Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 2: Ngươi có cởi hay không? Không cởi vậy ta đi



Ngọc Vĩ yên lặng thở dài một hơi, trong lòng lặng lẽ thắp một nén hương cho vị cô nương trước mặt này.

Theo lẽ thường, các cô nương thấy một màn này, thấy một tuyệt thế mỹ nam tử như điện hạ nói ra những lời như vậy đều sẽ có vẻ ngượng ngùng, trái lương tâm nói mình không muốn xem điện hạ cởi áo tháo thắt lưng, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kích động, hận một nỗi không thể lại đây trực tiếp giúp điện hạ cởi.

Sau đó, điện hạ sẽ cho rằng các nàng đối nhân xử thế không đủ thành thật, lấy lí do các nàng khẩu thị tâm phi, ác độc lừa gạt tấm lòng chân thành của điện hạ, giết chết nàng ta.

Cô nương này đúng thật là xui xẻo, vừa vặn đụng phải lúc điện hạ vừa xử lý xong hai thứ sâu bọ quấy nhiễu, sát tính còn chưa tan.

Ngọc Vĩ cân nhắc như thế, dùng một loại ánh mắt trách trời thương dân nhìn về phía Dạ Mị...

Dạ Mị nghe hắn nói lại càng sửng sốt. Giờ phút này cả người nàng vừa từ trên trời rơi xuống, nghiêng đầu nhìn ngó, nàng đang nằm vắt vẻo trên một đỉnh núi cao, mắt thấy bản thân nằm cách mặt đất sáu thước, trực tiếp ngã xuống như vậy, chắc chắn không chết cũng tàn phế.

Nàng ánh mắt lạnh lùng, nhanh chóng rút từ trong tay áo ra một con dao găm, hung hăng cắm vào bên cạnh núi đá!

Tiếng "Phập" truyền đến, là tiếng dao găm cắm ngập vào khối đá.

Dao găm cắm vào giữa khối đá, thân thể trượt xuống, tuy rằng nàng rơi có chút nhanh, nhưng như vậy đã đủ để không bị ngã chết.

Cách mặt đất còn có nửa thước, nàng thả người nhảy xuống, vững vàng tiếp đất, ngoại trừ bàn tay bởi vì nắm chặt chủy thủ mà sưng đỏ thành một mảng, cổ tay cũng tê dại, cả người không một vết thương.

Dao găm chuyển động, chui vào trong tay áo, sắc mặt nàng lãnh đạm như cũ, không có nửa phần sợ hãi vì sống sót sau tai nạn nguy hiểm, suýt chút nữa ngã chết.

Trong mắt nàng, đó căn bản không được coi là nguy hiểm.

Bắc Thần Tà Diễm cũng sửng sốt một chút, trên gương mặt yêu dị mang theo nụ cười ưu nhã, nghiền ngẫm nhìn nàng.

Đôi mắt lộ tà quang, cảm xúc trong đó khiến người ta khó lòng nhìn trộm.

Thú vị, biết tự cứu mình, còn có khí độ lâm nguy bất loạn. Nam nhân như vậy trong chốn võ lâm không hiếm thấy, nhưng nữ nhân như vậy tuyệt không nhiều!

Vững vàng rơi xuống đất, Dạ Mị nhanh chóng nhìn về phía hắn, không thể không nói nam nhân này cảm giác tồn tại quá mạnh, tuấn mỹ đến mức khiến cho người ta không thể nào dời mắt.

Sắc đẹp của hắn tựa như thần tiên, lại nhuốm tà khí của yêu ma thượng cổ. Mỗi một tư thái, mỗi vẻ mặt đều không một góc chết. Giống như Đức Phật lịch kiếp nhiễm khói bụi chốn nhân gian sinh ra yêu mị, giống như chất độc chết người khảm vào tận trong tâm, ngay cả hơi thở cũng có một cỗ hương vị mê hoặc thế nhân. Một thân huyền y phiêu diêu, tay áo rộng cũng theo gió lay động, duy mĩ giống như một bức họa.

Thấy hắn thật sự cởi áo, đôi môi mỏng lạnh cũng mỉm cười, từng ngón tay thon dài chậm rãi kéo đai lưng, động tác thong thả mà ưu nhã, giống một con mèo Ba Tư lười biếng cao ngạo, thong thả gợi lên dục vọng trong tâm hồn.

Dạ Mị thở dài một hơi, cho dù có nam sắc khuynh tâm như vậy dụ hoặc. Lí trí không cho phép, sắc mặt nàng vẫn lãnh đạm trước sau như một: "Bằng hữu! Ta biết bản thân đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khiến ngươi khuynh đảo, để ngươi mới gặp chưa được bao lâu đã muốn nghiêm túc trang điểm sao cho thật đẹp mắt, ăn mặc khiêu gợi đến đây cởi áo tháo thắt lưng câu dẫn ta. Nhưng mà vị tiên sinh này, chúng ta chưa từng gặp mặt, ngươi quá nhiệt tình như vậy cũng không tốt, cho nên... Không bằng như vậy đi, ngươi cởi quần ra trước đã?"

Mấy năm nay gặp được không ít trai đẹp, nhưng vị trước mặt này tuyệt đối có thể trong nháy mắt hạ gục tất cả soái ca nàng từng gặp nửa đời, cho dù nàng đối với sắc đẹp chưa từng có nửa phần hứng thú, nhưng có thể thưởng thức một chút cũng không tồi.

Ngọc Vĩ: "..." Cái... gì, hắn không nghe lầm chứ?

Điện hạ sáng sớm tới đây câu dẫn nàng?! Còn nói cái gì mà... cởi ra... Rồi nói ăn mặc khiêu gợi...

Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, ý cười trên khóe môi cũng chậm rãi cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm Dạ Mị bỗng nhiên trở nên kỳ dị.

Thấy trên mặt nàng không có nửa điểm đùa giỡn, càng khiến cho hắn phải nghiền ngẫm, hắn rất lâu đã không có được cảm giác mới mẻ thú vị này, đôi tay dừng lại.

Lặng im mất một lúc lâu, hắn bỗng nhiên nhìn chằm chằm mắt nàng, ưu nhã cười: "Vị cô nương này, ngươi tên gì?"

Âm điệu ưu nhã êm tai, tựa đàn cổ đàn tấu lên điệu tà âm, khiến người nghe không biết phải diễn tả thế nào.

Nghe vậy, bạn học Ngọc Vĩ vốn đang lặp lại lời nói vừa rồi của Dạ Mị liên tục trong não lại đau đầu, trong lòng càng thương hại vị cô nương này, điện hạ bắt đầu hỏi tên tuổi, lấy tính tình điện hạ thị huyết tàn nhẫn, sợ là lại muốn trút giận lên đầu người ta, diệt sạch toàn bộ thân thích họ hàng của nàng ta.

Thấy nam nhân yêu mị trước mặt dừng động tác cởi đồ, nàng mới dần dần thu hồi ánh mắt chăm chú, cũng bắt đầu ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.

Quay đầu nhìn lại, mới phát hiện ra trong phạm vi 5 mét, đầy đất đều là thi thể.

Thứ duy nhất ngoài ý muốn chính là phần lớn hung khí cắm trên thi thể người đều không phải vũ khí sắc bén, mà là nhánh cây.

Thủ đoạn giết người vậy, dù là Dạ Mị trong lòng cũng có đôi chút tán thưởng. Nam nhân này một hơi giết được nhiều người như vậy, tám chín phần cũng là một sát thủ đứng đầu!

Dạ Mị quay đầu lại nhìn về phía Bắc Thần Tà Diễm, trong vô thức lại tán thưởng mĩ mạo của hắn thêm nữa.

Lại không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ lạnh lùng nói: "Thì ra là đồng nghiệp, thủ đoạn giết người không tệ, đủ dứt khoát."

Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo lãnh diễm, ánh mắt sáng quắc tựa hồ có thể tràn ra một hồ nước xuân: "Cô nương như vậy là đang khen ngợi Diễm?"

Các cô nương bình thường không phải là trông thấy thi thể, liền sợ tới mức la hoảng lên, hoặc là chỉ vào mũi hắn, mắng hắn là sát nhân cuồng ma sao?

Còn có... đồng nghiệp?

Dạ Mị gật đầu, sắc mặt lãnh đạm như cũ: "Không tồi! Nhưng mà, từ thủ đoạn giết người là có thể nhìn ra, chúng ta không phải đồng loại. Ta có thói quen hành hạ người đến chết. Rốt cuộc, trong đại đa số thời điểm, tàn nhẫn mới là phương thức ngăn chặn phiền toái tốt nhất. Còn có, ngươi rốt cuộc có cởi hay không? Không cởi vậy ta đi!"

Cùng lão đại rơi vào lòng biển, không biết được lão đại ở đâu, có phải cũng rớt xuống nơi này như nàng không... Tuy biết rằng với năng lực của nữ nhân kia tuyệt sẽ không xảy ra chuyện, nhưng cũng khó tránh khỏi có điểm sầu lo.

Nếu không phải người nam nhân này thật sự quá đẹp, khiến nàng nổi lên tâm tư muốn chiếm chút tiện nghi, nàng căn bản sẽ không chần chờ.

Đúng rồi! Từ từ đã, các nàng khi đó là rơi vào trong biển cơ mà? Vì sao khi vừa mở mắt ra lại là cảnh núi rừng hoang dã? Nàng bây giờ đang ở đâu? Đáy lòng bỗng nhiên hoảng loạn.

Mà Bắc Thần Tà Diễm nghe thứ lí luận kỳ dị của nàng, khóe miệng bỗng chậm rãi nhếch lên, thầm tán dương. Tàn nhẫn, đúng là phương thức ngăn chặn phiền toái tốt nhất.

Môi mỏng khẽ nhếch, nàng vừa nói ra những lời này, hắn chậm rãi tới gần, thanh âm nhã nhặt, "Diễm và cô nương không phải đồng loại sao? Như thế nào mới có thể cùng nàng chung lối?"

Theo theo bước chân hắn chậm rãi, uy áp trên người hắn từ từ hiển lộ, như cuồng mãng yêu quang, khiến người kinh sợ.

Dạ Mị trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại càng căng thẳng.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng cảm giác được một loại áp bách. Loại áp bách bức người này khiến nàng cả người không được khoẻ, tay không tự chủ mà nắm lấy dao găm trong tay áo, đây là bản năng tự nhiên của một sát thủ.

Một sát ý bức người ấp ủ ở trong tay hắn chớp mắt đã bao phủ bốn phía! Thanh âm đối diện lại càng thong thả ung dung: "Ba vấn đề, cô nương một cái cũng chưa đáp mà đã muốn chạy sao? Cô nương như vậy, Diễm sẽ rất khổ sở. Bởi vì Diễm trời sinh tính mẫn cảm, thập phần mẫn cảm, nội tâm quá mức yếu ớt nhạy cảm, chịu không nổi một chút coi thường hay tổn thương."