Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 4: Có phải ngươi vừa gặp đã yêu ta?



"Hít..." Binh lính xung quanh hít đầy một ngụm khí lạnh, trong nội tâm đều cảm thấy, lá gan của nữ nhân trước mặt quả thực lớn đến đáng sợ.

Khóe miệng Bắc Thần Tà Diễm dương nhẹ, không hề phẫn nộ, tiếng cười lại càng thong thả ung dung, chậm rãi nói: "Nếu nàng nhất định phải đi, Diễm có lẽ sẽ nhịn không được mà giữ lại thi thể nàng bên người. Suy cho cùng "bầu bạn" là một danh từ vĩnh hằng, cũng không yêu cầu người bầu bạn nhất định phải còn sống, để thi thể nàng ngày ngày bầu bạn với Diễm, Diễm vẫn có thể thỏa mãn!"

Dạ Mị nhìn chằm chằm hắn thần thái ưu nhã không có lấy một tia đùa cợt, hiếu kì quan sát một lát.

Cuối cùng nàng hỏi ra một vấn đề thắc mắc đã lâu, âm thanh lãnh đạm như cũ: "Ngươi có hứng thú với ta, hỏi liên tục nhiều vấn đề, lại còn không chịu cho ta đi. Bây giờ còn nói ra những lời sến súa như vậy. Nói thật đi, ngươi có phải vừa gặp đã yêu ta?"

"Khụ..." Ngọc Vĩ ho khan một tiếng, xoay đầu, ho đến khi sắc mặt đỏ bừng.

Vẻ mặt binh lính cũng ngơ ngác, nhìn Dạ Mị, nữ nhân này quả thực lớn lên vô cùng xinh đẹp, vẻ mặt băng lạnh như sương, gợi lên được ham muốn chinh phục của đàn ông, phục sức trên người từ cổ cho đến mắt cá chân, bên hông quấn đai lưng màu đen mềm mại như dải lụa. Tuy rằng bọn họ chưa từng thấy qua thứ chất liệu như vậy, nhưng quần áo cũng không quá kỳ quái, không khác đồ cổ trang bao nhiêu.

Chỉ là, nàng đã nói... Điện hạ của bọn hắn loại phụ nữ gì mà chưa thấy qua? Sẽ Vừa gặp đã yêu nàng? Nàng có phải điên rồi hay không?!

Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, ánh mắt ngưng đọng.

Đôi mắt yêu tà quét nàng từ trên xuống dưới, đột nhiên bật cười, nụ cười cao quý của thần linh để thế nhân bưng đỡ lấy, đôi mắt linh động nổi long lanh sóng tình: "Nếu Diễm nói phải thì sao?"

Dạ Mị nhướng mày sao, chẳng lẽ đây là mị lực đến từ bản thân nàng? Nhưng trên thực tế, dung mạo của nam nhân này chắc chắn xinh đẹp hơn nàng.

Dù cho nàng vẫn luôn tự tin, cực kì tự tin, nhưng chỉ trong chớp mắt nam nhân này đột nhiên vừa gặp đã yêu nàng, nàng vẫn là có chút không thể hiểu thấu. Nhưng trên người nàng chẳng có vật gì đáng giá, khả năng hắn muốn lợi dụng nàng cũng không lớn.

Vậy tạm thời coi như hắn vừa gặp đã yêu đi.

Nàng ngó nghiêng đánh giá hắn một lát, lạnh giọng bày tỏ thái độ: "Ta biết mình cao ngạo động lòng người, lãnh diễm vô song, giống như một đóa hoa cao lãnh với không tới, cũng vô cùng thấu hiểu cô gái ưu tú như ta, người bình thường không dám theo đuổi. Ngươi có thể nói được như vậy cũng coi như là có dũng khí, ta rất cảm động, cũng rất kinh ngạc. Nhưng ta không có hứng thú với ngươi."

Mọi người: "...?!"

Bắc Thần Tà Diễm hình như cũng sửng sốt một chút, lần đầu hắn thấy một nữ nhân kiêu ngạo đến như vậy, nhìn thần thái và ngữ khí đều vô cùng nghiêm trang, cũng không có nửa phần ý tứ đùa giỡn, nụ cười nơi khoé môi lại sâu vài phần.

Hắn vẻ mặt ưu nhã, giọng điệu ôn nhu, đôi mắt đầy ý cười không nhìn ra nổi nửa phần sát ý: "Vậy, cô nương liệu có thể cho Diễm vinh hạnh được theo đuổi nàng?"

Ngọc Vĩ không dám tin quay đầu nhìn chăm chăm góc nghiêng thần thánh của điện hạ nhà mình, điện hạ lại muốn làm gì? Lại nghĩ ra cách thức gì mới tra tấn cô nương nhà người ta?

Dạ Mị trên dưới đánh giá hắn sau một lúc lâu: "Ngươi hẳn sẽ không để ta dễ dàng rời đi, đúng không?"

Người đàn ông này là một ác ma, nàng đã nhìn ra.

Mới vừa rồi hắn vân đạm phong khinh bóp chết Viên tướng quân, lòng yêu nước trên người vị tướng quân ấy nàng cũng đã nhìn ra. Hắn có thể làm ra chuyện dễ dàng giết chết một vị tướng quân yêu nước như thế chỉ có hai khả năng, một chính là có thâm cừu đại hận với nước nhà, hai là cái gì cũng không để bụng, bản tính vốn ác liệt dã man như vậy, làm việc hoàn toàn theo tâm tình.

Thân làm Hoàng tử một nước, khả năng thù hận nước nhà cũng không lớn, như vậy khả năng bản thân hắn chính là một ác ma là rất lớn.

Chỉ cần một lát, Dạ Mị liền biết rõ kẻ mình đối mặt là ai, xem ra muốn chạy thật đúng là không dễ dàng, càng không thể trông cậy vào những binh lính đó lấy mạng hắn.

"Không sai, sẽ không dễ dàng để nàng đi!" Hắn nhẹ nhàng bâng quơ sửa sang lại tay áo một chút, trả lời vấn đề của nàng, gió nổi lên, khiến cho hắn thoạt nhìn càng đẹp như bức hoạ cuộn tròn, rồi bất chợt ôn nhu nhìn về phía nàng, chậm chạp nói, "Nhưng mà, cô nương có thể nói điều kiện của mình, như thế nào mới nguyện ý ở lại, cho Diễm một cơ hội tiếp cận, theo đuổi cô nương?"

Thần thái này thoạt nhìn thì có tình ý miên man, thịnh thế mĩ nam giờ ở ngay trước mắt, còn nói ra loại lời này, cô nương nhà nào không hiểu rõ hắn đã sớm vui vẻ đến choáng váng. Mà cô nương hiểu biết một chút, chỉ e là sợ tới nỗi run bần bật, suy ngẫm lại xem bản thân nàng như thế nào lại đắc tội hắn, lo sợ liên lụy tới người nhà, cũng lo lắng cho tương lai của mình.

Mà Dạ Mị, đối với biểu hiện của hắn lại không có bất luận cảm giác gì.

Cho dù là thiệt tình giả ý, là thích nàng hay là muốn hại nàng, đó đều là chuyện của hắn, cùng nàng không có liên quan.

Nàng sắc mặt lạnh lùng như cũ, nhìn chằm chằm khuôn mặt quyến rũ tà ma kia, tay rút ra chiết phiến cắm một bên hông. Chiết phiến kia sắc trắng ôn nhuận như bạch ngọc, vài miếng ngọc mỏng tang như tờ giấy, tinh tế cẩn thận dán lên nhau.

Chiết phiến trong tay nàng vừa động, mang theo vài phần sát khí bén nhọn.

Khóe miệng nàng hơi nhếch, lại nhìn không ra tiếu ý, chỉ có sự lạnh nhạt đến tận trong xương tuỷ: "Chỉ trong vòng 3 chiêu, ngươi còn có thể lông tóc vô thương, ta sẽ ở lại!"

Mọi người không dám tin tưởng nhìn nàng, chỉ cảm thấy nàng lá gan quá lớn, phỏng chừng chính là không muốn sống nữa.

Top 10 võ lâm cao thủ cũng không ai dám dễ dàng một mình cùng điện hạ luận võ. Nàng thế nhưng... Còn ba chiêu, chỉ sợ là một chiêu liền mất mạng! Rốt cuộc dưới gầm trời này, chỉ cần qua 10 chiêu của điện hạ mà chưa chết, không vượt qua mười người.

Bắc Thần Tà Diễm tựa như cũng không nghĩ tới nàng sẽ đưa ra điều kiện như vậy.

Hắn bỗng nhiên cười, kia tiếng cười tràn đầy chính khí, lại càng ôn nhuận dễ nghe, ôn nhu đến khiến người ta say mê, vừa ma mị đến tận cùng, khoá chặt hình bóng nàng, chậm rãi cười: "Được! Ba chiêu! Cô nương, mời!"

Dạ Mị cũng nhìn ra được đám lính đều cảm thấy nàng không biết tự lượng sức, tự tìm đường chết, nhưng nàng cũng không thèm để ý.

Ba chiêu, đúng lúc có thể thử nam nhân này một chút, nàng đủ tự tin, cho dù không đả thương nổi hắn, bản thân cũng sẽ không chết được.

Nàng ánh mắt lạnh lùng, không hề do dự, đôi chân lướt nhanh, bỗng nhiên vọt tới!

Gần như chỉ trong nửa giây đồng hồ, xuất hiện ngay trước mặt hắn!

Chiết phiến trong tay cắt qua cổ hắn. Nó chỉ giống như một vật trang trí, không ai biết được lực sát thương của nó có thể đạt đến mức nào, ngoại trừ nàng!

Hắn vẫn đứng bất động tại chỗ, không mảy may di chuyển bước chân.

Thấy chiết phiến trong nháy mắt cắt tới cổ, chỉ hơi nhích đầu về phía sau, tay ngọc bắt lấy gáy Dạ Mị, người xung quanh đều thay nàng đổ mồ hôi lạnh, từ góc độ này, hắn chỉ cần dùng lực một chút, nàng sẽ chết!

Nhưng mà, Dạ Mị dường như đã sớm phát hiện.

Thân thể đột nhiên chuyển động, chân nâng lên tựa như đang múa, nhẹ nhàng tránh đi, dùng một độ dẻo dai không tưởng, đá thẳng vào tay hắn!

Đồng thời, ám khí trên đế giày cũng xúc động, lộ ra mũi nhọn hoắt, chút nữa cắm vào tay hắn.

Nàng lạnh giọng nhắc nhở: "Cẩn thận! Trên chân ta có dao nhỏ!"

Nàng không muốn sau khi thắng bị người ta nói là sử dụng ám khí, thắng không quang minh!

Môi mỏng nhếch lên, hắn đột nhiên nắm lấy cổ chân của nàng, nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền lên mắt có chân, Dạ Mị cười lạnh một tiếng, nàng chờ chính là thời khắc này!

Nàng lạnh giọng phun ra một câu: "Anh, thiên liệt!"

Chiết phiến trong tay nàng vỡ ra một nửa biến thanh vô số cánh hoa nhỏ linh động!

Nàng bắt lấy một nửa chiết phiến hoàn chỉnh, những cánh hoa trong tay quay loạn, rơi vào giữa hư không, nhằm thẳng về phía hắn...