Nhất Thành Xuân Lộng

Chương 5



Chuyển ngữ: Mic

Sa Nghĩa Bạt Khắc lần đầu tiên đông nghẹt quan viên thị vệ như vậy, huống chi còn có cả một cao tăng.

Chưởng quầy rúc ở hậu viện nhỏ giọng thì thà thì thầm bằng tiếng Hồi Hột với hầu bàn, mãi tới khi bị thị vệ mạnh mẽ lôi ra thì sợ điếng người. Đợi tới lúc đi tới đại sảnh quan sát thử, thế nhưng trông thấy khách khứa vẫn vui vẻ ngồi đó, không một ai bị đuổi đi thì lúc này ông ta mới yên tâm.

Không lâu sau, chính giữa đại sảnh bày án tịch, bên trái dựng một tấm bình phong, đằng sau đặt ghế, chỉnh tề ngay ngắn.

Tức Mặc Vô Bạch đi vào trước, chắp tay hành lễ với các quan khách đang không hiểu tình hình: “Tại hạ là Thái thường thiếu khanh đương triều Tức Mặc Vô Bạch, vì có ý kiến khác nhau về Trừng Nghiễm kinh với Phong Ma Già đại sư nên hôm nay, ở đây, xin phép được luận bàn về kinh văn thâm sâu, mong chư vị làm chứng.”

Mọi người vạn phần tò mò, người trước mặt mày cao hữu thần, đôi mắt sáng rực tựa sao, khóe môi hơi nhếch ẩn chứa nét cười. Áo trắng tay rộng, vóc dáng cao ráo, lúc khiêm tốn quân tử nho nhã, lúc nghiêm nghị anh khí ngút trời. Nếu không phải tự mình báo tên thì sẽ không ai tin đây chính là Thái thường thiếu khanh một bụng mưu mô như lời đồn đại.

Đương nhiên, chuyện này vẫn phải cảm ơn Đỗ Tuyền đã bận tâm tới mặt mũi Thiếu khanh đại nhân. Trên đường tới đây hắn vẫn luôn dùng băng để Tức Mặc Vô Bạch chườm mắt, lúc này mặc dù vẫn còn hơi đỏ nhưng đã hết sưng, miễn cưỡng cũng xem như trở lại phong thái trước đây.

Tức Mặc Vô Bạch nói xong liền mời Phong Ma Già nhập tọa, xung quanh ai nấy đều hết sức hào hứng, nghị luận không ngừng, không ai để ý thành chủ tạm thời Sư Vũ và vài vị quan viên đã đi tới ngồi xuống sau bình phong.

Cũng không biết là ai truyền ra tin tức, bên ngoài lại không ngừng có người tức tốc đến khách điếm. Chưởng quầy lúc này đã lấy lại tinh thần, lệnh cho hầu bàn bày thêm bàn ghế, chào hỏi khách khứa, bận rộn đến luôn chân luôn tay.

Người tới xem dần dần càng lúc càng đông, thiếu điều khiến cửa khách điếm sắp bị phá hỏng. Toàn bộ thị vệ đều ở bên trong, chỉ có thể xếp thành một vòng tròn.

Đỗ Tuyền đốt hương dâng trà, Tức Mặc Vô Bạch vén áo ngồi quỳ xuống, lên tiếng trước: “Như trước đó đã nói, tại hạ cho rằng phật pháp trong kinh văn Trừng Nghiễm chính là không vướng bận “lo lắng hồng trần, chân thực không màng”, đại sư cũng không nên bận tâm đến chuyện chốn hồng trần.”

Phong Ma Già lắc đầu, hai tay lần phật châu: “Phật pháp xuất trần, nhưng phổ độ thế nhân, nếu như là vì dân sinh thì Phật cũng nên nhập trần.”

Tức Mặc Vô Bạch cười nhạt: “A Na Phật, Bạt Đề, Xá Quang ba huynh đệ cùng nhau xuất gia, cùng nhau tu thiền, nhưng không đấu đá lẫn nhau, cũng không tranh giành với đời, vì vậy mà được Phật Đà khen ngợi là cùng chung chí hướng. Sau này, Phật Đà thường dùng sự tích của ba vị này để dạy thế nhân, sao đại sư lại không nghe theo lời dạy của Phật Đà?”

Phong Ma Già khẽ khép mắt: “A Di Đà Phật, Xá Vệ quốc có bà lão quét đường, quần áo dơ bẩn khiến người ta xa lánh, thế nhưng Phật Đà lại gọi bà tới nghe Phật pháp. Có người hỏi Phật Đà vì sao muốn làm bạn với kẻ thấp hèn lem luốc? Phật Đà nói không tiếp xúc với cái bẩn thì sao có thể làm sạch hết chỗ dơ? Tương tự như vậy, bần tăng không nhập hồng trần thì sao có thể độ hồng trần? Đây há lại là tranh giành với trần thế?”

Tức Mặc Vô Bạch lại nói: “Thành La Duyệt Chi có người thấy hai phụ tử làm việc ngoài đồng, bỗng có con rắn độc bò tới, cắn chết người con, thế nhưng người cha lại không màng không hỏi, thái độ như thường. Người này hoảng hốt, xin Phật Đà chỉ bảo. Phật Đà đáp rằng: sinh lão bệnh tử cùng thế gian vạn vật đều đã được định sẵn, tùy duyên mà tới, tùy duyên mà đi. Chuyện của Mặc thành cũng giống đạo lý này. Đại sư có thể hiểu “khổ, tập, diệt, đạo”*, nhưng lại chấp nhận ba phiền nhiễu “tham, sân, si” của thế gian tục nhân, nếu không phải như vậy thì sao lại can dự vào chuyện của Mặc thành?”

*Tứ diệu đế trong Phật pháp, là từ Hán dịch từ chữ Phạn Catvary Aryasatyani. Còn được gọi là Tứ chân đế, Tứ thánh đế, Bốn chân lý màu nhiệm, gồm:

Khổ đế (Dukkha): thực trạng đau khổ của con người

Tập đế (Samudaya): nguồn gốc hay nguyên nhân dẫn đến thực trạng đau khổ

Diệt đế (Nirodha): sự kết thúc hay chấm dứt đau khổ

Đạo đế (Magga): con đường hay phương pháp thực hành dẫn đến chấm dứt khổ đau

Nguồn: thuvienhoasen.org

“Phật Đà tu đạo, không có gì là không tự mình đích thân trải nghiệm, hoà nhập với thế gian. Thiên hạ muôn dân bình đẳng, Phật không quản chuyện thế tục, nhưng Phật độ chúng sinh…”

Đàn hương lượn lờ, xung quanh im ắng, chỉ có hai người một hỏi một đáp.

Đại khái là vì thân phận đặc biệt của hai người hôm nay nên những đạo lý bình thường nghe không biết bao nhiêu lần này vẫn khiến mọi người như mê như say. Người hiểu biết không để ý cách thức, người không hiểu cũng không chỉ tới góp vui**, khá thú vị hấp dẫn.

**Nguyên văn: Nội hành bất khán môn đạo, ngoại hành quang tấu náo nhiệt. Có lẽ cải biên từ câu gốc “Nội hành khán môn đạo, ngoại hành tấu náo nhiệt”: “nội hành” chỉ người có kiến thức và kinh nghiệm phong phú về một việc hoặc công việc nào đó, “môn đạo” là hướng đi và cách thực hiện. “Ngoại hành” chỉ người không hiểu hoặc không có kinh nghiệm về việc hay công việc nào đó. Ý nghĩa đại khái là người “trong nghề” chủ yếu nhìn sự việc nhìn cách làm nhìn bản chất, người “ngoài nghề” thì chỉ nhìn bề ngoài của sự việc, hóng chuyện góp vui.

“Có một tín đồ ngoan đạo gặp phải lũ lụt, cầu xin Phật tổ chở che. Nháy mắt đã có người cho thuyền tới, nhưng hắn lại từ chối lòng tốt cứu giúp của đối phương, nói Phật tổ sẽ cứu hắn. Nước lũ rất nhanh đã tới eo hắn, tín đồ hốt hoảng, lại cất tiếng cầu xin Phật tổ. Lúc này lại có thuyền tới, nhưng một lần nữa hắn từ chối, lại nói rõ sẽ có Phật tổ cứu hắn. Cuối cùng nước lũ tới ngực, tín đồ vẫn như trước không ngừng cầu xin, nhưng trong bụng đã bắt đầu oán trách Phật tổ không chịu cứu giúp. Đại sư nhận định chuyện này thế nào?”

Phong Ma Già khẽ nhíu mày, ngừng một lúc lâu mới nói: “Phật nói chúng sinh đều là Phật, cho nên người người đều có thể tự độ chính mình. Người tự cứu mình, là trời trợ giúp.”

Thế nhưng Tức Mặc Vô Bạch lại mỉm cười: “Không sai, nếu như người người đều có thể tự độ chính mình, há còn cần làm phiền đại sư can thiệp?”

“……….”

Túc Diên ở sau bình phong kinh ngạc khẽ nói với Sư Vũ: “Không ngờ Thái thường thiếu khanh vậy mà có thể khiến Phong Ma Già đại sư không cách nào phản biện luôn ấy ạ.”

Sư Vũ lắc đầu: “Ngay từ đầu hắn đã tính toán ổn thỏa, Phong Ma Già là bị hắn dẫn dụ.”

Đúng lúc này, Tức Mặc Vô Bạch ở bên ngoài bình phong đứng dậy, dáng người ngọc thụ lâm phong, giọng nói trong trẻo tựa ngọc: “Kinh Phật ba kho mười hai bộ, mênh mông tựa mặt biển mù sương, bộ nào cũng đều dạy thế nhân tùy duyên, không vấn vương. Đại sư tự xưng đọc vạn quyển kinh thư, thế nhưng vẫn như cũ không hiểu được đạo lý “vô trí diệc vô đắc, dĩ vô sở đắc cố”***, hiện câu câu chữ chữ đều trái với Trừng Nghiễm kinh, lẽ nào ngài muốn nói rằng kinh Phật sai rồi, không phải ư?”

***Trích từ Bát Nhã Tâm Kinh, ý đại khái là “không trí tuệ cũng không được gì, tựa như không có gì”. Phật pháp cao thâm khó hiểu nên mình đính kèm link để mọi người đọc và hiểu thêm nha

“Chuyện này….” Sắc mặt Phong Ma Già khẽ biến, bàn tay cầm phật châu bất giác cũng rũ xuống, nhưng rất nhanh đã nói: “Phần sau của Trừng Nghiễm kinh rốt cuộc thế nào, có lẽ cũng không như Tức Mặc thí chủ suy nghĩ, về phần giải thích chi tiết bên trong, đợi bần tăng lật xem lại kinh thư rồi giải đáp nghi hoặc cho thí chủ.”

“Đa tạ đại sư, nhưng không cần đâu.” Tức Mặc Vô Bạch nở nụ cười, mặt mày tuấn tú, nhưng trông lại có chút không phúc hậu nói: “Bởi vì trên đời này căn bản không hề có Trừng Nghiễm kinh gì cả, đó là do tại hạ tự mình bịa ra thôi.”

“……………..” Sắc mặt Phong Ma Già bỗng thay đổi, xung quanh trở nên xôn xao, ngay cả chư vị quan viên sau bình phong cũng kinh ngạc tới ngồi không yên.

Tức Mặc Vô Bạch xoè quạt, cười rất chi thảnh thơi: “Đại sư tự xưng đọc kinh thư vạn quyển, nhưng tại sao ngay cả một quyển kinh thư giả cũng không phân biệt được, thậm chí còn cùng ta biện luận tới lúc này?” Hắn tiến lại gần một bước, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, “Lại vì sao, ngay cả vết sẹo hành hình trên đỉnh đầu cũng còn mới?”

Ánh mắt bình thường vốn ôn hòa của Phong Ma Già nháy mắt trở nên hoảng hốt, nhìn trái ngó phải rồi bất ngờ tháo chạy ra ngoài.

Đỗ Tuyền là người đầu tiên lấy lại tinh thần, hô to một tiếng: “Thì ra là tên lừa đảo đội lốt cao tăng, bắt hắn lại!”

Nhóm thị vệ đồng loạt ra tay, “Phong Ma Già” bị bao vây bắt giữ, không ngừng giãy giụa, làm gì còn chút phong phạm cao tăng.

Đột ngột xảy ra biến chuyển khiến người có mặt ở đó đều kinh ngạc không thôi, bên trong khách điếm sục sôi tựa chảo dầu.

Thứ sử Mặc thành kịp thời có mặt, phân phó thị vệ áp giải hòa thượng giả vào đại lao, lúc này mới ổn định được đám đông đang nhốn nháo. Hắn không ngừng cảm khái: “Quả thật không ngờ kẻ này mặt mày ôn hòa thiện lương, khí chất thần thái cũng không chút sai biệt, biện chứng phật lý có gốc có rễ, ngay cả một người gặp vô số cao tăng như ta cũng không hoài nghi chút nào.”

Hiển nhiên không chỉ một người nghĩ vậy, rất đông thương lữ bách tính có mặt ở đây cũng nhao nhao gật đầu phụ họa.

Tức Mặc Vô Bạch cười lạnh: “Nếu có lòng điều tra cụ thể thì há có thể bị hắn đánh lừa?”

Bắt người là lệnh của Sư Vũ, Cát Bôn là tâm phúc nàng một tay đề bạt, đương nhiên phải nhận lãnh trách nhiệm. Hắn bước ra khỏi hàng chắp tay với Tức Mặc Vô Bạch, nói: “Lúc hạ quan bắt hắn không kiểm chứng thân phận, chuyện này là hạ quan sơ suất.”

Âm thanh của Sư Vũ từ sau bình phong dịu dàng truyền ra: “Cũng không thể nói vậy, chứng minh thân phận của người này, văn thư thông hành cũng có, có tra cụ thể cũng chưa chắc tra được, vẫn là Vô Bạch tuệ nhãn tựa châu.”

Thanh âm của thiếu nữ bỗng vang lên, còn gọi thẳng tên của Thiếu khanh đại nhân, không phải quan trên thì chính là trưởng bối, người ở hiện trường lập tức biết được người này là ai.

Đương sự trong lời đồn đều có mặt ở đây, đúng là khiến người ta kinh ngạc.

Tức Mặc Vô Bạch không nói gì, đưa mắt nhìn thương lữ bách tính xung quanh, cất tiếng nói: “Lần này lời đồn nổi lên khắp nơi, chư vị hiển nhiên đều nhận định ám chỉ là ta. Nhưng vị trí thành chủ Mặc thành cuối cùng nên trao cho ai, toàn bộ đều do triều đình làm chủ, dăm câu ba lời lúc rảnh rỗi há đã có thể quyết định?” Hắn như có như không đánh mắt về phía bình phong, “Cho nên có vài người không cần hao công phí sức đuổi ta ra khỏi Mặc thành.”

Câu cuối cùng, mũi giáo chỉ thẳng Sư Vũ, đừng nói là quan viên, ngay cả chúng bách tính cũng nhận ra.

Quan viên có mặt ở đây phần lớn đều ủng hộ Sư Vũ, trên mặt không khỏi lộ vẻ phẫn nộ. Ngược lại Thứ sử đủ khôn khéo, vừa thấy tình hình không ổn thì liền lôi chưởng quầy tới, căn dặn hắn đuổi toàn bộ khách ra ngoài.

Khách điếm nháy mắt liền trở nên trống trải, chỉ còn lại quan viên. Chưởng quầy lại kéo hầu bàn tránh xuống hậu viện, cũng không dám xuất hiện nữa.

Ở sau bình phong, ngón tay Sư Vũ khẽ nhịp đầu gối, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Vô Bạch nghĩ nhiều rồi, ta và ngươi thân thuộc, Mặc thành có ai dám đuổi ngươi chứ?”

Tức Mặc Vô Bạch tiến một bước về phía bình phong: “Sau khi đuổi ta đi kẻ nào thu được lợi ích lớn nhất thì kẻ đó dám.”

“Nhưng ta lại thấy, ngươi ở đây cũng chưa chắc có thể khiến ai bị tổn thất gì mà.”

“………”

Thứ sử thấy tình hình không ổn thì vội bước lên trước xoa dịu: “Xin thành chủ và Thiếu khanh đại nhân yên tâm, hạ quan sẽ mau chóng thẩm vấn làm rõ, nhất định bắt được kẻ đứng đằng sau.”

Tức Mặc Vô Bạch chắp tay: “Không cần làm phiền Thứ sử nhọc lòng, vẫn xin Sư cô nương giao kẻ này cho ta thẩm vấn.”

Sư Vũ từ sau bình phong đứng dậy bước ra, cười tủm tỉm đỡ cánh tay hắn: “Sao lại để hiền chất vất vả cho được?”

Tức Mặc Vô Bạch lặng lẽ rút cánh tay về: “Nếu giao cho người khác, e là sẽ bao che cho kẻ đứng đằng sau.”

Cân nhắc trong giây lát, cuối cùng Sư Vũ gật đầu: “Cũng được, kẻ này giao cho ngươi thẩm vấn, có điều ta phải đứng cạnh quan sát. Ngươi và ta cô cháu liên thủ, nhất định có thể sớm ngày bắt được chủ mưu.”

Sắc mặt Tức Mặc Vô Bạch thoáng sầm xuống, phất tay áo rời đi.

Bầu không khí thật sự xấu hổ, Thứ sử lau mồ hôi trên trán, bước lên với vẻ ngần ngại, nói với Sư Vũ: “Thiếu khanh đại nhân trước giờ xử sự ôn hòa, nhưng hôm nay lại bị tên hòa thượng giả này chọc giận nên mới trút giận lên thành chủ, thành chủ ngàn vạn lần đừng để bụng.”

Thái độ Sư Vũ vẫn tỉnh rụi: “Không giận, ta há có thể lại tính toán với vãn bối cơ chứ?”

“Phải phải phải….” Thứ sử cười hùa theo, theo sau hộ tống nàng hồi phủ.

Cát Bôn đích thân dẫn thị vệ hộ tống, chầm chậm cưỡi ngựa đi cạnh xe, cách màn trướng nói nhỏ với Sư Vũ: “Thiếu khanh đại nhân hôm nay không khỏi có hơi hống hách, thành chủ có dự định gì?”

Trong xe im lặng một lúc lâu mới truyền ra âm thanh của Sư Vũ: “Người có thể trong nghịch cảnh xoay chuyển Càn Khôn, là mẫn; người có thể ngang nhiên đối mặt với mê cục, là dũng; người có thể trải sẵn hậu chiêu ngay trước mắt, là mưu. Một chuyện nhỏ hôm nay đã cho thấy Tức Mặc Vô Bạch có đủ mẫn dũng mưu, cũng khó trách hoàng đế lại trọng dụng hắn tới vậy.”

Cát Bôn có chút khinh thường: “Hôm nay hắn ở trước mặt bách tính toàn thành đẩy trách nhiệm lên người thành chủ mà ngài còn khen hắn? Nói hắn có mẫn có dũng thuộc hạ cũng thừa nhận, nhưng sao lại nhận ra hắn trải sẵn hậu chiêu? Ta chỉ thấy hắn lửa giận phừng phừng, toàn bộ đều đổ hết lên người thành chủ ngài đây!”

Sư Vũ cười một tiếng: “Hắn tới Mặc thành một thời gian rồi nhưng ngươi có từng thấy hắn nổi nóng? Liên tục nhiều ngày hắn vẫn luôn xa lạ gọi ta “Sư cô nương”, vừa không thừa nhận ta là thành chủ, vừa không thừa nhận ta là thân thích, hôm nay ở trước mặt mọi người đổ trách nhiệm cho ta, chẳng phải là nhân cơ hội trở mặt với ta, vừa hay hoàn toàn vạch rõ ranh giới, như vậy ta càng khó mà được người của tộc Tức Mặc chấp nhận. Đây không phải là trải sẵn hậu chiêu hay sao?”

Cát Bôn là lính, nào có mấy thứ bụng dạ mưu mô như vậy, thoáng chốc ú ớ không thốt nên lời.

Túc Diên ở trong xe nghe cả nửa ngày, thực sự không nhịn được tò mò, dựa vào câu nói của Sư Vũ, chen lời hỏi: “Thành chủ, tăng nhân kia rốt cuộc là bị ai sai sử vậy?”

Sư Vũ cười nhạo: “Trước đó ta cũng suy nghĩ, nhưng hiện giờ xem ra nhất định là Tức Mặc Vô Bạch có ý khiêu khích, muốn giá họa cho ta.”

“Hả? Nhưng Thiếu khanh đại nhân trông có vẻ không phải người như vậy.”

Sư Vũ nhướn mày: “Sao cơ, em thấy hắn giống người tốt?”

Túc Diên thỏ thẻ: “Nô tỳ chỉ biết hắn trông giống lão thành chủ….”

“……….Coi như ta chưa nói gì.” ==