Nhất Thành Xuân Lộng

Chương 4



Chuyển ngữ: Mic

Tại Trường An cách xa vạn lý, hương mùa hạ càng lúc càng rõ nét, sắc hoa đã phai, sắc xanh càng đậm. Gia Hi đế bộn bề chính sự nhưng không thời khắc nào không nhớ tới chuyện của Mặc thành, mãi tới khi nhận được thư của Tức Mặc Vô Bạch.

Trong thư nói Mặc thành ngoài mặt trông có vẻ vững vàng khó phá, nhưng trên thực tế, các quan viên phần lớn đều nguyện trung thành với Tức Mặc Ngạn, địa vị của Sư Vũ vẫn chưa vững, có thể lên kế hoạch lôi kéo các quan viên…

Tâm tình Gia Hi đế rất tốt, cảm giác thèm ăn lại tăng.

Mùa hạ ở Mặc thành thì không ôn hòa như vậy, ập đến đột ngột, tựa như thời tiết thay đổi chỉ trong một đêm. Sáng và tối hãy còn cảm thấy rét căm căm, nhưng mặt trời buổi trưa thì lại * như đổ lửa.

Đồng hành cùng cái nóng chính là mậu dịch tấp nập, càng lúc càng đông thương nhân xuất hiện ở đây. Trời thì cao mà hoàng đế lại xa, không có bất cứ cấm kỵ gì, lắm người nhiều miệng, chỉ một chuyện Tức Mặc Vô Bạch tới đây mà cũng được kể thành đủ loại tam sao thất bản.

Trong thành có khách điếm do người Hồi Hột mở, tên Sa Nghĩa Bạt Khắc, tiếng Hồi Hột nghĩa là “chỗ trọ”. Trong các khách điếm của toàn thành thì đây là nơi mà thương nhân dừng chân đông nhất.

Với các thương nhân Trung Nguyên, Tức Mặc Vô Bạch không hề xa lạ với họ. Hắn tuổi trẻ tài cao, một bước lên mây, năm ấy tuấn tú sang giàu nổi tiếng Trường An, không biết là có bao nhiêu người ước ao. Sau đó đột ngột từ quan ở ẩn, lại không biết đã khiến bao nhiêu người bấm tay thở dài.

Vì vậy họ nói tới nói lui đều là khen ngợi Thái thường thiếu khanh, cho rằng hắn đủ khả năng tiếp nhận vị trí của lão thành chủ, thật sự không rõ lão thành chủ hà cớ gì lại cứ nhất nhất muốn để dưỡng nữ chấp chưởng Mặc thành.

Nữ nhi thì vẫn nên ở trong khuê phòng tìm một người tốt là quan trọng nhất ấy nhỉ.

Thế nhưng thương nhân Tây vực lại không nghĩ vậy. Họ quanh năm đều đi lại Mặc thành, là người cảm nhận sâu sắc nhất về uy tín của lão thành chủ. Nếu ngài ấy đã lựa chọn dưỡng nữ này, vậy thì tuyệt đối sẽ không hề sai. Huống chi trước đây vị thành chủ thay thế này còn nới lỏng điều kiện qua lại mậu dịch, mang đến không ít thuận tiện cho họ, thế thì so ra so với mấy nam tử bảo thủ còn dễ nói chuyện hơn nhiều.

Thương nhân hai bên bàn chuyện làm ăn cò kè qua lại, còn thuận tiện tranh luận một lúc ai mới là người thích hợp để làm thành chủ, bàn luận sôi nổi.

Tức Mặc Vô Bạch tranh thủ thời gian tới Sa Nghĩa Bạt Khắc ngồi chơi, thay một thân nho sam bình thường nhất, nghe mọi người tranh luận hăng say thì cảm thấy hết sức thú vị.

Có người nói Nhược Khương quốc ở phía Tây sau khi lão thành chủ qua đời thì từng phái người đến gặp Sư Vũ, đại khái là muốn kết thân nhưng cuối cùng không thành. Sau việc này, trong Nhược Khương quốc liền truyền ra lời đồn bảo dung mạo Sư Vũ xấu ma chê quỷ hờn, càng truyền càng rộng. Đam Mỹ Hiện Đại

Tức Mặc Vô Bạch lắc đầu, tất nhiên đây là mưu kế của Sư Vũ. Nàng ta vốn không dễ dàng lộ diện, sao lại có người từng thấy qua dung mạo thật sự của nàng ta?

Advertisement



Mấy lời đồn vô thưởng vô phạt này lan truyền đã một thời gian, chẳng qua cũng chỉ là đề tài câu chuyện lúc trà dư tửu hậu (rảnh rỗi), cũng chẳng ai để tâm.

Mãi đến khi có một hòa thượng tên Phong Ma Già tới Mặc thành.

Phong Ma Già là tăng nhân Thiên Trúc, nổi tiếng khắp Tây vực, bởi vì tinh thông Hán ngữ nên ở Dự quốc cũng khá được tôn sùng.

Vị cao tăng này gần đây bỗng nhiên xuất hiện tại Mặc thành, nhưng cũng không phải tới giảng kinh truyền đạo mà ở khắp nơi công bố tiên tri, bảo mệnh của Mặc thành nên do nữ tử quản lý, nếu để nam tử đảm nhận chức thành chủ thì e là sẽ có họa lớn.

Chịu ảnh hưởng của Tây vực, Mặc thành gần như đều theo Phật, bách tính phần lớn tin tưởng Phật giáo, ngay cả tên của Sư Vũ cũng có nguồn gốc từ Phật ngữ. Cộng thêm địa vị của Phong Ma Già trong lòng bách tính Mặc thành, lời này vừa tuyên, chính là một hòn đá khuấy động muôn ngàn lớp sóng.

Nếu nói nam thành chủ thì còn ai có tư cách hơn Tức Mặc Vô Bạch nữa chứ?

Bách tính Mặc thành bắt đầu ngầm đặt nghi vấn về Tức Mặc Vô Bạch, nói lúc lão thành chủ còn tại thế hắn chưa từng có nửa phần hiếu đạo, nhưng bây giờ lại tới Mặc thành giả bộ hiếu thuận, nhất định là có âm mưu. Cao tăng đến đây cảnh báo sẽ không phải là khi không lại tới, chắc chắn là vì hắn mà đến…

Một cao tăng đắc đạo sao lại quản loại chuyện thế này? Nhất định là có người đứng đằng sau quạt gió thổi lửa.

Sau khi Tức Mặc Vô Bạch biết được chuyện này thì liếc mắt về nơi ở của Sư Vũ: “Xem ra trước đây nàng ta cho ta ăn hồ tiêu là còn khách sáo đấy.”

Trước mắt mới chỉ mở ra được một lỗ hổng ở chỗ các lão quan viên Mặc thành, vào thời điểm thế này lại có lời truyền như vậy, quả thực tựa như một thùng nước hắt vào đám lửa vừa mới nhen nhóm, khiến người ta ủ rũ.

Tức Mặc Vô Bạch lập tức đi đến Ngưỡng Quang tự mà Phong Ma Già ngụ lại, muốn trò chuyện với vị cao tăng này, nào ngờ tới trước cửa chùa lại trông thấy có quan binh từ trong chùa đi ra.

“Đỗ Tuyền, đi hỏi thăm xem xảy ra chuyện gì.”

Đỗ Tuyền vâng lời chạy đi, ở trong chùa nghe ngóng một hồi thì quay lại nói: “Sau khi Sư thành chủ biết vị Phong Ma Già này phát tán lời đồn bậy bạ khắp nơi thì rất tức giận, đã phái Cát Bôn tới đem ông ta đi thẩm vấn rồi.”

Tức Mặc Vô Bạch nhìn ra bên ngoài. Ở nơi này Ngưỡng Quang tự cũng khá nổi tiếng, hằng ngày đều có không ít thiện nam tín nữ đến viếng thăm. Hôm nay Sư Vũ ở trước mặt mọi người bắt người, bề ngoài thì có vẻ như là ra mặt vì hắn, nhưng thực tế sẽ chỉ thu hút sự hoài nghi của bách tính, khiến lời đồn càng lan rộng.

Hắn hạ màn xuống: “Về phủ thành chủ xem thử.”

Mặc dù nói Mặc thành vẫn là một thành trì của Dự quốc như trước, nhưng trên thực tế thì nằm trong tay Tức Mặc Ngạn nhiều năm, chế độ quan lại đã chặt chẽ đến độ không thua gì một quốc gia.

Tiền viện phủ thành chủ có phòng nghị sự, lúc lễ tết hoặc xảy ra đại sự, giao thiệp với bên ngoài, thành chủ đều sẽ cùng các quan viên cấp dưới thương nghị ở đây, hình thức có thể tương đương với hoàng đế thượng triều.

Tức Mặc Vô Bạch từng nghe được sơ sơ về nơi đây, vẫn luôn muốn mở mang tầm mắt một chút về hành vi vượt khuôn phép này, hôm nay rốt cuộc có được cơ hội, không ngờ thế nhưng lại là vì một lời đồn.

Thị vệ dẫn đường cho hắn, bước qua cửa lớn, chính giữa có bậc thềm dẫn lên cao, đến ngay trước cửa phòng nghị sự.

Tức Mặc Vô Bạch cất bước vào trong, thấy Sư Vũ đang ngồi ở vị trí chủ toạ chính giữa phòng, người mặc áo trắng, vẫn không hề trang điểm phấn son, trên đầu chỉ cài một cây trâm ngọc bích biểu thị sự trang trọng.

Bên dưới lẻ tẻ các quan viên, trông giống như tới hóng chuyện hơn. Chính giữa có một tăng nhân đang quỳ, tăng bào màu nâu, bóng lưng trông có vẻ là một người trẻ tuổi.

Cũng không hề có thẩm vấn như trong dự liệu, trong phòng hết sức yên tĩnh, chỉ có tăng nhân kia đang dùng ngữ điệu trầm ổn nói chuyện. Âm thanh không lớn, nếu không tập trung lắng nghe thì căn bản sẽ không biết người đó đang nói gì.

Túc Diên lặng lẽ nhắc nhở một câu bên tai Sư Vũ, nàng ngẩng đầu liếc nhìn Tức Mặc Vô Bạch đang đứng ở cửa, sau đó lại cúi đầu nói với Phong Ma Già: “Ngươi hết lần này tới lần khác nói Mặc thành không nên xuất hiện nam thành chủ, nhưng đừng quên lão thành chủ đường đường là nam tử hán đại anh hùng.”

Phong Ma Già mô phật: “Tức Mặc lão thành chủ anh hùng cái thế, đương nhiên không cần nói, nếu không phải ngài ấy, há có thể có Mặc thành hôm nay? Bần tăng nói chính là chỉ Mặc thành hiện tại không nên do nam tử chấp chưởng.”

Sư Vũ nhướn mắt nhìn Tức Mặc Vô Bạch, quả nhiên là quyến rũ tựa sóng nước, nhưng lời thốt ra lại đầy ý trách mắng: “Toàn lời xằng bậy!”

Tức Mặc Vô Bạch đứng đó im lặng không lên tiếng, mấy chục cặp mắt xung quanh đều dồn hết về phía hắn, nhưng hắn lại chăm chú nhìn vị cao tăng kia, nhìn rồi lại nhìn, lại còn tới gần đi vòng quanh người đó hai vòng.

Phong Ma Già liếc thấy trước mắt xuất hiện một nam tử dung mạo thanh thoát nhưng đôi mắt lại sưng tấy thì trên mặt thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên rồi liền biến mất.

Hôm đó quả nhiên dùng hồ tiêu hơi bị nhiều rồi…==

Tức Mặc Vô Bạch dụi vành mắt tấy đỏ, ánh mắt nán lại nơi đỉnh đầu người đó hồi lâu rồi khóe miệng bỗng lộ ra nụ cười, hai tay chắp lại thành hình chữ thập, hành lễ: “Nghe danh đại sư đã lâu, hôm nay có duyên gặp mặt, đúng là tam sinh hữu hạnh.”

Ai nấy đều ù ù cạc cạc. Thiếu khanh đại nhân đang xướng khúc chi vậy, vậy mà còn phấn khởi khi gặp được người ta?

Lúc Phong Ma Già đáp lễ thì vẻ mặt cũng ngỡ ngàng.

Tức Mặc Vô Bạch khom lưng nhìn vào mắt người đó: “Đại sư, người đời xưng tụng ngài là cao tăng đắc đạo, nhưng không biết lời tiên tri của ngài dựa vào đâu mà có?”

Phong Ma Già mô phật: “Đương nhiên là từ việc đọc vạn quyển kinh thư, hầu hạ Tây thiên chư phật.”

“Thì ra là vậy, dám hỏi đại sư rốt cuộc từng đọc bao nhiêu kinh thư rồi?”

Nghe câu hỏi này, người xuất gia kia thế nhưng lại lộ ra vẻ đắc ý: “Ta tới từ Tây vực, đi qua nhiều quốc gia, kinh thư nào cũng đều đọc, không có kinh văn nào ta chưa từng xem.”

Nghe thấy lời này, chúng quan viên đứng cạnh không khỏi lộ vẻ kính ngưỡng.

Tức Mặc Vô Bạch đứng thẳng dậy, nhíu mày nói: “Ta từng đọc một quyển Trừng Nghiễm kinh, niên đại cũng rất lâu rồi, câu từ ngữ nghĩa phức tạp, tựa như Phật pháp cao thâm. Đáng tiếc chỉ đọc được phần đầu, không có phần sau. Tại hạ hỏi thăm nhiều nơi, biết phần sau chính là hồng trần hỗn loạn, Phật pháp xuất trần, không vướng lo âu, tuân theo tự nhiên…Chẳng qua có thật sự như vậy hay không thì cũng chưa từng được chứng thực.”

Phong Ma Già lại mô phật một tiếng, nét mặt thanh thản: “Thí chủ thứ lỗi, bần tăng đọc kinh thư vạn quyển nên nhất thời không nhớ rõ, nhưng kinh Phật chung quy đều coi trọng vô tâm tùy duyên, thiết nghĩ đạo lý này không sai.”

Trên mặt Tức Mặc Vô Bạch lộ vẻ khó hiểu: “Nếu như Phật pháp xuất trần, không vướng lo âu, vậy hà cớ gì đại sư lại cứ nhất định muốn nhảy vào thế tục hồng trần cơ chứ? Hầy, lý lẽ này không thông suốt, thứ cho tại hạ không cách nào tin phục.”

Phong Ma Già nhướn mắt lên: “Thí chủ cho rằng việc làm của bần tăng không hợp với Phật lý?”

“Đúng vậy.” Tức Mặc Vô Bạch chắp tay: “Nếu đại sư không cho rằng như vậy, khẩn xin tranh biện!”

Xung quanh bỗng vang lên tiếng thì thà thì thầm, Sư Vũ cũng không khỏi nhìn Tức Mặc Vô Bạch bằng cặp mắt khác, hắn vậy mà lại xin bàn luận Phật pháp với cao tăng?

Ánh mắt Phong Ma Già khẽ đảo, tựa như đang cân nhắc. Tức Mặc Vô Bạch cũng không cho hắn cơ hội từ chối, lập tức nói với Sư Vũ: “Xin Sư cô nương làm chứng, ta muốn ở trước mặt mọi người luận bàn Phật pháp với đại sư, nếu có thể bác bỏ được ngôn luận của ngài ấy, vậy lời đồn kia cũng không đánh mà tan.”

Lúc này, Phong Ma Già biết được thân phận của hắn thì không ngạc nhiên cũng không hoảng hốt, có điều vẫn kiên quyết bảo vệ lời nói của mình, lập tức đáp: “Nếu đã như vậy, bần tăng xin phép bêu xấu, cùng thí chủ tranh biện để chứng minh bần tăng không hề nói lời xằng bậy.”

Sư Vũ không rõ dụng ý của Tức Mặc Vô Bạch, nhưng thấy hai người đã quyết ý thì chỉ đành đứng dậy nói: “Cũng được, nhị vị, mời.”

Tức Mặc Vô Bạch quay đầu ngoắc ngoắc ngón tay với Đỗ Tuyền, nói nhỏ: “Chọn nơi nóng nhất Mặc thành.”