Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 3: Cô nương xin dừng bước



Nội tâm mẫn cảm yếu ớt?

Dạ Mị nghiêng đầu nhìn thoáng qua đám thi thể trên mặt đất, có thể một lượt tàn sát nhiều người như vậy, nội tâm cho dù không cường hãn như trâu thì cũng không có chút liên quan gì đến mẫn cảm yếu ớt.

Nhưng mà hắn có bị tổn thương tâm hồn hay không không nằm trong phạm vi suy tính của nàng.

Phía sau lưng có sát ý bao phủ, biết nam nhân kia vô cùng có khả năng sẽ ra tay với nàng, nàng vẫn không quay đầu lại, rảo bước về phía trước.

Giọng nói của Dạ Mị lãnh đạm như cũ: "Nếu như nội tâm ngươi thật sự quá yếu đuối, ngươi hẳn là nên trải qua nhiều tổn thương một chút, tôi luyện thêm can đảm. Còn nữa, ngươi cũng không cần quá mức coi thường trái tim mình, nói không chừng nó còn kiên cường hơn ngươi nghĩ rất nhiều! Ít nhất theo ta thấy, nó cũng không phải đặc biệt yếu ớt."

Ngọc Vĩ khóe miệng giật giật, nhìn chằm chằm bóng dáng Dạ Mị, nàng như vậy là tốt bụng an ủi điện hạ sao?

Bắc Thần Tà Diễm ánh mắt kỳ dị, nhìn chằm chằm Dạ Mị đã sắp khuất bóng.

Lòng bàn tay mang theo nội lực đầy sát ý, thế nhưng chỉ trong chớp mắt đã nhạt đi rất nhiều. Hắn ưu nhã vươn tay, như làn sóng xuân phảng phất, mang đến một trận gió dịu dàng...

Ôn hoà như gió xuân, lại khiến Dạ Mị phải nhíu mày.

Nàng phát hiện chân của mình giống bị cái gì trói buộc, đã không thể đi phía trước, thân thể lại bị làn gió ôn nhu này từng chút một xé rách, không thể đứng vững, nàng thậm chí còn bị kéo về phía sau vài bước!

Nàng bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía hắn.

Không biết từ khi nào, hắn đã tới ngay phía sau lưng nàng. Hai người cách xa nhau cũng chỉ còn nửa bước.

Dạ Mị trong lòng nhảy dựng lên, hắn vậy mà còn có thể bất động thanh sắc tới sau lưng nàng, như vậy nói lên điều gì?

Chỉ có một lí do duy nhất, thực lực của hắn không kém nàng một chút nào, thậm chí còn có khả năng vượt xa nàng!

Nhưng khiến nàng không thể lí giải chính là, trận gió này rốt cuộc là như thế nào, siêu năng lực sao?

Nàng nghi hoặc trong lòng, tới trước mặt nam nhân, chậm rãi vươn tay.

Nàng ánh mắt lạnh lùng, hai người ngầm đấu ở giữa, chủy thủ trong tay áo lướt qua khuôn mặt hắn.

Gương mặt tuấn mĩ phảng phất yêu khí bởi vậy ngưng ra một nét cười nghiền ngẫm, ngón tay ngọc thon dài rất nhanh liền tóm chặt tay Dạ Mị.

Hung hăng một chút, đem Dạ Mị gắt gao ôm vào lòng!

Ngay sau đó, hắn buông tay nàng ra, ôm lấy vòng eo nhỏ, cũng là để dao găm trong tay Dạ Mị có thể hoành hành thoải mái ở bên hông hắn, nhưng hắn chẳng thèm để ý.

Dạ Mị đụng phải thân thể hắn, cảm nhận được phần cơ bắp co dãn trên người hắn, có hơi hoảng hồn, hơi thở nam tính ập vào trước mặt, ưu nhã mà tràn ngập tà khí yêu mị, giống như kịch độc, có loại lực hấp dẫn trí mạng.

Nàng còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay khác đã nâng cằm nàng lên.

Hai người đối diện.

Hắn thần thái ưu nhã, nhưng trên mặt lại lộ ra tà khí ác ma, chậm rãi nói: "Cô nương, thời điểm chưa chắc mình có khả năng thủ thắng hẳn là lúc nàng nên thu lại nanh vuốt của mình! Rốt cuộc Diễm là một người trời sinh yếu đuối nhát gan, hy vọng thế giới hoà bình tĩnh lặng, sợ hãi vũ đao động thương!"

Lời thì là như vậy, nhưng trên mặt chẳng có lấy nửa phần sợ hãi.

Ánh mắt Dạ Mị nhìn hắn nhiều thêm vài phần hứng thú.

Nàng xoay chủy thủ đang kề sát bên hông hắn vài vòng rồi thu lại vào trong tay áo.

Người nam nhân này có chút bí ẩn, nàng rất có hứng tìm hiểu kĩ càng, đương nhiên, tiền đề là hắn không có ý định giam cầm nàng.

Dạ Mị lại nhìn hắn, thân hình mảnh mai nằm gọn trong lồng ngực, cũng không vội vàng thoát thân mà chỉ hờ hững nói: "Nếu nhát gan, ngươi có thể xem thêm một chút truyện cổ thần quái, có thể giúp tôi luyện can đảm. Nhưng như vậy thì xem ra ngươi không thể cùng ta đồng sinh cộng tử... Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

Nghe vậy, Ngọc Vĩ khóe miệng méo xệch, Tứ hoàng tử nhà hắn là kẻ khiến thiên hạ sợ hãi nhất, còn cần xem chuyện cổ thần quái để tôi luyện can đảm?

Bắc Thần Tà Diễm đang muốn mở miệng, bỗng nhiên phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Rất nhanh, bốn phương tám hướng vọt tới rất nhiều binh lính, cầm đầu còn có hai võ tướng.

Một vị võ tướng uy vũ cương ngạnh, trên mặt tràn đầy chính khí, mà ngoại trừ chính khí, còn có cả sự phẫn nộ.

Hắn tới trước mặt nam nhân kia, mọi người đồng loạt quỳ xuống: "Tứ hoàng tử điện hạ!"

Bắc Thần Tà Diễm nhìn bọn họ một cái, từ từ buông lỏng tay Dạ Mị, cặp mắt tà mị khoá chặt lấy nàng, biểu tình tuyệt đẹp mà mê người: "Mỹ nhân, trước khi Diễm đối với nàng mất đi hứng thú, đừng rời khỏi tầm mắt của ta. Kiên nhẫn của ta có hạn, không thích chơi trò mèo vờn chuột!"

Dạ Mị tự nhiên có thể nghe được ý tứ uy hiếp trong câu nói ấy, lại lười không muốn cùng hắn so đo, rốt cuộc ai là mèo ai là chuột, còn chưa phân định rõ ràng.

Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua binh lính quỳ đầy đất.

Một nhóm binh lính nhịn không được lặng lẽ nhìn thoáng qua Bắc Thần Tà Diễm, sau đó bắt đầu run bần bật.

Dạ Mị liếc qua đám người hoảng sợ, lại nhìn về phía nam nhân yêu mị trước mặt, trong lòng lập tức có linh cảm không tốt: "Đây là nơi nào? Đã là năm bao nhiêu rồi?"

Bắc Thần Tà Diễm im lặng không nói, sóng mắt dụ hoặc nhẹ nhàng quét qua trên người nàng, ngữ điệu có phần ôn nhu: "Nơi này, là Bắc Thần hoàng thành biên cảnh tiếp giáp với Đại Mạc, hiện tại sao, ta ngẫm lại, ừm, là Bắc Thần hoàng triều kiến quốc 320 năm."

Dạ Mị không nhịn được nhíu mày, Bắc Thần hoàng triều? Nàng thật sự xuyên không?

Một vị võ tướng tức giận quỳ gối bên chân hắn nghe đến đó không nhịn được nghiến răng nhắc nhở: "Điện hạ, hiện tại đã là kiến quốc 470 năm!"

Hắn nói ra lời này, Bắc Thần Tà Diễm mi mắt cũng chưa nâng một chút.

Hắn ung dung sửa sang tay áo, khóe miệng khẽ giương lên, ưu nhã nói: "Nga, loại việc nhỏ này rất quan trọng sao? Kiến quốc được bao nhiêu năm, tất cả đều chỉ là một con số, những người không muốn quên công đức của các vị tiền bối đều canh cánh trong lòng về niên đại, nhưng bản điện hạ không cho là đúng, người có thực lực ánh mắt đều đặt ở tương lai, kẻ không có thực lực khó có thể quên đi quá khứ. Viên tướng quân, ngươi không có chí tiến thủ như vậy, ngươi đã biết tội chưa?"

Ngọc Vĩ ngửa đầu nhìn trời, nội tâm gào thét: "Điện hạ, không bằng ngài trực tiếp thừa nhận mình nhớ lầm."

Khóe miệng Dạ Mị nhếch lên, nhìn bộ dáng bọn họ không giống như đang diễn kịch, trong lòng bắt đầu gợn sóng. Xuyên không, xã hội phong kiến, người nam nhân này là hoàng tử, còn có cả binh lính, bước tiếp theo nàng nên làm thế nào?

Trong lúc suy tư, nàng liếc qua võ tướng được gọi là Viên tướng quân kia, thái dương gã phẫn nộ nổi đầy gân xanh, bởi vì những lời này mà hung hăng nhảy lên một chút.

Viên tướng quân sắc mặt tái xanh, cuối cùng cắn răng cúi đầu, cả giận nói: "Điện hạ muốn hưng sư vấn tội, mạt tướng không dám có ý kiến! Chỉ là Đại Mạc binh tình khẩn cấp, điện hạ có thể giải thích một chút, đêm qua điện hạ rõ ràng đã nói, sáng nay chỉnh quân, điện hạ mang chúng ta ra khỏi thành nghênh địch. Vì sao sáng sớm nay, mạt tướng cùng bọn lính đều đã chuẩn bị tốt, điện hạ không xuất hiện mà lại có mặt ở nơi này?"

Rõ ràng điện hạ không cần ra tay, lấy thực lực của điện hạ, chỉ cần ngài đứng ở trên tường thành, đám người Đại Mạc kia đã sợ tiểu cả ra quần, nhưng người lại...

Viên tướng quân đã quên, điện hạ của hắn là người như thế nào, sao có thể để ý đến một việc như thế. Nhưng làm một vị tướng quân cúc cung tận tụy, đem lợi ích quốc gia đặt lên trên hết, cục tức này gã thật là nuốt không trôi!

Bắc Thần Tà Diễm sửng sốt, thật ra hơi nhướng mày, nhìn lướt qua Ngọc Vĩ: " Đên qua ta đã nói như vậy sao?"

"Quả thực chính là như vậy!" Ngọc Vĩ vẻ mặt chết lặng, sáng sớm hôm nay hắn còn nhắc nhở điện hạ, nhưng mà điện hạ khi đó đã nói như thế nào nhỉ?

Nga đúng rồi, điện hạ nói, xuất binh, loại chuyện này quá mức nhàm chán, hắn hôm nay không có tâm tình để ý tới.

Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, mỉm cười gật đầu, ánh mắt quét về phía Viên tướng quân, ưu nhã nói: "Thì ra là thế, Diễm thức trắng đêm suy tư, tự cảm thấy xuất binh nghênh địch sẽ làm cho một bộ phận binh lính chết trận sa trường, làm cho người nhà bọn họ thương tâm muốn chết, xuất phát từ lòng thương đối với bọn lính, bản điện hạ sáng nay không xuất hiện. Giờ phút này Diễm lại bởi vậy mà bị Viên tướng quân trách cứ, vì sao thiện tâm lại không được thiện báo, vì sao quan tâm lại phải bị xuyên tạc, vì sao sự nhân từ của Diễm ở trong mắt ngươi lại hèn hạ như vậy? Viên tướng quân, thừa nhận đi, ngươi nóng lòng muốn xuất binh là để lập được đại công, lấy tính mạng binh lính tới đổi tiền đồ của ngươi, như vậy trong lòng ngươi thật sự không hổ thẹn sao?"

Viên tướng quân nghẹn họng, bị hắn chọc tức đến sắc mặt đỏ bừng: "Mạt tướng..."

Nghẹn họng, lại càng không nói lên lời!

Quốc nạn ở ngay trước mắt, xác thật cần bọn họ xuất binh, nhưng mà lời Bắc Thần Tà Diễm nói, hắn cũng không có cách nào phản bác, bởi vì hắn đích xác cũng mong được kiến công lập nghiệp làm rạng rỡ tổ tiên, nhưng như vậy lại chọc đến hắn sao?

Nhìn Viên tướng quân không nói lời nào, Bắc Thần Tà Diễm chậm rãi vươn tay, một cỗ lực đạo vô hình bóp lấy cổ Viên tướng quân.

Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Xem đi, ngươi thật là ích kỉ độc ác! Ngươi ác hành ác ngôn, đã làm tổn thương tấm lòng Diễm, Diễm thiện lương như vậy cũng đau lòng khó nhịn! Bản điện hạ quyết định giết ngươi, miễn cho ngươi chung thân không thay đổi, lấy ác hành ác ngôn làm tổn thương người khác!"

Hắn nói đau đớn khó nhịn, biểu tình lại vân đạm phong khinh.

Viên tướng quân bị bóp cổ, suýt nữa tức tối nôn ra một búng máu!

Bọn lính đại khái là hoảng sợ, không giám nói gì. Danh tướng đi bên cạnh Viên tướng quân lúc nãy còn cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, sợ rằng bị liên luỵ.

Nhìn đám người Bắc Thần hoàng triều hoảng sợ quỳ trên đất, Dạ Mị đại khái hiểu được nam nhân này ở trong lòng mọi người là loại gì hình tượng, sợ rằng hai chữ ác ma cũng không thể so sánh, xem ra vừa rồi hắn với nàng đã gọi là khách khí!

Nàng nhìn ánh mắt mọi người đều ngưng tụ trên người Bắc Thần Tà Diễm, lặng lẽ lui về phía sau hai bước, xoay người chuẩn bị đào tẩu, tránh để lại phiền toái.

Lại không nghĩ rằng, nam nhân kia đã sớm có cảnh giác, răng rắc một tiếng, vân đạm phong khinh mà bẻ gẫy cổ Viên tướng quân.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, hắn nghiêng đầu nhìn về phía nàng, nàng lùi lại thêm hai bước.

Gương mặt yêu mị mang nét cười, tay áo rộng khẽ phất, tay nắm chặt phía sau lưng, sắc thái ưu nhã tựa thiên thần, ôn nhu mở miệng: "Cô nương, xin dừng bước! Ngươi thật sự nhẫn tâm dẫm đạp lên trái tim đã sớm tin tưởng người sẽ không bỏ ta mà đi phải chịu vạn kiếm xuyên tâm sao?"

Dạ Mị ánh mắt lạnh lùng, quay đầu lại nhìn về phía hắn, ngữ khí lạnh lẽo: "Nếu ta nhất định phải đi?"