Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 9: Điện hạ, ngài không đói bụng sao?



Dạ Mị quay đầu lại nhìn về phía ông ta, lạnh giọng hỏi: "Bị truy nã, rất nghiêm trọng sao?"

Khóe miệng Lâm thành chủ co giật, định nói cực kì nghiêm trọng, nhưng nhìn thái độ không chút để ý của Dạ Mị, xem ra người ta cũng không coi truy nã là vẫn đề gì nghiêm trọng cả.

Cũng không biết Tứ hoàng tử điện hạ từ đâu rước tới một cô nương vô pháp vô thiên như vậy...

Lâm thành chủ nhìn Dạ Mị nửa ngày, mà lúc này, lại "Xoảng" một tiếng, bình hoa đáng thương bị thô bạo quăng xuống đất.

Lâm thành chủ sợ tới mức bắp chân run run, lập tức quỳ gối trước mặt Dạ Mị, lau nước mắt nước mũi bắt đầu kể lể: "Cô nương, ngài không để bụng, nhưng khi quận chúa tới đây có mang theo khẩu dụ của Hoàng Hậu nương nương, lệnh cho tiểu nhân nhất định phải chăm sóc nàng thật tốt! Tiểu nhân nếu không thể xử lý tốt chuyện này, già trẻ lớn bé trong nhà tiểu nhân đều sẽ xảy ra chuyện mất. Nàng bây giờ còn tuyệt thực, nếu chuyện này bị Hoàng Hậu biết, nàng còn chưa chết đói, đầu tiểu nhân đã rơi xuống rồi!"

Một đại nam nhân, khóc lóc cực kì thê thảm.

Dạ Mị lạnh lùng nhìn ông ta, miệng không nói gì.

Lâm thành chủ tiếp tục khóc lóc nói: "Hơn nữa cô nương, dù ngài không lo chuyện bị truy nã, nhưng nếu bị truyền ra cũng không dễ nghe mà phải không? Bị một đám người truy đuổi khắp nơi sẽ ảnh hưởng đến hình tượng cao ngạo lãnh diễm của ngài!"

Ông ta còn nhớ nàng rất để ý hình tượng.

Dạ Mị dừng một chút, nhìn chằm chằm Lâm thành chủ: "Ta cảm thấy chuyện này ta mà nhúng tay, truy binh đuổi theo ta sẽ nhiều gấp đôi!"

"Ha?" Lâm thành chủ vẻ mặt ngơ ngác.

Dạ Mị nhìn hắn, đành phải tiếp tục lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ là muốn cho nàng ăn sao?"

Lâm thành chủ gật đầu: "Vâng! Vâng!"

Vấn đề khiến người ta đau đầu trước mắt chính là nàng tuyệt thực, đập vỡ vài món đồ nào có là gì.

Lâm thành chủ nói, còn bò tới bên chân Dạ Mị: "Cô nương, ngài giúp tiểu nhân đi! Ngài..."

Nàng lạnh giọng dò hỏi: "Tại sao không tìm Hoàng tử điện hạ nhà các ngươi xử lý chuyện này?"

"A?" Lâm thành chủ run run, ánh mắt lập tức trở nên sợ hãi.

Đừng nói là đến tìm Bắc Thần Tà Diễm, chỉ nói đến người này thôi hắn cũng cảm thấy sợ hãi. . Ngôn Tình Nữ Phụ

Nhìn bộ dáng hoảng sợ của ông ta, Dạ Mị đứng lên, lạnh lùng nói: "Được rồi, dù sao bây giờ ta cũng đang rảnh, tới giúp các ngươi một phen!"

Thật sự là thái độ của Lâm thành chủ này giống như không phải nàng thì không thể giải quyết, nàng quan trọng với thế nhân như vậy, sao có thể quá mức lạnh nhạt?

Lâm thành chủ lập tức ngàn ân vạn tạ đứng lên, lui qua một bên lau nước mắt nước mũi: "Cô nương, mời! Đi bên này!"

Dạ Mị nhanh chóng bước ra cửa.

Cách đó không xa, trên nóc nhà.

Một đôi mắt tà mị thu cảnh tượng trong phòng vào trong đáy mắt.

Nam nhân dựa nghiêng trên mái, chân nhàn nhã mà không mất đi ưu nhã chầm chậm nâng lên, càng lộ ra vài phần kiêu ngạo. Trong đồng tử yêu mị mang theo sự hứng thú không rõ là thiện hay ác, dõi theo từng bước chân của Dạ Mị, ngoái đầu lại nhìn thoáng qua Ngọc Vĩ: "Ngươi nói xem nàng sẽ giải quyết Tư Đồ Tường thế nào?"

Ngọc Vĩ khóe miệng vừa giật một cái, lòng lại thầm nghĩ, điện hạ, người ta là tuyệt thực, không phải không muốn ăn cơm bình thường. Được rồi, thật ra đều là không ăn cơm, cũng chẳng khác nhau mấy.

Ngọc Vĩ: "Thuộc hạ cũng không biết! Nhưng xem thái độ của quận chúa, vị cô nương này chỉ sợ là phải quỳ trước mặt quận chúa tạ lỗi, chuyện này mới có thể chấm dứt. Đương nhiên, cũng có khả năng vẫn không thể chấm dứt, không đổ máu e là không xong, dù sao quận chúa còn muốn cả tính mạng người ta!"

Hắn nói, lại liếc mắt nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của điện hạ nhà mình.

Mặt trời cũng đã lặn đến nơi rồi, điện hạ còn chưa ăn cơm trưa nha, lại còn đưa hắn cùng tới rình trộm cô nương nhà người ta... A, không phải, lúc đến đây điện hạ đã nói rồi, phải gọi là "ngắm" vị cô nương này. Điện hạ thật sự không phải điên rồi sao?

Bắc Thần Tà Diễm nhướng mày, đồng tử tao nhã hơi nheo lại, càng lộ ra vài phần diễm sắc mê hoặc lòng người.

Hắn chầm chậm đứng dậy: "Đi thôi, đuổi theo! Bản điện hạ cảm thấy, nàng sẽ không phụ sự ưu ái ta dành cho nàng!"

Ngọc Vĩ gật đầu: "Dạ!" Ngọc Vĩ kỳ thật muốn nói, điện hạ, ta đói bụng... Điện hạ ngài không đói chút nào sao?