Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 15: Nàng là cô gái lương thiện không đành lòng sát sinh



"Dạ! Dạ! Tạ điện hạ khai ân!" Lý tướng quân lại rơi nước mắt, nhưng mà lần này đều là nước mắt hưng phấn.

Điện hạ tính cách khó lường, có thể tạm thời không truy cứu quả thực là kỳ tích, tốt xấu gì cũng có một đường sống, gã té ngã lộn nhào rồi xoay người rời đi, nhanh chóng dung nhập với bóng đêm.

Nhìn bóng lưng gã hưng phấn rời đi, Bắc Thần Tà Diễm thong thả ung dung nghiêng đầu nhìn Ngọc Vĩ, ưu nhã hỏi: "Gã vui vẻ cái gì?"

Trong lòng Ngọc Vĩ cũng có chút nghi hoặc, "Có lẽ là vui vì vẫn còn một con đường sống! Nhưng điện hạ, ngài cũng thật nhân từ với Lý tướng quân!"

Tính cách của điện hạ có thể nói là ác liệt điên cuồng, có thể cho Lý tướng quân một "cơ hội" cũng thật sự là kỳ tích.

"Nhân từ?" Bắc Thần Tà Diễm thở dài một hơi, chắp tay sau lưng, ưu nhã nói, "Người thông minh gọi dày vò người khác, khiến họ từ từ phát điên là nhân từ, tất cả đều nhằm mục đích khiến đối phương đau đớn, thống khổ tột cùng. Kẻ ngu ngốc lại cho rằng tha thứ cho lỗi lầm của người khác mới gọi là khoan dung, cũng thường hay cho mình là lương thiện. Ngươi cảm thấy Diễm ngu dốt hay thông minh?"

"Đây..." Ngọc Vĩ nhất thời sửng sốt.

Tiếp theo, lại nghe thấy tiếng người nọ chầm chậm vang lên: "Ngươi cho rằng, với thân thủ của vị cô nương kia, Lý tướng quân thật sự có thể tìm được nàng sao?"

Ngọc Vĩ lập tức lắc đầu, nuốt một ngụm nước miếng: "Sợ là không thể!"

Mang theo nhiều thị vệ như vậy bao vây vị cô nương kia, cuối cùng vẫn để người chạy thoát rồi, sao có thể tìm được, coi như tìm được rồi gã cũng không thể mang người trở lại.

Cho nên điện hạ khoan dung đồng ý cho gã một cơ hội, chẳng lẽ là vì...

Người nọ đột nhiên vui vẻ cười rộ lên, khuôn mặt tuấn mỹ tươi cười, thong thả ung dung nói: "Cho nên, vì gã nghe lời biểu muội nói, tàn nhẫn tổn thương Diễm và người yêu của Diễm. Diễm không nên lấy danh nghĩa khoan dung, bố thí thiện ý, khiến gã ảo tưởng rằng mình có thể có thể lọt khỏi lưới trời, lại trong lúc tìm người từ từ tuyệt vọng, trải nghiệm hết sợ hãi, bi ai, sống không bằng chết cho đến thống khổ cực điểm sao? Đến lúc đó, nói không chừng Diễm không cần động thủ, gã đã tự mình chấm dứt!"

Vì thế, Ngọc Vĩ nhanh chóng hiểu ra.

Điện hạ chính là cố ý muốn tra tấn người ta, rõ ràng biết Lý tướng quân khẳng định tìm không được người nên mới cho đối phương hy vọng, rồi lại khiến đối phương tuyệt vọng, nói không chừng đến cuối cùng, điện hạ còn chưa ra tay, Lý tướng quân đã tự dọa điên chính mình, tự sát. Dù sao người trước kia bị điện hạ dùng cách đó tra tấn cũng không ít.

Ngọc Vĩ khóe miệng run rẩy, nhìn vẻ mặt điện hạ nhà mình nhiệt tình yêu thích tra tấn nhân tâm, nhịn không được hỏi: "Nhưng mà điện hạ, nếu Lý tướng quân phản kháng, trở về giết ngài, hoặc là trốn về kinh thành tố cáo ngài thì sao?"

Hắn vừa nói xong, trong mắt Bắc Thần Tà Diễm lập tức xẹt qua yêu quang.

Để lộ vài phần điên cuồng nơi đây mắt, hắn ưu nhã cười khẽ, chậm rãi nói: "Nếu thật sự có thể như thế, những ngày tháng vô vị này nhất định sẽ có thêm không ít niềm vui! Không ngừng tạo thêm rắc rối mới có thể làm vấn đề không ngừng kéo dài, nhìn con kiến nhảy nhót trong chảo nóng để kéo dài sinh mệnh, vớt vát chút ít hi vọng mong manh, ngươi không cảm thấy ngày tháng như vậy mới thật sự thú vị sao?"

Ngọc Vĩ: "..." Được rồi, khẩu vị của điện hạ vốn đã không giống người thường.

Lại nói tiếp, điện hạ nếu không phải loại người điên cuồng như vậy, ham muốn khơi mào đủ loại phiền toái, nhiệt tình yêu thích giết người cùng tra tấn người, người ta cũng sẽ không xem điện hạ là ác ma.

Lúc này, Tư Đồ Tường nằm trên mặt đất lăn lộn nửa ngày cũng không kêu ra tiếng nữa.

Nàng ta đã sớm đã đau đến khóc cũng không khóc nổi, tiếng kêu thảm thiết cũng đều biến thành tiếng hít thở ồ ồ.

Bắc Thần Tà Diễm cúi đầu nhìn nàng một cái.

Ánh mắt tựa như đang nhìn một con kiến yếu ớt, vẻ mặt lại ôn nhu đến mức có thể vắt ra nước, thong thả ung dung nói: "Nếu là vị cô nương kia thật sự trả thù ngươi, chỉ sợ bây giờ ngươi cả mạng cũng chẳng còn. Kẻ yếu nếu muốn tồn tại, nên nhớ vĩnh không thể khiêu khích kẻ mạnh, nhớ kỹ những lời này!"

Hắn dứt lời, rảo bước bỏ đi.

Ngọc Vĩ thương hại nhìn Tư Đồ Tường, rất mau cùng điện hạ nện bước.

Người thích điện hạ nhiều như vậy, vì sao không ai dám tuỳ tiện tấn công? Trường Lạc quận chúa cũng không biết lấy tự tin từ đâu ra, cho rằng mình là biểu muội của điện hạ, điện hạ sẽ nhìn nàng bằng con mắt khác?

"Điện hạ, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?" Ngọc Vĩ đuổi theo dò hỏi.

Bắc Thần Tà Diễm giương khóe miệng, tươi cười ưu nhã tựa như mèo Ba Tư cao quý, nụ cười chỉ hiện trong phút chốc, chỉ để người ta thấy một chút hư ảo.

Hắn chỉ đi vài bước, nhưng nhìn kĩ lại thấy thân ảnh hắn, đã cách đó hơn trăm mét, gió thổi tung tay áo, tựa như bức trong thủy mặc tuyệt đẹp.

Hắn thong thả ung dung cười nói: "Bản điện hạ tắm gội thay quần áo nửa canh giờ, lại không thể hiến thân cho cô nương mình ái mộ, ngươi nói xem... Chúng ta nên đi đâu tiếp đây? Đương nhiên là tự mình đi tìm nàng, trừng phạt nàng không từ mà biệt, đến an ủi tâm hồn tổn thương của bản điện hạ!"

Ngọc Vĩ nhất thời run lên.

Lại liếc mắt nhìn điện hạ nhà mình, trừng phạt... Là kiểu trừng phạt nào?

- ----------

Trong bóng đêm, Dạ Mị càng chạy càng nhanh.

Trên người nàng mặc áo da màu đen, tốc độ cơ hồ có thể cùng bóng đêm hòa thành một thể. Đai lưng dài kia giờ phút này cũng đã một lần nữa quấn lại bên hông nàng.

Dung nhan tinh mỹ vào đêm phảng phất tựa tinh linh, trong mắt lại lộ ra hàn khí lạnh nhạt, như sứ giả đoạt mệnh bò lên từ địa ngục.

Đằng sau có người đuổi theo nàng.

Cách đó tầm 3 mét, nàng thấy một cây đại thụ, vươn mình nhẹ nhàng nhảy lên ngọn cây.

Rất nhanh đã thấy đám thị vệ vác đao to búa lơn chạy băng băng đến.

Một thị vệ hỏi: "Nàng ta đi đâu rồi?"

"Không biết!" Phía trước có ba lối rẽ, bọn họ đều thấy nàng chạy tới, nhưng mà bỗng nhiên lại biến mất.

Một người khác nói: "Không bằng, chúng ta chia nhau đuổi theo?"

"Được!"

Đoàn người chia thành ba nhóm, đuổi theo ba hướng khác nhau.

Dạ Mị ở trên cây chờ một lát, sau khi bọn họ đều đã rời đi, thả người nhảy xuống cây, phủi phủi đất cát bám trên người.

Nàng lười biếng không muốn giết người nên mới bỏ chạy, ai biết những người này vẫn đuổi theo nàng xa như vậy. Chẳng lẽ không biết thời điểm bất cứ ai tìm nàng mua mạng đều thấy chúng sinh yếu ớt, nàng vẫn là cô gái lương thiện không đành lòng sát sinh sao?

Lắc lắc đầu.

Phía trước vài bước, bên cạnh góc tường có một bóng đen...

***

Quyển sách này có chút sâu sắc, rất nhiều câu chữ đều cần xem xét kĩ lưỡng mới có thể lĩnh hội thâm ý trong đó, nhưng chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian của mọi người. Nam chính tam quan vặn vẹo, ở chỗ này nhắc nhở mọi người ngàn vạn lần đừng để bị nam chính ác ma của chúng ta tay đổi nhận thức nha, rồi nữ chính sẽ từ từ cứu vớt hắn... che mặt cười khóc-ing...