Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 35: Diễm không quen nhìn hắn làm người như vậy



Chân mày Bắc Thần Tường nhảy dựng.

Hạ Hầu Kham cũng nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa sổ, đuổi theo.

Nhưng sau khi hắn nhảy ra lại không thấy một bóng người nào. Nhìn bốn phía vài lần, hắn nhíu mày trở về khách điếm, mở miệng hỏi Bắc Thần Tường: "Đại hoàng tử, ngài đoán..."

"Là Cửu Hồn!" Sắc mặt Bắc Thần Tường giận dữ, lấy tay áo lau mặt một lượt, trên mặt vải dính máu, điều này khiến cho huyết sắc trong mắt hắn càng đậm.

Hạ Hầu Kham nói: "Tốc độ nhanh như vậy, trừ Cửu Hồn quả thật không nghĩ đến người thứ hai. Chỉ là vì sao hắn lại không muốn giết Bắc Thần Tà Diễm, còn không cho chúng ta tiếp tục tìm hắn? Còn người hắn nói không được điều tra là ai?"

Bắc Thần Tường nhìn về phía Hạ Hầu Kham, tầm mắt hai người đối diện.

Trong đầu đều hiện lên hình ảnh của một người, bọn họ bây giờ cũng chỉ tra xét tung tích của mỗi người đó.

"Là nàng!" Vẻ mặt Bắc Thần Tường bình tĩnh lại, cười lạnh nói, "Bản điện hạ rất tò mò, rốt cuộc nàng năng lực gì, khiến ngay cả Cửu Hồn cũng bảo vệ!"

Hạ Hầu Kham nhún vai: "Tiểu vương cũng có chút tò mò."

Bắc Thần Tường lập tức quét mắt nhìn hắn một cái.

Hạ Hầu Kham vội vàng xua tay, giải thích nói: "Tiểu vương chỉ là tò mò, không định tranh người đẹp với điện hạ."

Bắc Thần Tường lúc này mới thu hồi ánh mắt.

Chỉ là hắn không phát hiện, trong chớp mắt này, đắy mắt Hạ Hầu Kham mang hàn ý...

Đúng lúc này, lại một hộ vệ khác tiến vào: "Đại hoàng tử điện hạ, Bắc Thần Tà Diễm mang binh xuất chinh!"

"A?" Bắc Thần Tường kinh ngạc nhíu mày.

—————

Ngoài biên thành Bắc Thần hoàng triều.

Bắc Thần Tà Diễm ngồi trên lưng ngựa, gió cát Đại Mạc thổi qua cũng không cách nào che lấp một thân khí độ ưu nhã của hắn. Hôm nay hắn một thân y phục gấm đỏ, vốn là màu sắc yêu dã, mặc trên người hắn lại vẫn tà ma như cũ.

Bên cạnh hắn, một võ tướng cẩn thận nói: "Điện hạ, cách chúng ta mười dặm phía trước chính là đại quân do Đại Mạc Hữu Dực Vương Hoàn Nhan Hồng dẫn đầu, chúng ta có nên công kích trực diện không?"

Không ngờ, Bắc Thần Tà Diễm nghe xong chỉ chậm rãi hỏi: "Gia Luật Thiện ở đâu?"

Võ tướng sửng sốt một chút mới mở miệng đáp lời: "Thám tử của chúng ta tra được tin tức, Gia Luật Thiện mai phục cách đây hai mươi dặm, mưu đồ tiếp ứng cho Hoàn Nhan Hồng."

Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, ưu nhã gật đầu, chậm rãi ra lệnh: "Nếu đã như vậy, chúng ta vòng qua Hoàn Nhan Hồng, vây công Gia Luật Thiện!"

Võ tướng: "? Điện hạ, vì... Vì sao?"

Giữa Tứ hoàng tử và Gia Luật Thiện có thù riêng à? Lúc trước điện hạ từng nói đánh chết Gia Luật Thiện, gã còn tưởng rằng điện hạ chỉ là tùy tiện nói thôi, không ngờ là thật sự nhằm vào Gia Luật Thiện?

Nhưng vì sao lại muốn vòng một vòng lớn như vậy để tìm Gia Luật Thiện?

Ngọc Vĩ yên lặng ngửa mặt lên trời trợn trắng mắt, cái này còn không đơn giản sao, kiềm chế Gia Luật Thiện, khiến tiểu thiếp được gã sủng ái kia sẽ không có ai bảo vệ, vị cô nương kia không phải sẽ dễ giết được Lục Tử Phong hơn sao?

Bắc Thần Tà Diễm nghe thấy gã hỏi liền giục ngựa, không chút để ý nói: "Cái tên "Gia Luật Thiện" này vừa nghe đã thấy rất dối trá, Diễm thật sự không quen nhìn hắn làm người như vậy."

Mọi người: "!?"

Mắt thấy điện hạ nhà mình đã giục ngựa đi mất, mọi người cạn lời nửa ngày, đành phải giục ngựa đuổi theo, cùng điện hạ đi đường vòng.

Ngọc Vĩ thật sự nhịn không được thấp giọng phun tào: "Điện hạ, ngài gần đây ngày càng không nghiêm túc lấy cớ gây phiền toái cho người khác..."

Giọng hắn rất nhỏ, nhưng vẫn bị Bắc Thần Tà Diễm nghe được.

Gió luồn vào tay áo hắn, tuấn mỹ đến mức khiến người khác phải nín thở, chỉ chậm rãi cười nói: "Ngươi cũng biết đó chỉ là lấy cớ, dù sao lấy cớ chính là để lừa gạt người khác, vậy còn nghiêm túc làm gì?"

Mọi người: "..."

Nội tâm binh lính: Cho nên vì sao bọn họ lại phải tấn công Gia Luật Thiện?

Được rồi, dù sao Gia Luật Thiện cũng là tướng lĩnh Đại Mạc, nếu có thể lấy đầu Gia Luật Thiện cũng là công lớn.

Đoàn người đi về hướng Gia Luật Thiện...

—————

Quân doanh Đại Mạc.

Bên trong doanh trướng, một người phụ nữ kiều mị khuôn mặt mỉm cười, nghênh đón Lục Tử Phong vào trại: "Tử Phong ngươi đã tới rồi! Cô cô nghe nói ngươi muốn tới, háo hức suốt mấy ngày! Cha mẹ ngươi gần đây có khỏe không?"

Lục Tử Phong nhìn thấy cô cô nhà mình, trên gương mặt ăn chơi trác táng hiện lên vài phần khẩn trương, vội vội vàng vàng tiến vào lều trại, sau khi đi vào lập tức quỳ xuống trước mặt ả: "Cô cô, người phải cứu ta! Người nhất định phải cứu ta!"

Gã vừa nói dứt lời, ả liền sửng sốt, vươn tay đỡ Lục Tử Phong đứng dậy: "Xảy ra chuyện gì? Có chuyện thì từ từ nói, đều là người một nhà cả, cô cô có thể không giúp ngươi sao?"

Vẻ mặt Lục Tử Phong khẩn trương, từ trong tay áo lấy ra một phong thư, đưa cho ả: "Cô cô, đây là thư mẫu thân dùng bồ câu đưa tới cho ta ở trên đường! Người mau nhìn xem, nữ nhân kia quá kiêu ngạo, nàng giết vài người, còn dám đánh phụ thân mẫu thân, thương thế trên người phụ thân và mẫu thân đều rất nghiêm trọng, bây giờ còn đang dưỡng thương!"

Nói xong, gã đã gấp giống như kiến bò trên chảo nóng, tiếp tục khẩn trương nói: "Trên thư của mẫu thân nói, nữ nhân kia muốn tới Đại Mạc giết ta! Mẫu thân còn nói, nàng võ công cao cường, bảo ta nhất định phải cẩn thận! Cô cô, ngươi nhất định phải cứu ta, nếu ngươi còn cứu không ta, ta nhất định phải chết!"

Lục Tử Phong nói, vẻ mặt càng thêm hoảng loạn.

Ả lạnh mặt, xem xong nội dung trên thư, sắc mặt giận dữ: "Tiện nhân này quá to gan lớn mật, ngay cả huynh trưởng cùng chị dâu ta cũng dám đánh! Ả còn dám đến chỗ này của ta giết ngươi, nếu ả dám đến, Lục Oản Oản ta chắc chắn sẽ băm ả thành thịt vụn!"

Ả vừa dứt lời, ngoài lều trại, thanh tuyến lạnh băng truyền đến: "Phải không?"

Thanh âm này vừa dứt, Lục Tử Phong lập tức sợ hãi run rẩy, khẩn trương quay đầu mắng hỏi: "Ai?! Là ai?"

Lục Oản Oản nhìn ra sự khẩn trương của gã, sắc mặt lạnh lùng, trấn an vỗ vai của hắn, lạnh mặt đi ra ngoài của: "Ngươi cứ ở trong lều trại, cô cô đi ra ngoài xem!"

Lục Tử Phong khẩn trương kéo nhẹ tay áo Lục Oản Oản: "Cô cô, người cẩn thận!"

"Yên tâm!" Lục Oản Oản vỗ vỗ hắn tay, nét mặt mang sương lạnh, đi ra ngoài cửa.

Ngoài cửa, binh lính giằng co với một nữ nhân.

Tất cả mọi người nhìn người đẹp phong trần mệt mỏi vừa đến, dung mạo mỹ diễm mang theo vẻ lạnh nhạt, giống như tuyết liên trên núi băng cao lãnh không thể vịn cành bẻ, bọn họ trước nay chưa từng thấy cô nương nào xinh đẹp như vậy, trong nhất thời có chút thất thần.

Nhưng sau khi cơn thất thần đi qua, bọn họ lấy lại tinh thần, mắng hỏi: "Ngươi là ai? Nơi này là trọng địa quân doanh, không thể tự tiện xông vào!"

Dạ Mị lạnh lùng quét mắt về phía bọn họ, lạnh giọng mở miệng: "Bên trong là Lục Tử Phong đúng không?"

Binh lính liếc nhau, đều không biết Lục Tử Phong là ai. Nhưng vừa rồi đúng là có người đi vào, thiếp thất của tướng quân nhà bọn họ hình như cũng họ Lục, chẳng lẽ...

Bọn họ còn chưa kịp đáp lời, Lục Oản Oản đã xốc mành trướng lên, đi ra từ bên trong đi ra. Nàng mắt lạnh nhìn về phía Dạ Mị, trên dưới đánh giá nàng trong chốc lát, mở miệng hỏi: "Ngươi chính là cuồng đồ dám đánh huynh tẩu ta?"

Dạ Mị không trả lời, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía ả, hỏi lại: "Người vừa rồi ở trong lều mắng ta, là ngươi?"

Lục Oản Oản vừa nghe nàng hỏi như vậy vừa hỏi, liền xác nhận thân phận của Dạ Mị.

Ả lập tức giận sôi máu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Dạ Mị, cao giọng nói: "Không sai, là ta! Ngươi muốn thế nào? Chẳng lẽ lại muốn đánh ta một trận? Ta nhắc nhở ngươi, nơi này là doanh trướng của Gia Luật tướng quân, xung quanh có hơn một ngàn binh lính, bây giờ nếu ngươi quỳ xuống xin tha, tự phế một tay, ta có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì."

Trong giọng nói của Lục Oản Oản đều là vẻ bố thí.

Dạ Mị nghe vậy, lạnh lùng gật đầu: "Quả nhiên không biết tự lượng sức, kẻ ngông cuồng nơi nào cũng có. Ngươi tùy tiện phân tích ưu điểm của ta một chút, lại tự mình kiểm điểm xem, ngươi cảm thấy mình xứng để ta quỳ xuống sao?"

Binh lính: "!!!"