Nhất Thế Chiến Long

Chương 11: Người không phạm ta, ta không phạm người



Run rẩy, gạch xanh dưới chân đều vỡ vụn.

Vì người này hơn hai trăm cân, cũng vì người này quá sốt ruột nên khi trực thăng còn cách mặt đất khá cao, người này không chờ nổi mà nhảy xuống.

Người này không phải ai khác mà chính là người phụ trách Võ bộ Giang Nam Long Quốc – Nhan Quân.

Nửa tiếng sau khi nhận được điện thoại của Chiến Thần Tần Viễn Chinh khu vực phía Đông, hắn đã phải ngồi trực thăng tới thẳng đây.

Sau khi đáp đất, Nhan Quân nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị.

Trong đêm, trừ Trịnh Vĩnh Cương, Trịnh Phi đang dính đầy máu nằm trên đất thì những người còn lại đều đang quỳ gối.

Bao gồm Tưởng Chính Nghĩa.

Mặt hắn ta máu thịt nhầy nhụa, trông có chút buồn nôn.

Mà trước mặt họ là Khương Vô Danh đang khoanh chân ngồi cách thi thể Tiết Ngũ không xa.

Hình Thiên đứng chắp tay như toà tháp lớn sau lưng Khương Vô Danh.

“Bộ trưởng Nhan, hai tên hung đồ này quá to gan! Chẳng những dám ra tay với người thường mà còn đánh tôi thành thế này, thậm chí còn chẳng coi Võ bộ ra gì, phải nghiêm khắc trừng phạt!”

Tưởng Chính Nghĩa thấy Nhan Quân tới thì như thấy được cứu binh, đứng phắt dậy, vừa chạy về phía đối phương vừa phẫn nộ chỉ vào hai người Khương Vô Danh và Hình Thiên.

Lời vừa dứt, hắn ta đã đứng trước mặt Nhan Quân, dùng ánh mắt mong đợi nhìn đối phương.

Tuy thông qua phản ứng khác thường của Khương Vô Danh, hắn ta có thể lờ mờ đoán được thân phận Khương Vô Danh không đơn giản nhưng hắn ta vẫn tin chắc Võ bộ Long Quốc có quyền uy không cho phép kẻ nào được khiêu khích, sẽ nghiêm khắc trừng trị Khương Vô Danh, dùng anh để cảnh cáo những võ giả khác.

Không chỉ Tưởng Chính Nghĩa nghĩ như thế, người nhà họ Trịnh với Trịnh Văn Thái cầm đầu cũng nghĩ như vậy, hiện tại họ cũng dùng ánh mắt mong chờ nhìn Nhan Quân, cảm giác như thể Nhan Quân là cứu tinh của họ.

Phù!

Nhìn ánh mắt mong đợi của mấy người kia, Nhan Quân lạnh mặt vung tay tát Tưởng Chính Nghĩa một cái.

“Bốp!”

Tiếng bạt tai vang dội, Tưởng Chính Nghĩa lại bị đánh ngã ra đất.

“Sao... xảy ra chuyện gì thế?”

Thấy cảnh này, người nhà họ Trịnh lại trợn mắt há mồm.

Người đến là sếp của Tưởng Chính Nghĩa, không phải là để lấy lại công bằng cho Tưởng Chính Nghĩa so? Vì cớ gì lại đánh Tưởng Chính Nghĩa?

So với người nhà họ Trịnh, Tưởng Chính Nghĩa càng thêm khiếp sợ.

Trong đêm, hắn ta không màng cơn đau trên mặt, khó hiểu nhìn Nhan Quân: “Sứ... sứ giả Nhan, anh làm gì vậy?”

“Vô liêm sỉ, tôi và nhánh Võ bộ Giang Nam bị cậu làm mất hết thể diện rồi, cậu chờ bị xử lý đi!”

Nhan Quân nghiến răng nói, hận không thể đánh chết Tưởng Chính Nghĩa.

Tưởng Chính Nghĩa chẳng những làm việc trái pháp luật, tự tiện thả tội phạm bị Võ bộ truy nã Tiết Ngũ mà còn bắt Tiết Ngũ phục vụ nhà họ Trịnh, để nhà họ Trịnh hoành hành ở Quế Sơn, chuyện xấu nào cũng làm hết rồi!

Ngoài ra, nhà họ Trịnh và Tưởng Chính Nghĩa còn gan tày trời chọc tới điện chủ Chiến Long Điện.

Đây chính là Chiến Thần mới 20 tuổi!

Lúc Nhan Quân nghe thấy tin này thì chỉ thấy khó tin, nhưng hắn biết Tần Viễn Chinh sẽ không nói đùa chuyện này.

Hiện tại hắn cảm thấy may mắn là điện chủ Chiến Long Điện chiếm thế chủ động nhưng không có giết người bừa bãi, chỉ ném củ khoai nóng bỏng này cho Võ bộ giải quyết.

Nếu Võ bộ không xử lý theo luật thì sẽ mất đi quyền uy.

Còn nếu xử lý nhẹ thì sẽ đắc tội Chiến Long Điện.

Chỉ xét thực lực, Chiến Long Điện không xứng để Võ bộ Long Quốc kiêng dè.

Thậm chí Võ bộ Long Quốc không hề kiêng kỵ bất cứ thế lực nào.

Điều quan trọng là ở chỗ điện chủ Chiến Long Điện này.

Thà làm mích lòng người già chứ không nên đắc tội người trẻ.

Kể cả nội bộ Võ bộ Long Quốc, trên thế giới không có thế lực nào chịu đắc tội một Chiến Thần 20 tuổi cả.

Vì không ai có thể tưởng tượng nổi một thanh niên mới 20 làm cách nào để trở thành Chiến Thần, cũng không ai biết Chiến Thần tuổi 20 sẽ không thành tựu thế nào trong tương lai.

Nhưng mọi người đều biết nếu người nọ không chết sớm, đợi khi trưởng thành, anh chắc chắn sẽ đứng trên đỉnh võ đạo toàn cầu.

“A...”

Bên tai vang lên lời của Nhan Quân nói, Tưởng Chính Nghĩa giật mình rồi mới ý thức được gì đó, vô thức nhìn sang Khương Vô Danh.

Trong bóng tối, hắn ta có thể thấy rõ ràng thanh niên kia đang ngồi khoanh chân bên đó, hai mắt khép hờ như thể chuyện đang xảy ra không liên quan gì tới mình.

“Chào cậu, tôi là người phụ trách Võ bộ Giang Nam của Long Quốc – Nhan Quân!”

Nhan Quân bước nhanh tới trước mặt Khương Vô Danh, nhìn anh khép hai mắt, khoanh chân, trên mặt không có gì bất mãn thì cung kính chào.

“Họ Nhan tôi thiếu sót trong khâu quản lý, để cho Tưởng Chính Nghĩa của nhánh Võ bộ Giang Nam gây ra lỗi lầm! Mong cậu thứ lỗi, chi nhánh Võ bộ Giang Nam sẽ nghiêm khắc trừng phạt Tưởng Chính Nghĩa, đồng thời phối hợp các ban ngành điều tra những sai phạm của nhà họ Trịnh!”

Tiêu rồi!

Lời này của Nhan Quân vừa nói ra, dù là Tưởng Chính Nghĩa hay nhà họ Trịnh thì đều ỉu xìu như cà nhuốm sương.

“Chào ông, sứ giả Nhan!”

Khương Vô Danh mở mắt, đứng lên, chắp tay làm lễ của võ giả với Khương Vô Danh.

Hả?

Bên tai vang lên tiếng nói của Khương Vô Danh, thấy anh hành lễ chào mình, Nhan Quân không nhịn được mà giật mình.

Từ sau khi trực thăng tới trang viên nhà họ Trịnh, hắn luôn quan sát Khương Vô Danh, thấy anh như lão tăng đang ngồi thiền, không hề nhúc nhích,hơn nữa chưa từng mở mắt.

Điều này làm hắn vô thức nhận định anh là một kẻ kiêu ngạo.

Mà biểu hiện khiêm tốn của Khương Vô Danh lúc này, thậm chí là sự tôn trọng đối với Nhan Quân lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của hắn.

“Cậu quá lời, là tôi không làm việc hiệu quả!”

Chỉ qua vài giây hoảng hốt, Nhan Quân cũng hiểu nguyên nhân bên trong... Võ bộ Long Quốc chọn cách xử lý Tưởng Chính Nghĩa là để xoa dịu lửa giận của điện chủ Chiến Long Điện!

“Chuyện sau đó làm phiền sứ giả Nhan!”, Khương Vô Danh nói.

“Xin yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết theo những gì vừa nói!”

Nhan Quân đảm bảo, sau đó lại tỏ ra muốn nói mà thôi.

“Sứ giả Nhan có gì muốn nói thì cứ nói."

Khương Vô Danh nhìn ra điểm khác thường của Nhan Quân, thoải mái nói.

“Cậu định ở Long Quốc bao lâu?”, Nhan Quân hỏi.

“Bao lâu thì tôi cũng chưa biết!”

Khương Vô Danh đáp lại rồi mới hiểu nguyên nhân Nhan Quân hỏi câu này, anh chủ động nói: “Nhưng ông yên tâm, chỉ cần ông giải quyết công bằng, tôi sẽ không nhúng tay vào việc này!

Người không phạm ta, ta không phạm người!

Đây là quy tắc làm người của tôi! Tôi và người của mình sẽ không chủ động khó xử Võ bộ!”

“Cảm ơn!”

Nhan Quân nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Đối với nhánh Võ bộ Giang Nam, Khương Vô Danh có sức ảnh hưởng lớn vô cùng, không thể đuổi đi.

Nếu Khương Vô Danh muốn làm gì tiếp, hắn và phân nhánh Giang Nam, thậm chí là quân đội khu Đông sẽ rất đau đầu!

“Mặt khác, sứ giả Nhan, hẳn ông đã biết thân phận của ôi. Kẻ thù của tôi không ít, nếu chúng biết tôi ở Giang Nam thì sẽ mang lại rắc rối cho Võ bộ. Vì vậy để tránh phiền phức không cần thiết, mong ông giữ kín thân phận của tôi và chuyện tối nay!”, Khương Vô Danh nhắc nhở.

Anh không thèm để ý việc kẻ thù tìm tới nhưng không mong kẻ thù biết quan hệ giữa anh và Lưu Quế Phương, Tô Thi Vận.

“Tôi biết, tôi sẽ báo cáo đoàn trưởng Tần Viễn Chinh chuyện này!”

Nhan Quân gật đầu, hắn biết Chiến Long Điện từng diệt không ít thế lực ngầm nước ngoài.

Trong đó có ba thế lực dính dáng tới Minh Điện thực lực mạnh mẽ và thần bí.

Trong tình huống như thế, nếu tin Khương Vô Danh ở đây lộ ra, kẻ thù tìm tới tận cửa, đối với Võ bộ đây không phải là chuyện tốt!

Khương Vô Danh nghe thế thì không nói thêm gì, dẫn Hình Thiên rời đi.

“Cậu... rốt cuộc cậu là ai?”

Khi Khương Vô Danh và Hình Thiên sắp ra khỏi cổng, Tưởng Chính Nghĩa như mới tỉnh táo lại, không nhịn được mà rống lên, trên mặt là vẻ khó tin.

Hắn ta không thể tưởng tượng được thân phận Khương Vô Danh hiển hách cỡ nào mới có thể khiến người phụ trách Võ bộ Giang Nam ăn nói khép nép như vậy.

Vì trong trí nhớ của mình, Võ bộ chưa từng tôn trọng võ giả nào như thế.

Dù là chưởng môn của tông môn đại võ học hay gia chủ thế gia võ học, họ cũng chưa được đãi ngộ như Khương Vô Danh.

Không ai trả lời, Khương Vô Danh và Hình Thiên biến mất trong đêm.

“Cậu không có tư cách biết!"

Nhan Quân dời mắt, tức giận răn dạy Tưởng Chính Nghĩa.

Tưởng Chính Nghĩa ngẩn ra rồi co quắp trên đất như con chó chết.

“Anh ta trâu bò cỡ nào mới có thể làm dượng không xứng biết thân phận chứ?”

Lúc đó, Trịnh Phi mặt mũi bầm dập cũng ngớ ra, trong lòng nhủ thầm.

Không có đáp án, gã biết mình chết chắc rồi, nhà họ Trịnh cũng tiêu rồi!

“Phụt!”

Nghĩ thế, Trịnh Phi chỉ cảm giác như tận thế buông xuống, phun ra ngụm máu xen lẫn dịch mật, cơ thể co giật một hồi sau đó không hề nhúc nhích.

Gã... bị hù chết!

Thấy vậy, Nhan Quân không quan tâm, nhìn theo hướng Khương Vô Danh biến mất, vẻ mặt nghiêm trọng,

Khương Vô Danh chỉ đồng ý việc anh và thành viên Chiến Long Điện không chủ động gây chuyện ở Long Quốc thôi.

Điều này có nghĩa, nếu vẫn có kẻ không biết điều như Tưởng Chính Nghĩa và người nhà họ Trịnh, không sợ chết đi trêu chọc Khương Vô Danh thì Giang Nam, thậm chí là Long Quốc sẽ bị khuấy loạn.