Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 10: Xin ngươi cho ta ăn cơm đi!



Cửa phòng Tư Đồ Tường.

Dạ Mị bước tới.

Thị vệ canh cửa vừa thấy nàng liền hoảng sợ, nhanh chóng đi lên bao vây Dạ Mị, trường kích nhắm thẳng mặt nàng. Nữ nhân này lúc trước còn dám đánh quận chúa, bây giờ đến đây có mục đích gì, có gây bất lợi với quận chúa hay không?

Dạ Mị quan sát tình cảnh trước mắt, quay đầu nhìn Lâm thành chủ, lạnh giọng dò hỏi: "Bọn họ là muốn chào đón ta sao?"

Nếu không phải hoan nghênh, nàng vẫn là nên trở về đi.

Lâm thành chủ nhìn vẻ mặt Dạ Mị không giống nói đùa, hắn lại tương đối am hiểu nhìn mặt đoán ý, vì thế lập tức nói: "Đúng vậy! Bọn họ đều chào đón ngài!" Sau đó liền ra hiệu cho thị vệ canh cửa.

Chúng thị vệ nhìn hắn một cái, lại liếc nhau, lập tức như hiểu ra cái gì, lập tức thu trường kích lại.

Mọi người: "Hoan nghênh cô nương!"

Thấy bọn họ thức thời, Dạ Mị hài lòng gật đầu, lạnh lùng nói: "Ta biết các ngươi ngưỡng mộ ta, nhưng từ nay về sau không cần phải phô trương như thế, sẽ khiến mọi người hiểu lầm ta không đủ khiêm tốn."

Mọi người: "..." Ngưỡng mộ? Khiêm tốn?

Dạ Mị không hề để ý tới bọn họ, bước vào phòng Tư Đồ Tường, lại lạnh lùng nói: "Ta sẽ nhanh chóng dỗ nàng ăn cơm, nếu các ngươi không muốn nàng chết đói, không ai được phép quấy rầy!"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, lại trao đổi ánh mắt.

Nhìn bóng dáng Dạ Mị khuất dần, một thị vệ đi đến bên cạnh Lâm thành chủ, hỏi nhỏ: "Thành chủ, cứ cho nàng đi vào như vậy, đây..."

Hắn rất muốn hỏi, như vậy thật sự an toàn sao?

Lâm thành chủ nhìn Dạ Mị đã vào cửa, hơn nữa còn đóng cửa lại, cũng vươn tay, lau mồ hôi lạnh trên trán, bất đắc dĩ nói: "Bây giờ cũng không còn cách nào khác, chẳng lẽ thật sự để quận chúa tuyệt thực? Quận chúa là cành vàng lá ngọc được nuông chiều từ bé, lại chưa từng chịu khổ, để mặc một chút thôi chỉ sợ là sẽ xảy ra chuyện."

"Nhưng vị cô nương này..." Thị vệ vẫn không yên tâm.

Lâm thành chủ lại lau mồ hôi lạnh trên trán: "Tốt xấu gì đây cũng là hoàng thân quốc thích, có thân phận quận chúa che ở đó, vị cô nương này hẳn là sẽ không đắc tội quận chúa một lần còn thấy chưa đủ, lại đắc tội thêm một lần nữa đi?"

Thị vệ gật đầu: "Ngài nói đúng! Nói như vậy vị cô nương này cũng sẽ không tự tìm đường chết, hơn nữa ngài cũng là cho nàng một cơ hội chuộc tội!"

Ý kiesn này của hắn được những người khác nhất trí tán đồng.

Mọi người đều gật đầu...

Không nghĩ tới, vừa mới gật đầu xong:

"Rầm!" Một tiếng vang lớn từ trong phòng truyền ra.

Mọi người run run, toàn bộ quay đầu nhìn về phía cửa chính...

Trong phòng.

Tư Đồ Tường cũng hoảng sợ nhìn Dạ Mị, chỉ thấy sau khi nữ nhân này tiến vào, đi đến trước mặt nàng, việc đầu tiên làm chính là đạp lên băng ghế, "Rầm" một tiếng, băng ghế chia năm xẻ bảy!

Tiếng lúc nãy vang ra ngoài cửa cũng chính là tiếng này.

Nàng nhìn vụn gỗ rải rác trên sàn, không khỏi hoảng hốt.

Dạ Mị một chân dẫm hỏng băng ghế, Tư Đồ Tường ngay lập tức dừng việc phá hủy đồ đạc.

Dạ Mị rất hài lòng, đây là một khởi đầu tốt.

Trong ánh mắt sợ hãi của Tư Đồ Tường, nàng từ từ tiến lại, sắc mặt lãnh đạm: "Ngươi có phải đã đắm chìm trong ánh hào quang của ta, khuất phục trước mị lực của ta, hồi tâm chuyển ý muốn ăn cơm?"

Tư Đồ tường: "..." Tiện nhân này điên rồi sao?

Nàng yên lặng nhìn Dạ Mị một lúc lâu, thấy đối phương vẫn vô cùng nghiêm túc, cũng không phải là đang đùa giỡn nàng.

Lại nghĩ mình đường đường là quận chúa hoàng gia, tiện nhân này thực lực đáng sợ thế nào, cũng không dám lại làm gì nàng! Tự tin đã tràn đầy, cắn răng cả giận nói: "Tiện nhân! Ai đồng ý cho ngươi vào, ngươi lập tức quỳ xuống cho ta! Tự vả miệng, bằng không bản quận chúa nhất định băm ngươi thành trăm mảnh!"

Dạ Mị nghe xong, sắc mặt vẫn lãnh đạm như cũ, chậm rì rì thở dài một hơi, từng bước một, tới gần Tư Đồ Tường.

Tư Đồ Tường nhìn sắc mặt nàng lạnh băng, không ngừng lui về phía sau, hoảng sợ nói: "Tiện nhân, ngươi muốn làm gì?"

Lời vừa thốt ra, Dạ Mị đã tới ngay trước mặt nàng.

Túm chặt vạt áo Tư Đồ Tường, quăng thật mạnh xuống đất.

"A ——" Tư Đồ Tường kêu lên thảm thiết, nghe được tiếng xương cốt của mình gãy từng đoạn.

Dạ Mị nhìn xuống, lạnh lùng nói: "Bây giờ đã muốn ăn cơm chưa?"

Tư Đồ Tường vươn tay, tức giận chỉ nàng: "Con tiện nhân này, ngươi..."

Lại đá vào cẳng chân Tư Đồ Tường.

Tư Đồ Tường lại hét thảm một tiếng: "A!"

Cẳng chân là nơi chịu đau cực kém, đá vào đó không cần dùng quá nhiều lực, với một quận chúa được nuông chiều từ bé mà nói, cũng là đòi mạng!

Tiếng kêu thảm thiết như giết lợn truyền ra từ trong phòng truyền.

Bọn thị vệ nhìn nhau, từ khi tiếng kêu đầu tiên của Tư Đồ Tường vang lên, bọn họ đã muốn đi vào, nhưng sợ nàng vẫn tiếp tục tuyệt thực, vì vậy nên lại căng da đầu không nhúc nhích. Bây giờ nghe thấy tiếng kêu ấy lại vang lên tuyệt không nói hai lời, định xông vào. Nấu bọn họ còn làm ngơ chỉ sợ là quận chúa sẽ bị đánh chết!

Không ngờ, ngay lúc đó...

Bắc Thần Tà Diễm bỗng nhiên chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng giơ tay ngăn lại.

Mọi người nhìn hắn chằm chằm, đều nơm nớp lo sợ, run run rẩy rẩy đứng, một tiếng cũng không dám thoát ra khỏi cổ họng, cũng không dám xông vào.

Trong phòng.

Tư Đồ Tường giận dữ trừng Dạ Mị: "Tiện nhân, ta lập tức gọi bọn họ vào, đưa ngươi..."

Dạ Mị nhướn mày, xét về lí, khi Tư Đồ Tường phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy, những tên thị vệ đó đáng lẽ đã xông vào tận đây rồi. Vì sao bọn họ không đi theo lẽ thường nàng cũng không rõ lắm, cũng lười tìm lí do.

Nàng thong thả ung dung mà lạnh lùng nói: "Bọn họ dám vào đây, ta có thể ném tất cả ra ngoài! Thực lực của ta, ngươi hẳn đã biết."

Tư Đồ Tường nhất thời không nói nên lời.

Nàng ta chỉ tuỳ tiện động thủ cũng có thể khiến nàng đau đớn đến không chịu nổi.

Dạ Mị nói, lấy dao găm dấu trong tay áo ra, sắc mặt lạnh băng: "Hơn nữa, nếu bọn họ dám xông vào, tính tình ta không tốt, nói không chừng cắt ngón tay ngươi để giải toả!"

"Ngươi dám!" Tư Đồ Tường trợn tròn mắt.

Dạ Mị cúi đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt lạnh lẽo như băng, cái loại ánh mắt vừa sắc bén vừa vô tình này khiến cho Tư Đồ Tường dần dần cảm nhận được mọt con băng xà chui ra từ cơ thể, siết lấy trái tim mình, cả người nàng không nhịn được run rẩy.

Dạ Mị lạnh giọng hỏi: "Ngươi thật sự cho rằng ta không dám sao?"

Tư Đồ Tường nhìn nàng, trong chớp mắt cảm thấy cơ thể lạnh ngắt, khóe mắt rơm rớm nước. Bây giờ xem ra nữ nhân này chính là người điên, kẻ điên không có chuyện gì không dám làm!

Nàng run rẩy nói: "Không... Ta không..."

Dạ Mị hài lòng gật đầu, sắc mặt lãnh đạm: "Vậy chính là tin tưởng ta dám, ngươi đã muốn ăn chưa?"

"Bản quận chúa không..." Tư Đồ Tường mới vừa định nói không ăn.

Lãnh khí sắc nhọn như dao trên người Dạ Mị quét qua người nàng từ trên xuống dưới. Nàng thiếu chút nữa khóc thành tiếng: "Ta ăn! Tiện nhân, ngươi..."

Vừa dứt lời...

Dạ Mị bỗng nhiên thả dao găm trong tay xuống, vừa vặn rơi giữa hai ngón tay Tư Đồ Tường.

Tiếng nàng ta ngay lập tức im bặt, thiếu chút nữa sợ tới mức tè ra quần.

Tiếp theo lại nghe thấy tiếng nói lãnh đạm truyền xuống từ trên đỉnh đầu: "Còn dám gọi ta là tiện nhân? Ngươi cảm thấy nên gọi ta là gì?"

Tư Đồ Tường nhìn dao găm cắm giữa hai kẽ ngón tay, đành khóc nức nở, run run mở miệng: "Cô... Cô nương..."

Dạ Mị ngồi xổm xuống, "Ngươi không cảm thấy nên thêm một từ để dễ hình dung? Như là xinh đẹp?"

"Cô... cô nương xinh đẹp!" Tư Đồ Tường nhìn khuôn mặt tinh xảo phóng đại trước mắt, sợ tới mức khóc ra tiếng.

Dạ Mị nhíu mày: "Sao ngươi lại không có chí tiến thủ như vậy? Ta nói xinh đẹp, ngươi cũng chỉ thêm có thế?"

"Siêu... siêu cấp mĩ nữ cô nương, ta có thể ăn cơm chưa? Hu hu hu..." Tư Đồ Tường bắt đầu khóc thét, nàng muốn đi ăn cơm, nàng không muốn phải nhìn khuôn mặt đáng sợ này.

Thấy Tư Đồ Tường có ánh mắt thưởng thức như vậy, Dạ Mị đỡ Tư Đồ Tường đang run rẩy sợ hãi lên, ôn nhu đưa đến bên cạnh bàn, nhìn một bàn đồ ăn đã nguội lạnh, có vài đĩa còn bị Tư Đồ Rường ném đi.

Nhưng Dạ Mị một chút cũng không thèm để ý đến những chi tiết này, lạnh lùng nói: "Ăn đi!"

Nói xong, nàng ngồi ở phía đối diện Tư Đồ tường.

Tư Đồ Tường sợ hãi không dám nhìn Dạ Mị, cũng mặc kệ bàn đồ ăn này đã bị ném bỏ 1/3, không thể ăn nổi nữa, chỉ nhanh chóng vừa khóc thút thít vừa ăn.

Dạ Mị bỗng nhiên ôn nhu nhìn về phía nàng, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, hỏi: "Tại sao lại khóc? Ngươi rất không muốn ăn cơm sao?"

Tư Đồ Tường lập tức khóc ròng nói: "Không! Ta tình nguyện, ta không phải không muốn, cầu xin ngươi cho ta ăn cơm đi, ngươi đừng đánh ta nữa, cũng đừng cắt ngón tay của ta. Ô ô ô oa..."