Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 5: Ta dạy ngươi theo đuổi ta



Một màn như vậy, khiến mọi người đều kinh hãi, hô hấp chậm đi một nhịp!

Nhìn chằm chàm vào những cánh hoa, bọn họ biết rõ, nếu điện hạ né không kịp, e là sẽ bị vô số cánh hoa xuyên qua thân thể!

Ánh mắt Bắc Thần Tà Diễm hơi ngưng trệ, tay buông mắt cá chân Dạ Mị, đồng thời, ngưng tụ nội tức giữa lòng bàn tay, dòng nội lực đỏ tươi đột nhiên bắn ra, cản lại những cánh hoa!

Tay ngọc đảo qua đảo lại, chỉ trong nháy mắt, cánh hoa đảo ngược phương hướng, lao về phía Dạ Mị!

Hết thảy đều chỉ diễn ra trong một gang tấc, giữa hai người bọn họ, bất luận là ai, động tác chỉ chậm dù nửa giây, ngay lập tức phải để lại mạng!

Dạ Mị lùi lại về phía sau.

Ánh mắt băng lạnh như dao, chiết phiến trong tay xoay tròn, dùng lực đạo khống chế, những cánh hoa đó bỗng nhiên ngừng lại, nằm ngay ngắn trên mặt quạt!

Nàng vung tay lên, phiêu dật như múa, cánh hoa nhanh chóng kết dính lại, hợp thành một cây quạt hoàn chỉnh.

Quạt ngọc trắng toát tinh tế lại lần nữa hiện ra trước mặt mọi người.

Mảy may không hao tổn gì!

Nàng không hao tổn gì, chiết phiến cũng không một tì vết.

Mọi người đều khiếp sợ nhìn nàng, chiêu vừa rồi còn mang theo nội lực cường hãn, nàng lại có thể nhẹ nhàng hoá giải như vậy! Hơn nữa lông tóc vô thương.

Mà ánh mắt không chút để ý của Bắc Thần Tà Diễm cũng từ từ trầm xuống.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng mịn như sứ, dung nhan tinh mỹ tựa thiên thần của Dạ Mị, khóe miệng hiện lên nụ cười ưu nhã, đồng tử tà ma lại vẫn ám trầm như cũ, giọng điệu ôn hoà nói: "Cô nương, ngươi khiến Diễm rất kinh ngạc!"

Trên người nàng rõ ràng không có chút nội lực nào, lại có thể ở dưới tay hắn, đón được những cánh hoa đó một cách rất nhẹ nhàng.

Khống chế hơn một ngàn ám khí sắc nhọn, nói thì dễ hơn làm, bén nhọn như vậy cho dù là nội công cao cường, cũng chưa chắc có thể khống chế tốt đến trình độ đó, mà cố tình một người không có chút nội lực nào lại có thể làm được!

Ngọc Vĩ cũng không nhịn được lặng lẽ nhìn Dạ Mị, lại liếc trộm điện hạ nhà hắn.

Trong thiên hạ, thực lực đạt đến mức điện hạ có thể nói những lời này, không nhiều lắm!

Dạ Mị nhìn sắc mặt ám trầm của hắn, vốn chỉ coi như một món đồ chơi thú vị, lại nhiều thêm vài phần ý vị thâm trường. Nàng cũng không quá để bụng, chiết phiến trong tay chuyển động, cắm lại vào bên hông.

Nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mĩ tà mà trước mặt, lạnh giọng mở miệng: "Lấy năng lực của ngươi cũng khiến cho ta phải cảm thán!"

Nàng dù không quá hiểu cỗ lực đạo kì quái hắn khống chế là gì, nhưng cũng có thể suy đoán đó chính là nội công trong truyền thuyết, mà nàng đã từng qua một lần cơ duyên xảo hợp, gặp được gia chủ Phượng gia, truyền nhân của đệ nhất cổ võ thế gia tại thế kỉ 21, người đã từng nói qua, lấy năng lực của nàng, cho dù là cao thủ nội công cũng rất khó tránh được một chiêu.

Cố tình nam nhân này không chỉ tránh được, còn trong chưa đầy một giây đánh trả lại, nàng không thể không bất ngờ!

Còn không đợi Bắc Thần Tà Diễm nói chuyện, nàng liền lạnh giọng mở miệng: "Ba chiêu đã qua, ngươi lông tóc vô thương, ta nguyện lưu lại, một ngày!"

Hắn nghe xong, ánh mắt hơi ngưng đọng, khóe miệng ngậm vài phần ý cười nghiền ngẫm.

Đôi mắt vừa yêu tà lại vừa ưu nhã nhìn về phía nàng: "Cô nương chỉ nguyện vì Diễm lưu lại một ngày sao?"

Dạ Mị xem xét ánh mắt của hắn một chút, lạnh như băng nói: "Ta chỉ có thể vì ngươi lưu lại một ngày, không hơn! Ta sợ ngươi ở bên cạnh ta quá lâu, tình cảm với ta càng không thể tự kiềm chế, khiến ta phải khó xử."

Xét thực lực của hắn, nàng không dễ dàng đối phó được, cho nên một chút khó xử như vậy, không có thì vẫn hơn.

Những binh lính ở đây chậm rãi nuốt nước bọt, cũng đã không còn dùng ánh mắt quỷ dị ban đầu nhìn Dạ Mị, bởi vì bọn họ đã nhận ra, nữ nhân này có một loại tự tin từ trong xương tuỷ.

Hắn nghe vậy, hơi sửng sốt, chợt cười rộ lên. Tiếng cười tiệm dương, cực kỳ dễ nghe, khiến chúng sinh đều không nhịn được run rẩy một chút, tiếp theo, hắn nhìn chằm chằm Dạ Mị, ánh mắt sáng quắc: "Cô nương, ngươi hẳn là còn có hậu chiêu? Nếu còn có hậu chiêu, vì sao không sử dụng luôn một thể?"

Hắn có một loại linh cảm, năng lực trước mắt của nàng đã đủ để khiến cho hắn kinh ngạc, nhưng cũng không phải toàn bộ thực lực của nàng.

Dạ Mị nhìn hắn một cái, trong mắt có ý tán thưởng, vẻ mặt vẫn băng lạnh như sương.

Lạnh lùng nói: "Ta đúng là còn có hậu chiêu! Nhưng mà ta không ngờ, ngươi có thể né được 'Bách anh thiên liệt' mà không hề hấn gì, cho nên chỉ đưa ra ba chiêu. Ta là người biết giữ chữ tín, đã nói ba chiêu, vậy cũng chỉ có ba chiêu!"

"Được!" Hắn cười rộ lên, giọng nói thanh thuý ưu nhã êm tai, cao quý như thần tiên. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt nàng, tay áo rộng nhẹ nhàng nâng lên, chậm rãi nói, "Cô nương, giữ chữ tín, chỉ là lí do mà những kẻ không có năng lực ràng buộc kẻ mạnh hơn, sở dĩ định ra hứa hẹn, thường thường là phương pháp kẻ yếu dùng nhằm ép buộc kẻ mạnh phải tuân theo. Người tuân thủ hứa hẹn, chính là trúng phải bẫy của kẻ yếu! Diễm trước giờ không cho chữ tín là đúng. Dù cho Diễm rất vui vì cô nương lưu lại, nhưng mà cũng muốn nhắc nhở cô nương thật sự không cần coi trọng chữ tín vậy đâu."

Binh lính yên lặng trao đổi ánh mắt, điện hạ nói cũng rất có đạo lý, chữ tín cũng quả thật là do kẻ yếu yêu cầu kẻ mạnh phải tuân thủ. Mặc dù nghe có chút kì quái, nhưng lại không nhìn ra có chỗ nào không đúng! Chỉ có Ngọc Vĩ yên lặng nhìn trời.

Điện hạ lại tới nữa!

Bản lĩnh tẩy não của điện hạ... Thường những người tam quan nghiêm chính nghe điện hạ lí luận xong, cũng sẽ lập tức bắt đầu hoài nghi nhân sinh, hoài nghi chính mình, hoài nghi đạo đức, hoài nghi cả những thứ trước giờ mình luôn tin tưởng, sau đó bị điện hạ đẩy vào hố.

Đây là lý do mà người khác cảm thấy điện hạ là ác ma, bởi vì điện hạ không chỉ nhiệt tình yêu thích giết người, hắn còn có sở thích tra tấn lòng người nữa. Cô nương này chỉ sợ cũng bị điện hạ...

Dạ Mị nhìn chằm chằm Bắc Thần Tà Diễm một lát, lạnh lùng nói: "Ta không có hứng thú với triết học! Không cần vô nghĩa, sẽ lãng phí kiên nhẫn vốn đã ít ỏi của ta. Nói đi, bây giờ đi đâu?"

Ha?

Ngọc Vĩ sửng sốt một chút, không dám tin tưởng nhìn chằm chằm Dạ Mị.

Người bình thường nghe điện hạ nói một lúc đều sẽ suy tư, vẻ mặt mờ mịt sắp hỏng, tam quan đảo lộn, cảm thấy lời điện hạ nói cực kì có đạo lí. Cô nương này mới nói một câu liền xong rồi?

Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người xung quanh đều hít một ngụm khí lạnh, dám nói điện hạ tốt bụng dậy bảo là vô nghĩa, vị cô nương này e là thật sự chán sống rồi!

Ai ngờ, Bắc Thần Tà Diễm nghe xong thì không hề tức giận.

Ngược lại chậm rãi cười rộ lên, ánh mắt nhìn Dạ Mị càng nóng rực. Liếc nhìn võ tướng đang quỳ gối bên cạnh thi thể Viên tướng quân, hắn chậm chạp dò hỏi: "Lý tướng quân, ngươi nói xem, chúng ta đi đâu mới tốt đây?"

"Trở về thành!" Lý tướng quân run rẩy đáp lời.

Hắn gật đầu, "Vậy trở về thành đi!"

Ngọc Vĩ kỳ quái liếc nhìn Bắc Thần Tà Diễm, điện hạ thật sự muốn mang nàng về? Điện hạ rốt cuộc muốn làm thế nào? Chẳng lẽ điện hạ thật sự coi trọng người ta?! Được rồi, dù sao điện hạ tuỳ hứng, luôn làm việc theo tâm trạng, tâm tư của điện hạ, hắn cũng không đoán chắc được.

Khoảng 3 canh giờ sau, đoàn người tới dưới cổng thành.

Dạ Mị sờ sờ cái bụng đã bắt đầu biểu tình, lạnh lùng nghiêng đầu nhìn Bắc Thần Tà Diễm một cái, vừa kinh ngạc cảm thán với mĩ mạo của hắn một hồi, vừa lạnh nhạt nói ra mong muốn của mình: "Ngươi không phải muốn theo đuổi ta sao? Ta dạy ngươi! Ngươi cần phải quan tâm ta, săn sóc ta, ví dụ như bây giờ ta đói bụng, ngươi có thể giúp ta chuẩn bị đồ ăn, ta muốn uống nước suối Thiên Sơn, ta muốn ăn thịt tươi sống. Đúng rồi, buổi tối ta còn muốn đi xem danh thắng cổ tích nơi này. Ngươi có thể làm được không?"

Mọi người: "...?" Bọn họ thật sự cảm thấy cô nương này được đằng chân lân đằng đầu, cực kì không chán sống!

Dạ Mị lại không cho là đúng, nàng từ trước đến nay sẽ không bao giờ ủy khuất bản thân.

Nàng đồng ý lưu lại một ngày, cũng cũng chỉ một ngày mà thôi. Buổi tối đúng lúc có thể suy nghĩ lo liệu một chút ngày mai đi chỗ nào, về sau lại phải lo liệu ra sao. Sau này có muốn phát triển sự nghiệp còn đang giang dở ở hiện đại, những cái đó đều phải suy ngẫm thật kĩ...

Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, đuôi lông mày khẽ nhếch, từ biểu tình suy tư trước mặt, cũng nhìn ra được nàng muốn đào tẩu.

Hắn cũng không để bụng, trong mắt có ý cười, đồng tử tà mị khoá chặt thân ảnh nàng, chậm rãi nói: "Đương nhiên có thể! Về sau cô nương muốn ăn gì, cũng chính là Diễm muốn ăn. Cô nương muốn cái gì, chính là Diễm ngày đêm mộng tưởng. Các ngươi nghe rõ chưa?"

"Nghe rõ!" Mọi người run bần bật, lập tức đáp lời.

Ý chính là cô nương này nói cái gì thì làm cái đó!

Đúng lúc này, cửa thành mở, cầm đầu là một đám quan văn, vội vội vàng vàng bước ra. Đi phía sau hắn còn có một tiểu cô nương mặc áo gấm vàng nhạt, tiểu cô nương vẻ mặt kiêu ngạo, vừa thấy đã biết là được yêu chiều từ bé, không phải chịu chút ủy khuất nào.

Nàng lao ra cửa, liền thấy Bắc Thần Tà Diễm đứng bên cạnh Dạ Mị.

Còn không đợi mọi người kịp nói chuyện, nàng liền chỉ vào Dạ Mị, mày liễu nhướn lên, tức giận dò hỏi: "Diễm ca ca, nàng là ai?"