Nhất Niệm Thành Ma

Chương 14: Quả nhiên!



Hắn quát lên một tiếng lớn rồi nắm chặt kiếm Hắc Minh vung vẩy trên mảnh đất trống.

Mỗi một kiếm vung ra đều cực kì sắc bén, mạnh mẽ thoải mái, chiêu nào cũng đánh vào điểm yếu!

Nhưng khi hắn chém ra chiêu cuối cùng thì một ánh kiếm tím đen đã xông ra rồi đột nhiên vỡ nát cách đó hai trượng và hóa thành hư vô.

Phương Thần chau mày: "Chiêu cuối cùng vốn nên có uy lực mạnh nhất, ta lại không cách nào dung hợp kiếm khí và ma khí thành một. Xem ra còn cần cảm ngộ và tu luyện nhiều hơn, nếu không cũng không dễ dàng nắm giữ tầng thứ nhất của Lăng Lệ Ma Kiếm Quyết."

"Tuy công pháp ma đạo có tốc độ tu luyện nhanh, nhưng không phải người nào cũng có thể cấp tốc nắm giữ."

"Hiện tại chỉ có thể không ngừng khổ tu mới có thể triệt để hiểu rõ."

Phương Thần lại ngồi xếp bằng dưới đất lần nữa, tiếp tục tham ngộ Lăng Lệ Ma Kiếm Quyết!



Thời gian trôi nhanh, khảo hạch Thất Phong sắp đến.

Phương Thần ngồi xếp bằng trong sân, lúc này nơi đây đã trở nên hoàng tàn không chịu nổi.

Đột nhiên, khí tức quanh người hắn tăng vọt, trực tiếp đột phá đến Tụ Linh cảnh tầng sáu!

Hắn mở mắt ra, cảm nhận sự thay đổi xung quanh thì trong mắt lại hiện lên mấy phần mừng rỡ.

"Ta không chỉ đột phá đến Tụ Linh cảnh tầng sáu mà còn tu luyện Lăng Lệ Ma Kiếm Quyết tới tầng thứ hai!"

"La Vân, Tô Uyển Nhi, ta muốn xem làm sao các ngươi ngăn cản ta thông qua khảo hạch Thất Phong!"

Ngay khi Phương Thần nghiến răng nghiến lợi thì cái tháp nhỏ trong đan điền khẽ run lên, chẳng qua rất nhanh lại khôi phục bình thường.

Tất nhiên Phương Thần cảm nhận được sự thay đổi của cái tháp, hắn lập tức mừng rỡ.

"Cái tháp mở ra tầng thứ hai!"

Hắn lập tức tiến vào tháp nhỏ!

Khi đi vào tầng thứ nhất, nơi này không có thay đổi gì ngoài việc cánh cửa cầu thang đá dẫn lên tầng hai đã được mở ra.

Phương Thần không chút do dự trực tiếp bước vào trong đó.

Tầng hai không có gì khác biệt, vẫn là một cái bàn và một cái hộp.

"Cũng không biết có phải tầng thứ hai vẫn là máu Kiếm Ma không."

Phương Thần âm thầm chờ mong, máu Kiếm Ma mang đến lợi ích rất lớn cho hắn, hắn cũng hi vọng còn nữa.

Hắn lập tức mở hộp gỗ ra.

Nhìn thấy thứ bên trong, trong mắt Phương Thần lóe lên một tia sáng.

Bên trong là máu Kiếm Ma, hơn nữa còn có hai giọt!

"Quả nhiên!"

Phương Thần mừng rỡ, nhưng hắn bỗng phát hiện trong góc hộp gỗ còn có một tia sáng yếu ớt.

"Đây là cái gì?"

Hắn nghi ngờ nhìn qua, mà đúng lúc này hai giọt máu Kiếm Ma đã lao vào cơ thể hắn rồi xuất hiện trong đan điền.

Nhưng cảm giác đau đớn đến cực điểm giống lần trước lại không xuất hiện, máu Kiếm Ma không lập tức dung hợp vào cơ thể.

"Xem ra sau khi ta dung hợp một lần thì nó không tự chủ dung hợp nữa, mà là khi ta muốn thì mới thực hiện."

Phương Thần thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt lập tức nhìn về phía tia sáng kia.

"Đây là cái gì?"

Khi hắn đưa tay ra tiếp xúc với tia sáng đó thì nó lập tức tiến vào trong đầu hắn!

Ngay lập tức, một ký ức truyền thừa không thuộc về hắn không ngừng hiện lên.

Không biết trôi qua bao lâu Phương Thần mới tỉnh táo lại.

Nhưng lúc này hắn thật sự rất hưng phấn, bởi vì tia sáng kia là truyền thừa, hơn nữa còn là truyền thừa đan đạo!

"Còn là ký ức truyền thừa của một vị đại sư đan đạo cấp sáu!"

Phải biết rằng trong Thần Đông Vực thì cấp năm đã là luyện đan sư đỉnh cao, đại sư cấp sáu thì chỉ có một vị!

Tự nhiên nhặt được truyền thừa hoàn chỉnh của một đại sư cấp sáu, hỏi sao Phương Thần không kích động!

Sau một lát hắn mới tỉnh táo lại: "Bây giờ không phải là lúc lĩnh hội truyền thừa này, khảo hạch Thất Phong đã sắp bắt đầu, cũng nên xuất phát."

Hắn đi ra từ tháp nhỏ, bước vào đại sảnh thì nhìn thấy sư nương Thu Mai.

"Sư nương." Phương Thần cung kính hành lễ.

"Tiểu Phương, tu luyện xong rồi sao?" Lúc này Thu Mai đang dệt áo, thấy Phương Thần đến thì lộ ra một nụ cười.

Mặc dù lúc sắp chết Thiên Dương Tử đã chuẩn bị tài phú mà phàm nhân dùng cả đời cũng không hết cho sư nương, nhưng bà là người không ở không được nên thỉnh thoảng sẽ dệt một ít quần áo.

Từ nhỏ đến lớn quần áo trên người Phương Thần đều do sư nương dệt may.

"Tới đây nào." Thu Mai lại cười nói: "Ta dệt một chiếc áo ngoài mới cho con, thử xem có vừa không."

"Vâng." Phương Thần gật đầu rồi nhận lấy cái áo.

Đây là một chiếc áo kiểu dài xanh trắng đan xen, sau khi Phương Thần mặc vào thì gương mặt bảnh bao càng trở nên nổi bật phấn chấn.

Thu Mai xem xong thì cảm khái nói: "Ai, thời gian trôi qua thật nhanh, lúc trước Tiểu Phương còn thấp hơn ta nửa người giờ đã cao như vậy rồi."

Phương Thần biết sư nương đang nhớ sư tôn, cũng nhớ nhà.

Bây giờ sư tôn không còn, mà nhà của họ còn ở Đệ Thất Phong.

Phương Thần kiên định nói: "Sư nương yên tâm, hôm nay là khảo hạch Thất Phong. Đệ tử cam đoan với người nhất định sẽ dẫn sư nương trở lại Đệ Thất Phong!"

Thu Mai nhìn vẻ mặt kiên định của Phương Thần thì lộ ra nụ cười ôn hòa: "Được, sư nương tin tưởng con nhất định làm được."

Sau đó Phương Thần cáo từ Thu Mai rồi tiến đến Vô Danh Phong.



Vô Tự Phong.

Sân thi khảo hạch Thất Phong nằm trên một bãi đất trống cực kì rộng lớn phía sau núi, lúc này trên quảng trường đã đông nghìn nghịt, có hơn cả vạn người.

Đương nhiên trong đó có một nửa chỉ đến xem náo nhiệt, những người ở giữa quảng trường mới đệ tử ngoại môn tham gia khảo hạch Thất Phong lần này.

Tu vi của đa số mọi người đều ở Tụ Linh tầng bảy tầng tám, bởi vì họ biết ít nhất phải là Tụ Linh tầng bảy mới có thể thông qua khảo hạch Thất Phong.

Đương nhiên cũng có không ít Tụ Linh tầng chín, nguyên nhân họ cố ý đợi đến tầng chín mới đến tham gia cũng rất đơn giản, đó là vì ban thưởng.

Mười người đứng đầu mỗi lần khảo hạch sẽ đạt được một chút ban thưởng, đặc biệt là phần thưởng của người đứng đầu càng phong phú.

Cho nên dù đã có năng lực vào nội môn, họ cũng tình nguyện ở ngoại môn đến khi có đủ tự tin mới tham gia.

Đương nhiên, trong đó cũng có một ít người chỉ có Tụ Linh tầng sáu. Phần lớn những người này không cảm thấy mình có thể thông qua, tham gia chỉ vì học tập chuẩn bị cho cuộc khảo hạch Thất Phong lần sau thôi.

Mà Phương Thần cũng ở trong đó.

Chỉ là lúc này hắn đang đứng ở vị trí hẻo lánh nhất quảng trường để chờ khảo hạch bắt đầu.

"Các ngươi xem kìa! Đây không phải là Lâm Lạc Nhi sao?!"

"Oa! Thật là nàng! Bây giờ nàng mới gần mười lăm đã là Tụ Linh tầng chín! Là người có triển vọng đứng nhất trong lần khảo hạch này!"

Một thiếu nữ xuất hiện trong biển người hấp dẫn không ít người chú ý.

Hai mắt thiếu nữ trong vắt có thần, mắt ngọc mày ngài, gò má hơi hiện lúm đồng tiền, trông thật thanh tú xinh đẹp.

Chỉ là vẻ mặt nàng hơi lạnh, không thích bị nhiều người nhìn mình.

"La Ngạo cũng tới!" Lại có người hoảng sợ nói, khiến không ít người nhìn sang.

"La Ngạo, đường đệ của thiên tài La Vân Đệ Nhị Phong nội môn. Năm nay gần mười bảy đã là Tụ Linh tầng chín đỉnh cao, cũng là người có triển vọng đứng đầu trong lần khảo hạch này!"

"Ta thấy người đứng đầu lần này nhất định là một trong hai bọn họ."

"Đúng đúng đúng."

Nghe thấy cái tên này, Phương Thần nhíu mày nhìn qua.

Chỉ thấy La Ngạo trong đám đông ngạo nghễ hưởng thụ ánh mắt sùng bái của mọi người.

Mà bên cạnh gã còn có một người quen đi theo, đó là Tô Uyển Nhi.

Trước đó ả ta nói nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn trong khảo hạch Thất Phong lần này nên tất nhiên cũng tới tham gia.

Sau khi Tô Uyển Nhi đến đây thì cứ quan sát xung quanh muốn tìm kiếm ai đó.

Khi nhìn thấy Phương Thần thì ả ta rất mừng rỡ, lập tức âm u trừng hắn rồi nói nhỏ với La Ngạo bên cạnh: "Hắn chính là Phương Thần."

La Ngạo nghe xong cũng nhìn về phía Phương Thần, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy khinh miệt và coi rẻ.

"Đó là người đường huynh nói muốn giết sao?"

Gã dẫn Tô Uyển Nhi đi đến trước mặt Phương Thần.

"Ngươi chính là Phương Thần?"

La Ngạo khinh miệt nhìn Phương Thần, trong mắt tràn đầy cao ngạo, giống như đang nhìn một con kiến hôi.

Tô Uyển Nhi âm hiểm cười nhìn Phương Thần, cứ như đã thấy được cảnh hắn chết: "Cẩu tạp chủng như ngươi cũng có can đảm đến đây, thật là không muốn sống nữa!"

Ả ta lập tức nói với xung quanh: "Mọi người nhìn xem, đây là thằng ngốc Phương Thần năm năm trước tự phế tu vi thủ mộ cho sư phụ, cười chết ta!"

Nghe ả ta nói như vậy, không ít người lập tức nhớ đến chuyện năm đó.

"Chính là thằng ngốc năm đó à?"

"Cười chết ta mất, tự phế tu vi thủ mộ cho sư phụ, hiếu tử à."

"Đó không phải hiếu, mà là ngu đần."

"Ha ha ha!"

Mọi người dùng ánh mắt đùa cợt nhìn Phương Thần cứ như đang nhìn một tên đần.

Trong lòng Phương Thần không có quá nhiều dao động đối với sự châm chọc khiêu khích xung quanh.

Hắn cũng lười nói và cũng không cần nói gì.

La Ngạo lạnh lùng nói: "Cho ngươi một cơ hội, tự phế tu vi cút ra ngoài, tiếp tục thủ mộ cho sư phụ ngươi đi, có thể ta sẽ tha cho ngươi một mạng."

Giọng điệu của gã như đang mệnh lệnh, không cho phép Phương Thần từ chối.

Phương Thần lạnh nhạt nhìn gã và hỏi: "Thật?"

La Ngạo ngạo nghễ nói: "Tất nhiên."

Phương Thần nghe thế thì chế nhạo một tiếng và nói: "Nghĩ mình đây ghê gớm lắm à? Mười bảy tuổi Tụ Linh đỉnh cao? Hồi mười tuổi ta đã đến cảnh giới đó rồi, ngươi là cái thá gì?"

Vẻ mặt ngạo nghễ của La Ngạo lập tức biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo như băng.

Đám người xung quanh lập tức im lặng lại, Phương Thần đang khiêu khích La Ngạo sao!

"Tốt, rất tốt." Trầm mặc một lát, La Ngạo lạnh lùng nói: "Đừng gặp phải ta ở khảo hạch Thất Phong, ta nhất định sẽ khiến ngươi biết cái gì là sống không bằng chết."

"Tạp chủng, ngươi chết chắc rồi!" Tô Uyển Nhi cũng nhe răng cười một tiếng, cảm thấy Phương Thần nhất định phải chết.

Những ánh mắt trêu tức, thương hại, cười trên nỗi đau của người khác đều tập trung trên người Phương Thần, đắc tội La Ngạo ở ngoại môn quả thực là hành động tìm đường chết.

"Yên tĩnh! Nhân vật lớn đến rồi!"

Nơi xa có người bước đến hô một tiếng, ánh mắt mọi người lập tức nhìn lên đài cao trước đại điện, chẳng biết lúc nào nơi đó đã xuất hiện hơn mười bóng dáng.

Đa số những người này là ông lão cao tuổi, có trưởng lão ngoại môn cũng có nội môn.

Nhưng khi nhìn về phía người cầm đầu, mọi người đều sửng sốt.

Đó là một thiếu nữ mặc một bộ váy dài màu hồng bó sát người, phác hoạ ra đường cong xinh đẹp, dưới váy lộ ra cặp đùi ngọc tuyết trắng thẳng tắp càng thêm hoàn mỹ!

Cộng thêm dung nhan yêu nghiệt đến khuynh quốc khuynh thành của nàng càng làm mọi nam tử ở đây nhìn ngơ ra.

Mà nàng chính là Mộng Dao, cũng là một trong những trưởng lão giám sát lần này.