Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 16: Chúng ta bán mình cho các ngươi?



Bóng đen cuộn tròn, thoạt nhìn như là một người đang không ngừng run rẩy, giống như phải chịu tra tấn.

Dạ Mị lựa chọn lướt qua nó.

Giống như căn bản không nhìn thấy.

Bóng đen kia bỗng nhiên duỗi thẳng người, ngẩng đầu nhìn Dạ Mị, Dạ Mị cũng quay đầu lại đối diện với hắn, trên mặt hắn đầy vết bẩn, nhìn không rõ dung mạo, nhưng cặp mắt kia thật xinh đẹp, trong đêm tối lóng lánh tựa ánh sao.

Nhưng mà hắn chỉ liếc mắt nhìn Dạ Mị một cái, rất nhanh lại cúi đầu, không rên một tiếng, tiếp tục run rẩy.

Dạ Mị thấy vậy cũng không thèm để ý thu lại ánh mắt, không chủ động lại gần, tiếp tục rời đi. Tuy rằng nàng tự nhận bản thân chẳng những mỹ mạo xuất chúng hơn nữa tam quan ngay thẳng, kiếp trước khi giết người đều chọn mục tiêu tội ác tày trời mới nhận đơn.

Nhưng nếu người khác không xin nàng trợ giúp, nàng sẽ không chủ động ra tay.

Sắc trời tối đen.

Đi thêm mấy chục mét nữa, cuối cùng cũng rời khỏi con đường tắt âm u này.

Đường phố trước mặt rất phồn hoa, khắp nơi đều là ngựa xe tới lui như nước, người đi đường tấp nập, không ít người không nhịn được quay đầu nhìn nàng.

Cô nương xinh đẹp như vậy, có thể nói tuyệt sắc nhân gian, nhưng vẻ mặt lạnh nhạt, khiến người ta không dám tùy tiện tới gần. Giống như đóa hoa kiêu ngạo không thể vịn cành bẻ, người ta cũng chỉ dám nhìn lén.

Nàng lại không có tâm tình để ý chút chuyện này, rời khỏi cái nơi phiền toái kia rồi thì bây giờ hẳn là nên đi tìm lão đại phải không? Lão đại cùng nàng rơi xuống biển, có phải hai người rơi xuống cùng một thời không? Nếu thật sự rơi xuống cùng một thời không thì nên đi đâu tìm?

Đang nghĩ ngợi miên man, bụng "ọc ọc" kêu một tiếng.

Nàng mới ăn xong cơm chiều chưa được bao lâu, đầu tiên là giáo dục quận chúa, tiếp theo là lẩn trốn khỏi vòng vây, lãng phí không ít thể lực, nàng cảm thấy mình có chút đói bụng.

Đồ cổ bình hoa không mang theo được, không thể đổi lấy tiền ăn.

Mà lúc này, trên đường cái, một củ cải nhỏ đang đứng ở bên người nàng, vừa vặn cao đến ngang eo. Tiểu nha đầu kéo kéo tay áo nàng, âm thanh mềm mại nói: "Tỷ tỷ, có phải tỷ đói bụng rồi không?"

Dạ Mị kinh ngạc cúi đầu.

Trong mắt tiểu cô nương có ánh nước, đôi mắt sưng đỏ, như là vừa mới khóc.

Còn chưa đáp lời, tiểu cô nương liền đưa bánh nướng cho Dạ Mị: "Tỷ tỷ, cho tỷ!"

Nhìn chằm chằm bánh nướng, Dạ Mị không có duỗi tay nhận lấy, nàng luôn luôn lạnh nhạt, trước nay nhưng người quen biết nàng thường theo bản năng là sợ hãi, người không quen biết không dám dễ dàng tiếp cận, người mới gặp trước mắt lại nguyện ý đưa ra thiện ý, nàng không biết có nên nhận hay không, cũng có chút luống cuống.

"Tỷ tỷ, tỷ không thích ăn bánh nướng sao?" Tiểu cô nương nhìn nàng.

Dạ Mị lấy lại tinh thần, cũng cảm thấy mình quá đa nghi, thấy đúng là đói thật, lại thấy tiểu cô nương nhiệt tình như vậy bèn vươn tay nhận lấy, biết bánh nướng này không có vấn đề, nhanh chóng cắn một miếng, không ngon cho lắm, nhưng cũng không đến nỗi khó ăn.

Ánh mắt nàng đảo qua tứ phía, thấy bốn bề vắng lặng, bèn hỏi tiểu cô nương một câu: "Tiểu cô nương, cha mẹ ngươi đâu?"

"Ô oa..." Tiểu cô nương lập tức bổ nhào vào trong ngực nàng khóc thành tiếng, "Cha mẹ mang ta tới xem hội đèn lồng, ta theo chân bọn họ đi lạc!"

Dạ Mị nhất thời choáng váng, nàng làm Biến thái thế kỷ 21 mọi người đều sợ hãi, lần đầu tiên gặp tình cảnh này, nàng cảm thấy mình có hơi ngốc: "Đừng khóc, không bằng ta giúp ngươi tìm xem nhé?"

Tuy mới gặp, nhưng cũng biết đứa nhỏ này thật sự tốt bụng, còn lạc khỏi cha mẹ, ốc không mang nổi mình ốc nhưng biết nàng đói bụng sẽ đem bánh nướng cho nàng ăn, giúp cô bé tìm cha mẹ cũng là chuyện nên làm.

Lại không nghĩ rằng, vừa mới dứt lời đã có một nam một nữ sốt ruột chạy đến đây, phụ nhân vừa tiến lên đã bế tiểu cô nương dậy: "Con đứa nhỏ này, ai cho ngươi chạy khắp nơi như thế, ngươi hù chết mẹ rồi!"

"Mẹ!" Hai mẹ con ôm nhau khóc một hồi.

Dạ Mị cắm thêm một miếng bánh nướng trong tay, nhìn chằm chằm hai mẹ con họ, có chút ngây dại, nhưng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Phụ nhân quay đầu nhìn về phía Dạ Mị, lập tức mở lời: "Cô nương, đa tạ cô giúp ta chăm nàng, thật là cảm ơn cô!"

Dạ Mị lập tức xấu hổ, nàng cũng khó mà nói, thật ra một người trưởng thành là nàng căn bản chưa kịp giúp đỡ chăm sóc tiểu cô nương nhà người ta, mà là tiểu cô nương rất thấu hiểu lòng người cho nàng một cái bánh?

Nhưng vẫn xấu hổ và lạnh lùng nói: "Không... Ta không giúp đỡ được gì."

Cha tiểu cô nương cũng nhìn Dạ Mị nói: "Thật là đa tạ cô nương, một nhà chúng ta đều sẽ cảm kích cô nương!"

Dạ Mị vội nói: "Ta thật ra không giúp được gì, nhưng nàng cho ta ăn một cái bánh nướng..."

Nhưng một nhà ba người kia nghe Dạ Mị nói xong toàn bộ quá trình vẫn nói mấy lời bày tỏ sự cảm kích, mới dắt tay tiểu cô nương rời đi.

Dạ Mị lần đầu tiên trong đời gặp chuyện như vậy, thấy bọn họ rời đi, đầu tiên là thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ lại lại cảm thấy buồn cười, một cái bánh này cũng không biết có cơ hội báo đáp cho tiểu cô nương hay không.

Nàng lại ăn thêm một miếng bánh nướng.

Ngay lúc này.

Phía tây cãi cọ ồn ào, nàng quay đầu nhìn lại thấy một đám người chạy tới, phía trước có một người đang chạy trốn. Người nọ chính về phía Dạ Mị, cặp mắt kia rất quen thuộc, đúng là là bóng đen nàng thấy ở góc đường vừa rồi.

Hắn chạy vội lại đột nhiên vấp, lảo đảo mấy cái, vừa vặn té ngã ngay trước mặt Dạ Mị.

Vươn tay, giống muốn bắt mắt cá chân nàng, nhưng cách có chút xa, không bắt được.

Hắn hơi thở mong manh, phun ra mấy chữ: "Cứu... Cứu ta."

Hắn nhìn nàng.

Trong ánh mắt không có hy vọng sống, chỉ có tuyệt vọng, giống như dù hắn có mở miệng cầu cứu cũng không trông cậy nàng có thể cứu vớt hắn, chẳng qua chỉ là giãy giụa trước khi chết mà thôi.

Đôi mắt xinh đẹp như vậy lại vô cùng tang thương, giống sớm đã nhìn thấu thế gian lạnh nhạt, khiến trái tim nàng thắt lại, nàng chưa từng có cảm giác như vậy.

Nháy mắt tiếp theo, hắn té xỉu bên chân Dạ Mị.

Dạ Mị ngẩng đầu, nhìn về phía những cái đó đuổi theo người. Đám người kia hung thần ác sát, nhìn thiếu niên té xỉu trên mặt đất, cao giọng nói: "Mang hắn đi!"

Dạ Mị thấy thế, thở dài một hơi.

Trước đó nàng cưỡng chế rời khỏi biên thành, bây giờ còn có rất nhiều binh lính truy đuổi nàng, vào thời điểm này nàng hẳn nên khiêm tốn một chút, không cần thiết phải gây chuyện khiến người khác chú ý, miễn chọc phải phiền toái lên người.

Nhưng người khác cầu đến trước mặt nàng... Đặc biệt là đôi mắt tang thương, thế nhưng có thể dao động tâm tình nàng...

Nàng nhìn về phía những người đó, sắc mặt đã lãnh đạm, nhìn không rõ hỉ nộ, lạnh giọng dò hỏi: "Các ngươi bắt hắn làm gì?"

Tên cầm đầu nhìn Dạ Mị, ánh mắt sáng ngời, trong lòng tức khắc nổi lên ý xấu, cô nương xinh đẹp như vậy, nếu có thể bắt cùngvề, nhất định có thể kiếm không ít tiền!

Nghĩ đến đó, gã vung tay lên, cao giọng nói: "Đưa cả hai người bọn họ đi luôn! Hai người các ngươi bị bán cho Mị Hương Các chúng ta rồi mà còn dám chạy, đúng là chán sống!"

"Hai người chúng ta bị bán cho các ngươi? Trong đó còn bao gồm cả ta? Ngươi chắc chứ?" Dạ Mị nhìn về phía gã, trong mắt hiện hàn quang.

Người nọ nhìn vẻ mặt Dạ Mị, tức khắc có chút kinh sợ, nhưng nghĩ đối phương chỉ là một thiếu nữ chưa đến hai mươi tuổi, có gì đáng sợ.

Gã thầm tự cổ vũ trong lòng, nhất thời dũng khí dâng lên: "Đúng vậy, đương nhiên bao gồm cả ngươi! Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn cùng chúng ta trở về, nếu không..."