Nhất Niệm Thành Ma

Chương 23: Một trăm lẻ năm!



La Ngạo biết ải này cũng không thể loại bỏ Phương Thần. nên chỉ có thể căn răng tiếp tục trèo lên trên.

Dù không cách nào đào thải Phương Thần, nhưng người đầu tiên leo lên bậc một trăm thông qua khảo hạch chỉ có thể là mình!

Nhưng dần dần gã lại tuyệt vọng phát hiện Phương Thần

leo cầu thang như người thường dạo phố, mà mình lại khó mà cất bước.

Đến tầng tám mươi bảy, Phương Thần vượt qua Lâm Lạc Nhi đứng thứ hai.

Đến tầng chín mươi hai đã ngang băng với La Ngạo.

iểu tử, người đứng đầu là ta. Ngoan ngoãn đi sau lưng †a, nếu không ta nhất định giết ngươi!" La Ngạo thấy Phương Thần vượt qua mình thì ác độc quát.

Bước chân của Phương Thần lại không chút tạm dừng, chỉ lạnh lùng liếc nhìn gã một cái rồi lạnh nhạt nói câu: "Ngu ngốc."

Sau đó trực tiếp vượt qua.

Sắc mặt La Ngạo tái đi, nổi đầy gân xanh, ánh mắt nhìn về phía Phương Thần tràn đầy sát ý.

Gã thề dù thế nào cũng phải giết chết Phương Thần!

"Tốt nhất ngươi nên có gan tham gia ải khảo hạch thứ ba! Chỉ cần ngươi dám tham gia thì ta nhất định sẽ chém giết ngươi tại chỗ!" Gã hung hãn nói.

Nhưng Phương Thần lại không để ý tới, rất nhanh đã trực. tiếp leo lên bậc một trăm.

Mộng Dao mỉm cười: "Ta biết hắn nhất định làm được."

Những người khác cũng lộ ra vẻ mặt khó tin.

"Không ngờ ý chí của Phương Thần này lại mạnh như vậy."

"Đúng vậy, cũng không yếu hơn một số tu sĩ Hậu Thiên cảnh bình thường."

Mà khi đám người liên tục sợ hãi thán phục, Phương Thần lại không dừng lại ở bậc thang một trăm mà tiếp tục đi lên trên!

Đám người sững sờ, Phương Thần định tiếp tục khiêu chiến.

"Tên này điên rồi sao? Sau tầng một trăm thì chỉ có Hậu Thiên cảnh mới dám khiêu chiến."

"Chẳng lẽ hản nghĩ có thể nhẹ nhàng đi lên tầng một trăm thì cũng leo lên đỉnh được đó chứ?”

“Trước và sau tầng một trăm có sức áp chế không giống nhau."

Mọi người cảm thấy Phương Thần điên rồi, mà khi hắn bước vào bậc thang một trăm lẻ một thì thật sự cảm nhận được sự áp chế mãnh hơn trăm bậc thang trước đó gấp năm lần.

Nhưng chỉ gấp năm lần mà thôi, đã đáng là gì?

Sau khi cấp tốc thích ứng, hẳn tiếp tục leo lên trên, ánh mắt vẫn vô cùng kiên định.

Một trăm lẻ năm!

Một trăm mười!

Một trăm hai mươi!

Khi La Ngạo bước lên bậc một trăm thì Phương Thần đã đến bậc một trăm hai mươi, đồng thời còn đang không ngừng đi lên.

La Ngạo không cam lòng, cảm thấy mình không có khả năng thua một tên phế vật như vậy. Thế là gã cũng không có ngừng tiếp tục đi lên.

Nhưng khi gã đến bậc một trăm mười lăm thì tuyệt vọng phát hiện mình đã khó đi nửa bước.

Ngẩng đầu nhìn lên, Phương Thần đã đi tới bậc một trăm năm mươi!