còn ra tay với ông ta.

"Các chủ! Ta là đệ đệ của Ninh Tiếu trưởng lão nội môn." Ninh Dương chỉ có thể lôi người sau lưng ra để Đông Hoa Đức kiêng kỵ. . Truyện Điền Văn

Nhưng Đông Hoa Đức cười lạnh một tiếng và nói: "Thì tính sao, ngươi phạm vào tông quy, vu khống tử đệ, thậm chí còn muốn phế bỏ người ta! Ta tuyên bố từ hôm nay ngươi không còn là phó Các chủ của Linh Khí Các nữa. Hiện tại cút ra ngoài cho ta!"

Lời này vừa nói ra, cả sảnh đều trợn mắt há hốc mồm.

Vì một đệ tử mà cách chức một phó Các chủ, chưa từng nhìn thấy chuyện như vậy bao giờ!

"Còn có các ngươi!" Đông Hoa Đức chỉ vào hai tên đệ tử nghe theo lệnh Ninh Dương.

"Các ngươi cùng vu oan chung với Ninh Dương, kể từ hôm nay huỷ bỏ thân phận ở Linh Khí Các, cả đời không được vào Linh Khí Các mua hoặc thuê pháp bảo!"

Hai người nghe thế thì hai chân mềm nhũn trực tiếp ngã xuống đất.

Bọn họ chỉ muốn lấy lòng Ninh Dương mà thôi.

"Các ngươi cũng thế!" Đông Hoa Đức lại nhìn về hướng mấy tên đệ tử mở miệng nhục mạ Phương Thần.

Sắc mặt những người kia lập tức trắng bệch, trên mặt tràn đầy hối hận!

Vừa rồi vì sao họ lại ngứa miệng lên tiếng như vậy. Nếu Linh Khí Các không cho họ vào thì thật sự là muốn mạng!

Mặc dù bên ngoài có pháp bảo tốt hơn ở Linh Khí Các, nhưng giá cả đắt đỏ gấp mấy lần, không cách nào thuê với giá thấp.

Còn chuyện nhờ người khác thuê cho mình dùng? Ai lại ngốc đi đảm bảo cho ngươi như vậy.

Nếu pháp bảo hư hao thì người phải bồi thường là người thuê.

Ninh Dương không biết vì sao Đông Hoa Đức làm như thế, chỉ cho rằng Đông Hoa Đức muốn mượn cơ hội này để đuổi ông ta đi.

Ông ta cắn răng nhìn chằm chằm Đông Hoa Đức mà nói: "Ngươi chờ đi!"

Khi quay đầu chuẩn bị rời đi, ông ta vẫn không quên hung tợn trừng Phương Thần một cái.

Đều tại Phương Thần làm hại ông ta bị bắt tại trận, nếu không sao Đông Hoa Đức dám đối phó mình như thế?

Nói xong, ông ta không ở lại nữa mà trực tiếp bỏ đi.

Đông Hoa Đức cười lạnh trong lòng, dù Ninh Dương đi tìm Ninh Tiêu cũng vô dụng.

Địa vị của trưởng lão nội môn thật sự cao hơn ông, nhưng lại thấp hơn đệ tử nồng cốt một bậc.

Phương Thần đã có lệnh bài Thiên Tự thì dù Ninh Tiêu đích thân đến đây ông cũng không sợ.

Những người còn lại cũng không dám nán lại mà cụp đuôi rời khỏi Linh Khí Các.

Tô Uyển Nhi thấy không thể hãm hại Phương Thần nên vẻ mặt cũng rất khó coi.

Ả ta chỉ có thể sầm mặt nói với Phương Thần: "Phế vật, chớ đắc ý, chờ đến khảo hạch Thất Phong thì ngươi nhất định phải chết!"

Nói xong, ả ta muốn quay đầu bỏ đi.

"Chờ một chút." Phương Thần lại quát lên.

Tô Uyển Nhi dừng bước: "Ngươi muốn làm gì?"

Phương Thần thản nhiên nói: "Ta nhớ thanh kiếm này là do Ninh Dương làm người bảo đảm, bây giờ Ninh Dương đã không phải là phó Các chủ của Linh Khí Các, không có tư cách đảm bảo."

Đông Hoa Đức đứng bên cạnh nghe thấy lời này thì lập tức hiểu ý Phương Thần.

Ông lạnh lùng nói với Tô Uyển Nhi: "Bây giờ quyền bảo đảm của Ninh Dương đã hết hiệu lực, ngươi muốn mua kiếm này thì nhất định phải giao ra hai ngàn năm trăm viên linh thạch mới được lấy đi."

Tô Uyển Nhi biến sắc, ả ta lấy đâu ra hai ngàn năm trăm viên linh thạch.

Số linh thạch trước đó của Phương Thần sớm đã bị ả ta tiêu xài hết rồi.

Tất nhiên La Vân sẽ không cho ả ta nhiều linh thạch như vậy, tối đa chỉ có một hai trăm viên mà thôi.

Ả ta ác độc nhìn chằm chằm Phương Thần, hận không thể chặt hắn ra thành tám khúc.

Nhìn thấy ánh mắt khác thường của đám người trong Các nhìn chằm chằm mình, ả ta cảm thấy quá mất mặt nên cắn răng nói: "Chỉ là hai ngàn năm trăm viên linh thạch mà thôi, đáng là gì, ta lập tức trở về lấy."

Đông Hoa Đức lại lạnh lùng nói: "Thật có lỗi, ngươi liên hợp với Ninh Dương vu oan đệ tử, cũng đã bị xếp vào sổ đen của Linh Khí Các."

Sắc mặt Tô Uyển Nhi càng khó coi, nhưng ả ta không dám nổi giận với Đông Hoa Đức nên chỉ có thể âm u nói với Phương Thần: "Ngươi nhất định sẽ chết trong khảo hạch Thất Phong!"

Nói xong, ả ta buông kiếm xuống rồi chật vật rời đi.

Phương Thần bình tĩnh nhìn Tô Uyển Nhi đi xa.

Khảo hạch Thất Phong sao? Vậy cứ chờ xem.

Lúc này Đông Hoa Đức mới nói với Phương Thần: "Thật có lỗi, sư điệt, đã để ngươi chịu oan uổng như thế, là tội của ta."

Phương Thần chú ý tới ánh mắt của Đông Hoa Đức thỉnh thoảng nhìn qua lệnh bài bên hông hắn, biết là tác dụng của lệnh bài này nên không khỏi cảm khái một tiếng Mộng Dao lại giúp mình một lần.

Hắn chắp tay và nói: "Các chủ khách sáo, đệ tử mới là người nên cảm tạ Các chủ ra tay cứu giúp."

"Điều phải làm thôi, sao ta có thể để chuyện như vậy xảy ra trong Linh Khí Các." Đông Hoa Đức hiên ngang lẫm liệt mà nói.

Sau đó ông lại nói: "Vì tỏ ý xin lỗi, ngươi có thể tùy ý chọn một món pháp bảo Hoàng Phẩm trở xuống trong Linh Khí Các, không cần trả lại, tính vào sổ của ta!"

Lời này vừa nói ra, đám người hít hà một hơi!

Một pháp bảo Phàm phẩm cấp chín có giá trị ba ngàn viên linh thạch, đó đã là giá trên trời đối với một đệ tử ngoại môn. Phương Thần lại dễ dàng có được như vậy!

Trong lúc nhất thời, những ánh mắt ao ước, đố kị đều tập trung lên người Phương Thần.

Phương Thần cũng hơi sững sờ, hắn trầm mặc một lát rồi không từ chối mà nói cảm tạ: "Đa tạ Các chủ."

Hắn thật sự cần một pháp bảo tương đối tốt, hiện tại không phải lúc khách sáo.

Sau khi đa tạ một tiếng, hắn tiến về hướng kiếm hệ bắt đầu chọn lựa pháp bảo.

Rất nhanh hắn đã dừng lại trước một thanh kiếm.

Kiếm Long Minh, kiếm dài một mét năm, lưỡi kiếm dài nhẹ, Phàm phẩm cấp chín.

Chẳng qua sau khi Phương Thần chạm vào lại lắc đầu, kiếm này quá nhẹ, không thích hợp với hắn.

Hắn lại đi tới trước một thanh kiếm khác.

Kiếm Thiên Phong, kiếm dài một mét tư, hơi mỏng, nhẹ nhàng, Phàm phẩm cấp chín.

Phương Thần cảm nhận một chút rồi vẫn lắc đầu.

Hắn lại nhìn mấy thanh kiếm, nhưng đều lắc đầu, những thanh này đều không thích hợp.

Ngay khi Phương Thần sắp đi đến cuối cùng thì một thanh kiếm đen như mực để khiến hắn chú ý.

Kiếm Hắc Minh, kiếm dài một mét năm, nặng năm trăm cân. Kiếm mảnh, hai bên lấp lóe ánh sắc lạnh, cảm giác rất sắc bén, Phàm phẩm cấp chín.

Quan trọng nhất chính là Phương Thần có thể cảm nhận được một luồng ma khí từ nó!

Khi Phương Thần chạm vào thì ma khí hung hãn lập tức tới gần Phương Thần, muốn ăn mòn hắn.

Phương Thần hừ lạnh một tiếng, khí thế bộc phát ra lập tức trấn áp luồng ma khí này.

Ma khí cứng cỏi bị khí thế của thân thể Kiếm Ma trấn áp, không còn dám phản kháng nữa.

"Chính là nó!" Phương Thần mỉm cười đưa ra quyết định.

Kiếm này là ma kiếm, vừa vặn thích hợp với hắn.

Nhìn thấy thanh kiếm Phương Thần cầm đến, Đông Hoa Đức hơi sững sờ không tin nổi.

Ông nhịn không được khuyên nhủ: "Ta khuyên ngươi nên chọn thanh khác thì tốt hơn, đây là ma kiếm, trong lưỡi kiếm có ma khí. Ban đầu có lẽ ngươi sẽ trấn áp được luồng ma khí này, nhưng khi nó ở bên cạnh ngươi càng lâu thì ma khí sẽ dần dần ăn mòn cho đến khi ngươi tẩu hỏa nhập ma. Trước ngươi đã có mấy người chết vì kiếm này."

Phương Thần lại kiên định lắc đầu: "Đa tạ Các chủ, nhưng ta đã quyết định."

Nhìn thấy Phương Thần kiên định như vậy, Đông Hoa Đức cũng không khuyên nữa: "Nếu đã vậy thì ta cũng không nói gì thêm. Chẳng qua nếu ngươi cảm giác ma khí xâm nhập cơ thể thì tốt nhất là mau mau vứt bỏ nó thì hay hơn."

"Đa tạ Các chủ." Phương Thần cũng biết đối phương chỉ muốn tốt cho mình nên đáp tạ.

Hắn lập tức trở lại phủ đệ, sau khi chào hỏi sư nương thì lại đi vào sân.

"Hiện tại có cả pháp bảo và công pháp, mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ thiếu gió Đông! Nên bắt đầu tu luyện."

Hắn lấy Lăng Lệ Ma Kiếm Quyết ra.

Tầng thứ nhất của Lăng Lệ Ma Kiếm: Lấy ma dưỡng kiếm, tụ trên lưỡi đao, chiêu nào cũng trí mạng, chỉ công không thủ.

Xem hết giới thiệu, hắn đọc khẩu quyết tầng thứ nhất một lần rồi cẩn thận cảm ngộ.

Làm hắn khiếp sợ là, có Thiên Đạo Ma Cốt nên hắn lập tức cảm ngộ ra tầng thứ nhất!

Điều này khiến Phương Thần rất mừng rỡ, nếu dựa theo cảm ngộ như vậy thì có lẽ trước khảo hạch Thất Phong hắn đã tu luyện Lăng Lệ Ma Kiếm Quyết tới tầng thứ hai thậm chí là tầng thứ ba!

Hắn lập tức ngồi xếp bằng dưới đất, đặt kiếm trên hai chân, bắt đầu vận chuyển khẩu quyết.

Thiên Đạo Ma Cốt trong cơ thể có một ít tia sáng chớp động, từng luồng ma khí bắt đầu tụ lại trong Đan Điền rồi tràn đến kinh mạch toàn thân.

Ma khí không thể tự động vận chuyển, chỉ có linh lực là vận chuyển được.

Người tu ma phải thông qua công pháp chuyển hóa linh lực thành ma khí nên mới có chuyện tu ma.

Nhưng như thế thì ma khí do người tu ma không sâu chuyển hóa đều có tạp chất nhất định, rất khó có người tu ma chuyển hóa ra ma khí thuần túy.

Nhưng Phương Thần không như vậy, hắn hấp thu máu Kiếm Ma, thân xác đã trở thành thân thể Kiếm Ma nên không cần chuyển linh khí thành ma khí, dưới sự trợ giúp của Thiên Đạo Ma Cốt là có thể vận chuyển ra ma khí cực kỳ thuần túy!

Có thể nói hắn là người tu ma trời sinh.

Rất nhanh dưới sự trợ giúp của Thiên Đạo Ma Cốt, chỉ nửa nén hương mà quanh thân Phương Thần đã có ma khí vờn quanh, còn liên kết với kiếm Hắc Minh!

Đùng!

Khi Phương Thần mở mắt ra thì một luồng ma khí mãnh liệt đã càn quét bốn phía!