Nhất Thế Chiến Long

Chương 10: Chỉ vì người đàn ông đó



Thời gian như trôi chậm dần, cảnh tượng ngừng lại.

Trước cửa trang viên của nhà họ Trịnh, Khương Vô Danh đứng chắp tay sau lưng.

Mà Tưởng Chính Nghĩa vênh váo ngông cuồng trước kia, giờ đây như con diều đứt dây, bay ra bên ngoài.

Hắn ta ở trên không trung, không chỉ khóe miệng chảy đầy máu, mà cả một bên mặt lõm sâu, xương cốt trắng muốt ở sâu bên trong đâm xuyên qua da thịt, lộ ra bên ngoài, dính rất nhiều máu, rất thê thảm.

“Tưởng Chính Nghĩa bị người ta đánh?”

Nhìn thấy màn này, người đứng đầu nhà họ Trịnh Trịnh Văn Thái ngay lập tức trợn tròn mắt, miệng há to, giống hệt như một pho tượng gỗ sống động như thật.

“Phịch!”

Trả lời bọn họ là sự im lặng.

Cơ thể của Tưởng Chính Nghĩa rơi xuống đất, bề mặt nền gạch lát màu xanh bỗng chốc xuất hiện rất nhiều vết nứt, chi chít giống như mạng nhện.

“Cậu... cậu dám đánh tôi?”

Tưởng Chính Nghĩa nằm trên mặt đất, vừa ngạc nhiên vừa căm phẫn nhìn chằm chằm Khương Vô Danh: “Cậu biết thách thức uy quyền của Võ bộ Long Quốc, có nghĩa là gì không?”

“Ông nên cảm thấy may mắn vì bản thân còn sống”.

Khương Vô Danh lạnh lùng nói, sau đó lấy điện thoại ra, trước mặt Tưởng Chính Nghĩa gọi một cuộc điện thoại, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Tiểu Trí, bây giờ gọi điện thoại cho ông nội cậu”.

Nói xong, Khương Vô Danh không đợi đối phương trả lời đã cúp điện thoại.

Hả?

Tưởng Chính Nghĩa thấy vậy thì như bừng tỉnh từ trong mộng, cũng vội vàng lấy điện thoại ra muốn gọi điện cho Nhan Quân, người phụ trách Võ bộ Giang Nam cầu cứu.

“Không cần tốn công vô ích nữa, tôi sẽ ở đây chờ Nhan Quân – sứ giả của Võ bộ Giang Nam, thậm chí là Chiến Thần Tần Viễn Chinh thuộc Võ bộ khu vực phía Đông cũng đang đến đây”.

Một lát sau, không đợi Tưởng Chính Nghĩa gọi điện thoại, Khương Vô Danh nói tiếp.

Võ bộ Long Quốc phân làm tổng bộ Đông - Tây - Nam - Bắc – Trung, năm khu vực, mỗi khu vực đều có cả quân đoàn, trong quân đoàn có Chiến Thần trấn giữ phụ trách quản lí và an toàn của võ giả trong các tỉnh trực thuộc, mà giữa các tỉnh sẽ có chi nhánh của Võ bộ.

Trong thế tục, người phụ trách chi nhánh của Võ bộ Long Quốc ở các tỉnh gọi là bộ trưởng, nhưng trong võ đạo, võ giả quen gọi họ là sứ giả.

“Ơ?”

Tưởng Chính Nghĩa nghe vậy thì khựng lại một chút, ngạc nhiên mà nghi ngờ nhìn Khương Vô Danh, trong lòng đột nhiên có cảm giác thấp thỏm.

Với hiểu biết của hắn ta, Khương Vô Danh thân là võ giả chín sao, quen biết Nhan Quân và Tần Viễn Chinh là điều hiển nhiên, nhưng lại dám ở đây đợi hai người họ đến thì không bình thường chút nào.

Bởi vì, Khương Vô Danh mang theo Hình Thiên không chỉ đánh bố con Trịnh Phi, Trịnh Vĩnh Cương tàn phế, còn ra tay đánh Tưởng Chính Nghĩa!

Mà trong mấy chục năm qua, dám ra tay đánh người Võ bộ cuối cùng chỉ có một người không bị xử lý.

Khương Chiến!

“Cậu.... cậu rốt cuộc là ai?”

Cảm giác bất an bao trùm, Tưởng Chính Nghĩa không nhịn được hỏi, lý trí nói cho hắn ta biết, ngoài có vũ lực khủng bố không phù hợp với độ tuổi ra, thân thế Khương Vô Danh chắc chắc không đơn giản như người nhà họ Trịnh nói, nếu không nhất định không dám ra tay đánh hắn, điềm tĩnh như vậy, không hề thua Chiến Thần khu vực phía Đông - Tần Viễn Chinh.

Minh chứng bày ra trước mắt.

“Tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ muốn biết, loại người bẻ cong luật pháp như ông, cậy thế ức hiếp người có thể thực sự đại diện cho Võ bộ Long Quốc hay không!”

Khương Vô Danh nghe hỏi một đằng mà trả lời một nẻo, sau đó ngồi xếp bằng, nhắm đôi mắt, chờ đợi đáp án được công bố.

Tưởng Chính Nghĩa thấy vậy, vẻ mặt hoảng hốt.

Mà cách không xa trong lòng Hình Thiên lại hiểu.

Anh ta biết rõ, dựa theo phong cách làm việc của Khương Vô Danh, nếu Tưởng Chính Nghĩa không phải người của Võ bộ, thì từ khi bắt đầu, hắn ta đã biến thành bộ thi thể.

Khương Vô Danh sở dĩ không đánh chết, chẳng phải vì sợ Võ bộ Long Quốc mà là giao quyền lựa chọn cho Võ bộ Long Quốc.

Chỉ có một người!

Khương Chiến

Người mà trở thành Chiến Thần vào năm 28 tuổi, tạo ra thần thoại trong giới võ đạo toàn cầu, là niềm tự hào của Võ bộ và người đàn ông Long Quốc của tương lai!

....

Bên kia, Tần Tiểu Trí vốn dĩ đang lái xe đến Quế Sơn, sau khi nhận được điện thoại của Khương Vô Danh, trực tiếp dừng xe ở bên đường, lấy điện thoại ra, dùng vẻ mặt phức tạp gọi điện thoại cho Tần Viễn Chinh.

Anh ta rời khỏi nhà họ Tần, thậm chí là rời Long Quốc được năm năm rồi.

Trong năm năm qua, anh ta không hề liên lạc với bất kì người nào của nhà họ Tần bao gồm cả Tần Viễn Chinh.

Nếu không phải Khương Vô Danh hạ lệnh, có thể cả đời này cũng không gọi cuộc điện thoại này.

“Ai đấy?”

Rất nhanh đã nghe điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mạnh mẽ điềm tĩnh.

“Ông nội, là cháu”.

Tần Tiểu Trí thở dài một hơi.

“Tần Tiểu Trí, cái thằng mất mặt cháu còn dám gọi điện thoại cho ông”.

Đầu dây bên kia, Tần Viễn Chinh lập tức nhận ra giọng nói của Tần Tiểu Trí, lập tức giận dữ quở trách.

“Ông nội, ông muốn mắng cháu thì đợi sau này rồi mắng”. Tần Tiểu Trí dường như sớm đã biết được kết quả như thế khi gọi điện thoại cho Tần Viễn Chinh, trên mặt không hiện lên chút kinh ngạc, mà nghiêm túc nói: “Cháu gọi điện là muốn báo cho ông một chuyện vô cùng quan trọng. Chuyện này có liên quan tới ông cũng liên quan đến Võ bộ Long Quốc!”

“Có chuyện gì?”

Mặc dù Tần Viễn Chinh muốn dạy dỗ thằng cháu làm nhà họ Tần mất sạch sành sanh thể diện này một trận qua điện thoại, nhưng nghe thấy bốn chữ Võ bộ Long Quốc, ông ấy bất giác nhíu mày.

“Ông nội, chuyện là như thế này...”

Tần Tiểu Trí đem những chuyện liên quan đến nhà họ Trịnh như dựa vào Tưởng Chính Nghĩa trắng trợn ỷ thế làm bậy, khinh nam hiếp nữ ở Quế Sơn do bản thân điều tra được cho Tần Viễn Chinh nghe.

“Cháu khẳng định là Tưởng Chính Nghĩa dung túng cho nhà họ Trịnh làm chuyện trái pháp luật?”, Tần Viễn Chinh hỏi.

“Ông nội, cháu đảm bảo tin tức cháu nghe thấy đều chính xác”.

Tần Tiểu Trí khẳng định sau đó bổ sung thêm: “Ngoài ra, cháu nghi ngờ võ giả năm sao gọi là Tiết gì gì kia đang giúp sức cho nhà họ Trịnh cũng có quan hệ với Tưởng Chính Nghĩa. Bởi vì Tiết Ngũ kia từng là tội phạm bị truy nã của Võ bộ Long Quốc”.

“Ông sẽ cho người đi điều tra chuyện này”.

Tần Viễn Chinh cân nhắc một hồi mới đưa ra quyết định, sau đó lại nhận thấy có gì đó không đúng: “Không đúng, cháu và Tưởng Chính Nghĩa, nhà họ Trịnh đáng lẽ qua lại với nhau, tại sao cháu lại nói chuyện này với ông?”

“Cháu vừa kể với ông là cô gái tên Tô Thi Vận có một người em trai, khi người nhà họ Trịnh muốn cưỡng hiếp chị của anh ta thì đã bị anh ta đánh tàn phế, sau đó đến nhà họ Trịnh để thanh toán nợ nần, kết quả Tưởng Chính Nghĩa vội vàng đến, không phân phải trái đúng sai, liền bắt lấy anh ta”.

Tần Tiểu Trí tiếp tục nói.

Anh ta tổng cộng nhận hai cuộc điện thoại của Khương Vô Danh trong tối nay.

Cuộc gọi đầu tiên, Khương Vô Danh nói những chuyện đã và chưa xảy ra vào tối nay, sau đó nói với anh ta, nếu nhận được cuộc gọi thứ hai thì tìm chứng cứ Tưởng Chính Nghĩa lợi dụng quyền hành áp bức người khác, bảo anh ta chuyển lời tới Tần Viễn Chinh.

Cuộc gọi thứ hai, chỉ nhắc nhở, cho nên anh ta không có cơ hội để mở lời.

“Sau đó thì sao?”

Tần Viễn Chinh nhíu chặt mày, ông ấy nhận ra chuyện tiếp theo mới là mấu chốt vấn đề.

“Em trai của Tô Thi Vận muốn cháu hỏi ông, Võ bộ Long Quốc có xử lí Tưởng Chính Nghĩa hay không, nếu không xử lý, anh ta sẽ trực tiếp xử lí".

"Hây... cậu ta cũng mạnh mồm đấy!"

Tần Viễn Chinh nghe vậy, tức giận đến bật cười.

Cứ cho là Tưởng Chính Nghĩa có vấn đề thì cũng nên do Võ bộ Long Quốc điều tra xử lí, từ lúc nào đến lượt người ngoài xử lí rồi?

Hơn nữa ông ấy nghe được giọng điệu uy hiếp từ trong miệng của Tần Tiểu Trí!

"Ông nội, cháu hiểu biết người này, từ trước đến nay anh ta nói sao làm vậy", Tần Tiểu Trí nhắc nhở nói.

"Hắn là ai? Cháu với hắn có quan hệ gì?", Tần Viễn Chinh nhíu mày.

"Ông nội, anh ta là điện chủ của Chiến Long Điện, cũng là sếp của cháu, biệt danh Chiến Thần mặt quỷ!"

Tần Tiểu Trí nói ra thân phận của Khương Vô Danh, trong lòng tràn đầy tự hào.

"Là cậu ta?"

Tần Viễn Chinh sững sờ trong chốc lát.

Thân là Chiến Thần khu vực phía Đông của Võ bộ Long Quốc, Tần Viễn Chinh đương nhiên biết Chiến Long Điện, cũng nghe nói đến danh tiếng của Chiến Thần mặt quỷ.

Thậm chí ông ấy còn biết rằng, Chiến Thần mặt quỷ dẫn dắt đội quân Chiến Thần công phá được tám thế lực ngầm ở nước ngoài, trong có có bốn thế lực từng là thế lực mà Võ bộ Long Quốc muốn tiêu diệt!

"Cậu ta có thực lực gì?"

Kinh ngạc trong nháy mắt, Tần Viễn Chinh tiếp tục hỏi, giọng nói đã dần trở nên nghiêm trọng.

"Ông nội, cháu cũng không biết hắn mạnh như thế nào, nhưng cháu từng thấy hắn giết Chiến Thần, mà không chỉ một người, mà còn là giết trong nháy mắt!"

Tần Tiểu Trí nói, trong đại não tái hiện lại hình ảnh lúc đó, cảm thấy máu nóng dâng trào, cảm giác đó dường như là hành động vĩ đại do bản thân làm ra vậy.

"Giết chết Chiến Thần chỉ trong nháy mắt?"

Vẻ mặt Tần Viễn Chinh thay đổi tức khắc.

"Vâng!"

Tần Tiểu Trí khẳng định điều này, sau đó lại bổ sung thêm một câu: "Ngoài ra, người này chỉ mới 20 tuổi!"

“Cái... cái gì?"

Tần Viễn Chinh kinh ngạc đứng bật dậy, vẻ mặt không thể tin nổi nói: "20 tuổi, giết chết Chiến Thần chỉ trong nháy mắt, cháu đang kể chuyện cười gì thế?"

"Ông nội, cháu có thể dùng đầu của mình đảm bảo với ông, những gì cháu nói đều là thật".

Tần Tiểu Trí khẳng định đảm bảo, thậm chí còn dùng người đảm bảo.

"Chiến Thần 20 tuổi, đây là loại quái vật gì? Năm đó, Khương Chiến 28 tuổi mới trở thành Chiến Thần đó!"

Tần Viễn Chinh mang vẻ mặt kinh ngạc lẩm bẩm. Nếu như tin tức này không phải do cháu trai của mình nói ra, ông ấy cho rằng người kia chắc bị bệnh thần kinh!

Tần Tiểu Trí không nói nhảm nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Thông qua phản ứng của ông nội, anh ta đã có được đáp án.

Đối với Tần Viễn Chinh và Võ bộ Long Quốc mà nói, đây không phải vấn đề lựa chọn.

Đây là vấn đề bắt buộc phải chọn!