Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 17: Ta là người các ngươi mua nổi sao?



Gã còn chưa dứt lời.

Dạ Mị bỗng nhiên rút chiết phiến bên hông, bạch quang loé lên, ném tới mặt người nọ.

Nhìn đó cũng chỉ là một thanh chiết phiến làm từ bạch ngọc không có sức sát thương, mọi người đều cho lần này nàng ra tay cũng chỉ làm trò cười.

Nhưng không ai nghĩ đến, chiếp phiến vừa bay đến gần gã, máu tươi trong nháy mắt phun như suối. Người nọ che mặt mình lại, phát ra tiếng kêu thảm thiết: "A..."

Nháy mắt tiếp, Dạ Mị vươn tay, chiết phiến đã yên vị trong lòng bàn tay nàng.

Gã tức giận đến nỗi gắt gao trừng mắt lườm Dạ Mị, phẫn nộ đến mức hai tròng mắt đỏ rực, rất muốn chửi thành tiếng, nhưng đau đớn khiến gã nhất thời không nói nên lời, chỉ hậm hực vươn tay còn lại chỉ vào nàng: "Ngươi..."

Người tới kẻ lui trên đường phố nhìn một màn này cũng bị dọa đến choáng váng, dồn dập lui về phía sau một bước, trong lòng run sợ nhìn Dạ Mị.

Không ai ngờ một vị cô nương xinh đệp như vậy lại có thể ra tay tàn nhẫn đến thế! Mọi người càng không ngờ thứ nàng tung chỉ là một chiết phiến, vậy mà lại có lực sát thương lớn đến vậy, cảm thấy thứ nàng ném ra hẳn là một thanh đao thì đúng hơn!

Mọi người ngược lại rất muốn đi lên xem náo nhiệt, nhưng vì sợ hãi nên đành co rúm lại tránh ở bên cạnh.

Mị Hương Các là thanh lâu lớn nhất trong thành, phía sau còn có quan phủ chống lưng, người bình thường căn bản không dám đắc tội, cô nương này lá gan cũng thật lớn.

Dạ Mị khép chiết phiến trong tay lại, hàn quang trong mắt quét đến tên cầm đầu, lạnh giọng mở miệng:" Cho ngươi một cơ hội trả lời thành thật, ta thật sự bán mình cho các ngươi?"

"Đương nhiên!" Đau đớn trên mặt tên cầm đầu đã giảng bớt, gã mạnh miệng.

Lời gã nói miễn cưỡng có thể nghe được, máu trên mặt vẫn không ngừng chảy xuống, điều này càng khiến gã thêm thống hận Dạ Mị, nghiến răng nghiến lợi quát, "Tiện nhân, bọn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Các huynh đệ, lên!"

Giọng gã vang lên, đám tiểu lâu la đứng sau lưng gã còn chưa kịp xông lên.

Dạ Mị ánh mắt lạnh lùng, chiết phiến trong tay lại một lần nữa công kích tên cầm đầu.

Gã bất chấp muốn xông lên phản kích, lại trơ mắt nhìn chiết phiến một lần nữa đánh úp lại mình, dưới tầm không chế của Dạ Mị, chiết phiến quét qua đùi gã, lập tức máu chảy đầm đìa, kinh mạch ẩn hiện, gã đau đến ngã xuống đất, tức khắc bắt đầu lăn lộn, ngay cả dư lực để giãy giụa cũng không có.

Đám tiểu lâu la vừa nhìn thấy lão đại bị đánh, lập tức nhào lên, vọt tới chỗ Dạ Mị.

Nhưng còn chưa kịp tới gần, đã thấy Dạ Mị nhếch miệng cười lạnh, nàng cũng chưa vội phản ứng.

Nhưng ngay sau đó, mọi người liền thấy chiết phiến vừa mới công kích lão đại của chúng, còn chưa trở lại trong tay Dạ Mị bỗng nhiên cử động như vật sông, vài tiếng 'vụt vụt' vang lên, xoay trong không trung rồi công kích những tiểu lâu la đó

Mọi người không dám tin mở to mắt, sau khi nàng dùng chiết phiến đả thương người, thế nhưng nó vẫn còn có thể cử động, tạo ra đợt công kích mới... Thực lực như vậy....

Mọi người càng không dám tin nhìn đám tiểu lâu la ấy bị chiết phiến công kích ngã xuống đất, không ngừng phát ra tiếng kêu thẩm thiết, đủ loại vết thương có nhẹ có nặng, miệng vết thương máu tươi đầm đìa.

Mọi người càng không dám tin nhìn chiết phiến giống như có linh hồn bay trở về, yên vị trong tay Dạ Mị.

Năng lực sử dụng chiết phiến như vậy, trong thiên hạ chỉ sợ là tuyệt vô cận hữu*!

* Tuyệt vô cận hữu – 绝无仅有 – jué wú jǐn yǒu (chỉ có một, không có thứ hai, hình dung người/ vật có rất ít, rất hiếm. Gần nghĩa với độc nhất vô nhị ( Nguồn: https://hoasinhanhca.wordpress.com/thanh-ngu-tuc-ngu-i/)

Chỉ là một lát, những người đó liền đã toàn bộ bị thương ngã xuống đất, đều đau ngã trên mặt đất lăn lộn.

Ánh mắt một đám người nhìn Dạ Mị đều biến thành hoảng sợ.

Nhưng Dạ Mị luôn luôn nhận thức tất thảy của bản thân đều là ưu điểm, nhìn lướt qua đám người đang hoảng sợ, lạnh lùng nói: "Ta biết bản thân vừa ra tay liền dễ dàng trở thành tiêu điểm cho nên đã tận lực khiêm tốn. Nếu không phải bọn họ ép ta động thủ, ta cũng không muốn kinh diễm chúng sinh."

Mọi người: "..." Bọn họ một chút cũng không cảm thấy kinh diễm, chỉ cảm thấy mình suýt chút nữa bị dọa tiểu ra quần.

Cũng không biết vị cô nương này nghiêm túc tâng bốc bản thân như vậy có ngượng mồm hay không, nhưng nàng quả thật cũng có vốn liếng để kiêu ngạo.

Dạ Mị nói xong, cũng mặc kệ phản ứng của mọi người, từng bước một đi đến chỗ đám người kia.

Ánh mắt đám lâu la nhìn nàng như nhìn hung thần ác sát, dần dần trở nên sợ hãi, ngay cả tên cầm đầu cũng co người lại, nhích về phía sau một chút.

Gã đã không còn dám mắng chửi nữa, nữ nhân này thật sự quá khủng bố.

Gã đem theo nhiều huynh đệ như vậy mà giờ đều bị đánh gục trên đất, người trước mặt còn chưa động thủ động cước gì, chỉ tung ra một chiết phiến. Cao thủ như vậy mà gã cũng dám mắng thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Dạ Mị đi đến trước mặt gã, phe phẩy chiết phiến, tư thái tản mạn, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, lạnh lùng mở miệng: "Biết sai rồi sao?"

"Biết!" Bọn họ chỉ cảm thấy cả chỗ nào cũng đau vô cùng, bèn gật đầu như đảo tỏi.

Dạ Mị ánh mắt lạnh lùng: "Nga? Sai ở chỗ nào?"

Tên cầm đầu lập tức nói: "Chúng ta... Chúng ta không nên cường đoạt dân nữ mạo phạm ngài, cũng không nên... Cũng không nên tính kế vị tiểu công tử kia, chúng ta..."

"Phập!" Chiết phiến trong tay Dạ Mị bỗng nhiên chuyển động, cắm vào eo của đối phương.

Sau khi tung ra một kích như thế, chiết phiến nhanh chóng xoay chuyển, trở lại lòng bàn tay Dạ Mị.

Tên cầm đầu kia trúng chiêu lại hét thảm một tiếng, eo gã đã bị chém đến máu thịt trầy trụa, không ngừng lăn lộn.

Ánh mắt Dạ Mị lạnh lẽo nhìn gã, lạnh lùng nói: "Cái sai thứ nhất chính là không nên nói ta cũng bị bán cho các ngươi. Dung mạo và thực lực của ta là thứ các người mua nổi sao?"

Quần chúng ăn dưa: "...?"

Gã cầm đầu ôm eo lăn lộn nửa ngày suýt nữa bị chọc tức đến ngất đi, một hơi thiếu chút nữa không thể ngóc đầu dậy.

Gã đau đến sắc mặt vặn vẹo, vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Dạ Mị.

Dạ Mị sắc mặt lạnh băng: "Làm sao, ta nói có gì sai?"

"Không... Không có... Cô nương, cô nương mỹ diễm vô song, là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cô nương... Cô nương thực lực siêu quần, chúng ta... khẳng định mua không nổi cô nương!" Gã nói, quả thực muốn khóc.

Trong lòng cũng cực kì hận bản thân, tại sao lại muốn trêu chọc sát thần như vậy.

Nhưng mà nàng nói cũng không sai, thực lực như nàng, bọn họ đừng nói là không mua nổi, căn bản là không thể trêu vào.

Nghe Gã tán thưởng sắc đẹp của nàng như vậy, trong lòng Dạ Mị sinh ra vài phần khoan dung khó có được.

Nàng lạnh lùng nhìn bọn họ, lãnh đạm nói: "Đừng để cho ta nhìn thấy các ngươi cưỡng ép lừa bán thiếu nam thiếu nữ, nếu không..."

"Chúng ta đã biết, chúng ta cũng không dám nữa!" Một đám người chịu đau bò dậy, đồng loạt dập đầu với Dạ Mị, hy vọng nàng có thể buông tha mình.

Đám quần chúng ăn dưa bên cạnh hóng một lúc lâu, sợ hãi qua đi, trong lòng cũng có chút bội phục Dạ Mị lên.

Mị Hương Các mấy năm nay ỷ vào phía sau có người chống lưng vẫn luôn tác oai tác quái, người bình thường cũng không dám đối nghịch bọn họ, mấy năm nay không biết đã làm hại bao nhiêu con gái nhà lành, lúc này thấy chúng bị giáo huấn một trận, bọn họ nhìn cũng cảm thấy hả giận.

Dạ Mị gật đầu, cười lạnh nói: "Cút đi! Lần sau nếu lại nhìn thấy cô nương nào xinh đẹp giống như ta còn ảo tưởng bản thân mình mua nổi, mạnh mẽ đi lên thì sẽ không chỉ bị đánh một trận đơn giản như hôm nay đâu!" ( Mị ca thật đáng yêu 🥰🥰)

Quần chúng ăn dưa: "...!"

Tuy rằng bọn họ rất bội phục nàng nhưng trong lòng vẫn có chút cạn lời.

Đám kia bị đánh nửa ngày trời, làm gì có thừa hơi sức để cạn lời, lập tức bò dậy, té ngã lộn nhào xoay người chạy.

Dạ Mị thu chiết phiến lại, ngồi xổm xuống, xốc bóng đen vừa té xỉu bên chân nàng lên.

Người cũng đã cứu, nàng vốn cũng không muốn quản quá nhiều. Nhưng trong đầu không thể hiểu được lại nhớ tới đôi mắt tang thương không nói nên lời kia. Nàng dừng lại một chút, lạnh mặt khiêng người trên mặt đất lên rồi bỏ đi.

Lại không biết, cách đó không xa trên nhà cao tầng.

Một đôi mắt cao thâm khó đoán nhìn chằm chằm một màn này.

Tuỳ tùng bên cạnh nam nhân ấy dò hỏi: "Vương gia, chúng ta cần phải..."

Người nọ thanh tuyến tươi mát, nhẹ nhàng nói: "Tạm thời không cần ra tay, đi theo nàng."