Nhất Thế Chiến Long

Chương 12: Một lần sảy chân để hận nghìn đời



Đêm đã khuya, nhưng sân nhà họ Lưu đèn đuốc sáng trưng, bao gồm Lưu Thủ Thành, tất cả người nhà họ Lưu đều không ngủ, tất cả tụ tập trong đại sảnh, cùng đợi tin tức về nhà họ Trịnh.

“Bố, vừa nhận được tin, Cục cảnh sát Quế Sơn ra quân, phong tỏa trang viên nhà họ Trịnh, nghiêm cấm người ngoài tiến vào, không tìm hiểu được cụ thể xảy ra chuyện gì”.

Tô Lập Vĩ – cậu út Tô Thi Vận đi vào đại sảnh, báo cáo với Lưu Thủ Thành.

“Còn cần tìm hiểu sao? Nhất định là cái thằng ranh kia đi tới nhà họ Trịnh, kết quả bị đánh chết. Bởi vì là võ giả, chuyện này mới bị phong tỏa tin tức”.

Lưu Lợi Vân - cậu cả Tô Thi Vận chủ quan làm ra phỏng đoán, sau đó nhắc nhở Lưu Thủ Thành: “Bố, chúng ta vẫn nên lập tức khởi hành đến nhà họ Trịnh xin lỗi thôi, trễ nữa chỉ sợ không còn kịp!”

“Gấp làm gì?”

Lưu Thủ Thành khiển trách một câu, sau đó lấy ra điện thoại, bấm gọi cho Cục trưởng Cục cảnh sát Quế Sơn.

“Chào ông, Cục trưởng Vương, tôi vừa nghe nói, người của ông phong tỏa trang viên nhà họ Trịnh, đã xảy ra chuyện gì thế?”

Điện thoại kết nối, Lưu Thủ Thành không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.

“Chủ tịch Lưu, ông không biết chuyện này sao?”

Đầu bên kia điện thoại, Cục trưởng Cục cảnh sát Quế Sơn có chút nghi ngờ.

Ông ta nghe nói đêm nay nhà họ Lưu đã xảy ra chuyện, cũng biết nhà họ Lưu có người đi nhà họ Trịnh, còn cho rằng đêm nay nhà họ Trịnh gặp chuyện không may là do nhà họ Lưu làm..

“Cục trưởng Vương, tôi biết thì đã không gọi điện thoại cho ông”. Lưu Thủ Thành nói.

“Chủ tịch Lưu, là như vầy, nhà họ Trịnh chứa chấp tội phạm Võ bộ truy nã, hơn nữa làm rất nhiều chuyện trái pháp luật. Chúng tôi phối hợp Võ bộ xử lý án kiện, vừa giúp Võ bộ bắt hết người nhà họ Trịnh, áp đến phòng làm việc của Võ bộ Tô Giang”.

Đầu bên kia điện thoại, Cục trưởng Cục cảnh sát Quế Sơn trầm ngâm một chút rồi nói tin tức cho Lưu Thủ Thành.

“Hả?”

Lưu Thủ Thành nghe vậy, không khỏi ngây dại.

“Chủ tịch Lưu, nhà họ Trịnh lần này tiêu rồi, sau này Quế Sơn phát triển cần phải dựa vào nhà họ Lưu”.

Cục trưởng Cục cảnh sát Quế Sơn thấy Lưu Thủ Thành không nói lời nào, chủ động lấy lòng.

Nhà họ Trịnh gặp chuyện không may, nhà họ Lưu sẽ giống như trước, trở thành gia tộc đứng đầu Quế Sơn.

“Cám ơn Cục trưởng Vương, hôm nào trong nhà đãi tiệc mời ông”. Lưu Thủ Thành bừng tỉnh, vừa cười vừa nói.

“Rất mong cùng Chủ tịch Lưu nâng chén chúc mừng”.

Cục trưởng Cục cảnh sát Quế Sơn vui vẻ đáp lại, sau đó lại cùng Lưu Thủ Thành khách sáo hai câu liền kết thúc cuộc nói chuyện.

“Bố, tình huống nào?”

Mắt thấy Lưu Thủ Thành cúp điện thoại, Lưu Lợi Vân nhịn không được hỏi.

Người khác của nhà họ Lưu cũng nghi ngờ và chờ mong nhìn Lưu Thủ Thành.

Vừa rồi, bọn họ đều thấy Lưu Thủ Thành nói chuyện điện thoại với vẻ mặt sáng lạn tươi cười.

Điều này làm cho bọn họ ý thức được, nhà họ Trịnh đã xảy ra chuyện, đồng thời hiếu kỳ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

“Nhà họ Trịnh chứa chấp tội phạm bị Võ bộ truy nã, lại làm rất nhiều việc trái pháp luật, bị Võ bộ cùng Cục cảnh sát điều tra rồi!”

Lưu Thủ Thành hưng phấn nói, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, người như lập tức trẻ ra tuổi mười tuổi.

“A?”

“Thật tốt quá!”

“Quế Sơn sau này lại là thiên hạ của nhà họ Lưu chúng ta rồi!”

Lưu Thủ Thành nói xong, trong đại sảnh vang lên tiếng hoan hô.

“Bố, Vô Danh kia thì sao? Ranh con đó cũng bị Võ bộ mang đi à?”

Sau khi vui vẻ, Lưu Lợi Vân nghĩ tới Khương Vô Danh, nhịn không được hỏi.

Không đợi Lưu Thủ Thành mở miệng, bóng dáng vạm vỡ của Hình Thiên xuất hiện ở cửa đại sảnh.

Trong phút chốc, đại sảnh yên tĩnh trở lại, tất cả nhà họ Lưu người đều hướng ánh mắt về phía Hình Thiên.

“Đại ca tôi bảo tôi nhắn cho mấy người, anh ấy đã trả xong ân tình năm đó của nhà họ Lưu, từ nay không liên quan gì với nhà họ Lưu nữa. Đêm nay đừng đi quấy rầy cả nhà bọn họ, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”

Hình Thiên nhìn nhà họ Lưu đang vui vẻ thì thầm mắng một đám ngu ngốc, sau đó truyền đạt lời của Khương Vô Danh.

Nói xong, Hình Thiên liền xoay người rời đi.

Anh ta thật sự không muốn nhìn đám thấy lợi quên nghĩa, tầm nhìn hạn hẹp này, chỉ làm cho anh ta cảm thấy bẩn mắt.

“Bố, hắn có ý tứ gì? Chẳng lẽ đêm nay nhà họ Trịnh gặp chuyện không may là do Vô Danh?”

Đưa mắt nhìn Hình Thiên rời đi, dì út của Tô Thi Vận ý thức được điều gì, nhịn không được mà hỏi Lưu Thủ Thành.

“Không thể nào! Bố nói tất cả là do Võ bộ điều tra nhà họ Trịnh, làm sao có thể liên quan thằng nhóc kia?”, Lưu Lợi Vân nhếch miệng nói.

“Câm miệng!”

Lưu Thủ Thành giận dữ mắng mỏ một tiếng, hưng phấn trên mặt đã không còn sót lại chút gì, thay vào đó là sự hối hận.

Thông qua lời Hình Thiên nói vừa rồi, ông ta có thể khẳng định, nhà họ Trịnh gặp chuyện không may là bởi vì Khương Vô Danh!

Tuy rằng không biết Khương Vô Danh làm bằng cách nào, nhưng lý trí mách bảo ông ta là Khương Vô Danh có thể dễ dàng làm cho nhà họ Trịnh bị xoá sổ khỏi Quế Sơn thì chắc chắn thế lực của anh rất lớn.

Trong tình huống đó, nếu như Khương Vô Danh nguyện ý giúp nhà họ Lưu, như vậy nhà họ Lưu trong tương lai chẳng những có thể ngồi vững vàng vị trí đứng đầu Quế Sơn, thậm chí có thể trở thành gia tộc lớn của Tô Giang cùng Giang Nam.

Nhưng mà...

Trên đời này không nếu như.

Một lần sảy chân để hận nghìn đời.

Khi ông ta và nhà họ Lưu đồng ý, thậm chí là ép buộc Tô Thi Vận gả cho Trịnh Phi thì đã chú định nhà họ Lưu vĩnh viễn mất đi cơ duyên này!

Như Khương Vô Danh nói, sau này không tiếp tục liên quan gì với nhà họ Lưu!

...

Cùng lúc đó, trong phòng sân phía tây nhà họ Lưu

Lưu Quế Phương lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, đi qua đi lại trong phòng.

Tô Thi Vận ngồi ở bên cửa sổ, một tay nâng cằm lên, nhìn qua hành lang, mặt mày tràn đầy lo lắng.

Mẹ con hai người đều rất lo lắng cho an toàn của Khương Vô Danh, đồng thời cũng đang chờ Khương Vô Danh trở về.

“Vô Danh!”

Đột nhiên, Tô Thi Vận thấy được bóng dáng Khương Vô Danh xuất hiện trong sân, lập tức kích động đứng lên, sau đó cùng Lưu Quế Phương lao ra, họ thấy Khương Vô Danh đã đứng ở ngoài cửa.

“Mẹ, chị, em đã trở về”. Khương Vô Danh khẽ cười nói.

“Con không sao chớ?”

Lưu Quế Phương cùng Tô Thi Vận trăm miệng một lời mà hỏi thăm.

“Không việc gì”. Khương Vô Danh cười lắc đầu.

“Thật sự không sao chứ?”

Lưu Quế Phương có chút không yên tâm, vòng quanh Khương Vô Danh nhìn một vòng, phát hiện Khương Vô Danh không bị thương thì mới hoàn toàn yên lòng.

“Nhà họ Trịnh bên kia?”, Tô Thi Vận do dự một chút hỏi.

“Đều giải quyết xong rồi”.

Khương Vô Danh trả lời, nhưng cũng không nói cụ thể.

“Phù... Vậy là tốt rồi”. Tô Thi Vận nhẹ nhàng thở ra.

“Vào nhà nói, mẹ đi nấu nước pha trà cho Vô Danh”. Lưu Quế Phương đề nghị.

“Mẹ, để con, trên người của mẹ có thương tích, không tiện”. Tô Thi Vận nói.

“Mẹ, uống viên thuốc này vào sẽ hết đau, sau đó ngủ một giấc, vết thương sẽ khỏi hẳn”.

Nghe được Tô Thi Vận nói, trong lòng Khương Vô Danh tự trách không thôi, sau đó móc ra một chai thuốc, đổ ra một viên, đưa cho Lưu Quế Phương.

Thuốc này là thuốc chữa thương, có thể khôi phục vết thương trong thời gian ngắn, giá cả đắt đỏ.

Thuốc chữa thương chuyên dụng cho võ giả đối với vết thương của Lưu Quế Phương chẳng khác nào dùng dao mổ trâu giết gà, nhưng Khương Vô Danh hoàn toàn không để ý, chỉ hy vọng Lưu Quế Phương có thế hết đau đớn nhanh.

“Được”.

Lưu Quế Phương gật đầu, hỏi cũng không hỏi, trực tiếp nhận lấy, sau đó vào nhà uống vào, kết quả không đến vài phút liền buồn ngủ.

Khương Vô Danh thấy thế thì cùng Tô Thi Vận đưa Lưu Quế Phương trở về phòng.

“Chúng ta lên nóc nhà nói chuyện phiếm?”

Đợi Lưu Quế Phương nằm ngủ rồi, Tô Thi Vận đề nghị.

Năm đó, khi cô ấy và Khương Vô Danh còn rất nhỏ, họ từng cùng nhau bò lên trên nóc nhà ngắm sao.

“Được, dù sao mẹ cũng đã ngủ, sẽ không tét đít đâu”.

Khương Vô Danh nghe vậy, trong lòng ấm áp, nhếch miệng cười ngây ngô.

Năm đó, anh đề nghị Tô Thi Vận trèo nóc nhà ngắm sao, Tô Thi Vận không đồng ý, còn nói mẹ sẽ đánh mông, cuối cùng vẫn đồng ý với đề nghị của anh.

Lời vừa dứt, Khương Vô Danh túm lấy bàn tay nhỏ bé trắng noãn của Tô Thi Vận, sau đó tung người nhảy lên.

“A!”

Tô Thi Vận la lên một tiếng, sau đó phát hiện mình bị Khương Vô Danh ôm bay lên, trong nháy mắt đã đứng ở trên nóc nhà.

“Võ giả lợi hại như vậy sao? Thật thần kỳ”.

Tô Thi Vận đứng ở trên nóc nhà, nắm tay Khương Vô Danh, vẻ mặt ngạc nhiên cảm thán.

“Võ giả đối với người bình thường thì đúng là sự tồn tại rất thần kỳ”. Khương Vô Danh cười, sau đó kéo Tô Thi Vận ngồi xuống.

“Vô Danh, năm đó vì sao em không nói gì đã đi? Những năm này em đã trải qua những gì? Sao đột nhiên trở thành võ giả?”

Tô Thi Vận ngồi ở bên cạnh Khương Vô Danh, rốt cục nhịn không được hỏi ra nghi hoặc trong lòng.