Nhất Thế Chiến Long

Chương 20: : Nhớ kỹ lời các người nói ngày hôm nay



Nhớ kỹ lời các người nói ngày hôm nay

"A... Tôi nhục mạ người khác sao? Bố của cô không phải có con riêng với một ả nào đó ở bên ngoài sao?"

Tô Lỵ cười lạnh, hoàn toàn làm lơ sự tức giận của Tô Thi Vận.

"Tiểu Lỵ, người nói những lời như vậy thật quá đáng!"

Lưu Quế Phương tức giận đến mức sắc mặt tái xanh, hiếm khi mới thấy bà ấy nổi giận như vậy.

"Ô, Quế Phương, nhiều năm không gặp, cô thay đổi nhiều quá, mặt dày trở về không nói, còn dám mắng Tiểu Lỵ nhà chúng tôi, ai cho cô lá gan lớn vậy hả?", Hạ Hồng mỉa mai.

Lưu Quế Phương nghe vậy sắc mặt thay đổi, há miệng không biết nên trả lời như thế nào.

Với tính cách lương thiện, bà ấy chưa bao giờ nghĩ tới chuyện một nhà ba người của mình mới vừa trở lại nhà họ Tô lại lập tức trở thành mục tiêu châm biếm của người nhà nhà họ Tô.

Không riêng gì bà ấy, ngay cả Tô Thi Vận cũng không ngờ tới, nhưng cô ấy nhanh chóng tỉnh táo lại, đi đến bên cạnh Lưu Quế Phương, nắm lấy cánh tay của Lưu Quế Phương và nói: "Mẹ, chúng ta đừng cãi nhau với bọn họ”.

"Tô Thi Vận, cô đang nói gì? Cái gì mà không cãi nhau với chúng ta? Các người xứng sao?"

Tô Lỵ xì mũi trừng mắt, rất muốn đi lên tát cho Tô Thi Vận một cái.

"Loại người miệng đầy phân như cô thật không xứng nói chuyện với mẹ và chị của tôi”.

Lúc này.

Không đợi mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận mở miệng, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Khương Vô Danh đẩy cửa phòng, bước ra.

Vốn dĩ anh tính chờ người của nhà họ Tô đến đông đủ, thấy rõ thái độ của mỗi người rồi mới xuất hiện, nhưng hành động hất cằm hếch mũi của Tô Lỵ khiến anh thật sự không nhịn được.

Hả?

Âm thanh đột ngột vang lên khiến ba người Tô Thế Vĩ, Hạ Hồng và Tô Lỵ không hẹn mà cùng mà quay người, đưa mắt về phía Khương Vô Danh.

Khi bọn họ nhìn đến gương mặt không xa lạ gì của Khương Vô Danh, đồng tử của bọn họ lập tức giãn ra, giữa hai hàng lông mày hiện lên tia kinh ngạc không thể che giấu.

Bởi vì, bọn họ đều biết là năm đó Khương Vô Danh đánh Trịnh Phi bị thương, rồi giống như “chó chết chủ” mà trốn ra khỏi Quế Sơn, sau đó lại không biết tin tức Khương Vô Danh trở về.

Khương Vô Danh không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của ba người Tô Thế Vĩ, thậm chí không thèm liếc mắt ba người bọn họ cái nào, thẳng thừng coi ba người như không khí, đi thẳng về phía hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận.

Hai người Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận ngơ ngác nhìn Khương Vô Danh đi tới, trên mặt tràn ngập cảm động, đồng thời miệng hơi hé mở, giống như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.

"Mẹ, chị, yên tâm, trong lòng con hiểu rõ”.

Khương Vô Danh biết hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận đang lo lắng điều gì, chủ động nói ra trước.

Vừa dứt lời, anh lập tức xoay người, chắn trước hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận giống như một ngọn núi lớn, cực kỳ giống như cách Tô Thi Vận bảo vệ anh năm đó.

"Thằng... Con hoang, mày... mày nói cái gì?"

Cùng lúc đó, Tô Lỵ lấy lại tinh thần, cả người run rẩy, chỉ vào Khương Vô Danh, giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi đột nhiên xù lông lên.

Kể từ khi Tô Thi Vận rời khỏi nhà họ Tô, cô ta là người con gái duy nhất của đời thứ ba trong nhà họ Tô, được người của nhà họ Tô coi như báu vật, sau khi tốt nghiệp liền gia nhập tập đoàn Tô thị, đảm nhiệm chức thư ký hội đồng quản trị.

Hiện giờ là một trong những cô chiêu nổi tiếng nhất ở Tô Giang, người theo đuổi như cá diếc qua sông, nhiều đếm không xuể.

Dù đi đến đâu cô ta cũng được mọi người ngưỡng mộ, chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.

"Miệng của cô đầy phân khó ngửi quá. Hơn nữa, bố mẹ của cô không dạy cô là trước khi ra ngoài phải đánh răng sao?"

Khương Vô Danh nhìn Tô Lỵ như một thằng hề.

"Mày... mày...”

Tô Lỵ tức giận đến mức toàn thân run rẩy, ngón tay chỉ vào không khí, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

"Thằng con hoang, mày đang nói gì đó?"

Hạ Hồng thấy thế, tức giận trừng mắt nhìn Khương Vô Danh, lớn tiếng quát mắng.

"Ha, hóa ra là mẹ nào con nấy ha”. Khương Vô Danh cười khẽ.

Mắt thấy vợ và con gái bị Khương Vô Danh 'bắt nạt', Tô Thế Vĩ nãy giờ vẫn luôn trầm mặc không nói dùng vẻ mặt lạnh lùng quát: "Thằng khốn này, mày có được dạy dỗ không hả?"

"Các người có tư cách nói về việc giáo dưỡng sao?", Khương Vô Danh lạnh giọng hỏi lại.

"Mày... Mày cút ra ngoài cho tao!"

Tô Thế Vĩ tức giận đến nỗi sắc mặt tái xanh, cả người run rẩy, dù là ở nhà họ Tô, hay là ở bên ngoài, không có người nào dám nói chuyện với ông như vậy!

"Là bố bảo chúng tôi về đấy”.

Lưu Quế Phương tiến lên một bước, đứng bên cạnh Khương Vô Danh.

Tuy rằng bà ấy biết hiện giờ Khương Vô Danh đã trưởng thành, hơn nữa có năng lực giải quyết vấn đề, nhưng trong lòng bà ấy, Khương Vô Danh vẫn là con trai bé bỏng.

Mãi mãi là vậy.

Con trai bị bắt nạt, người làm mẹ phải che chở cho con trai.

"Quế Phương, đừng nói nó không phải con ruột của cô, cho dù có là con ruột của cô, thậm chí nếu hôm nay Thế Vinh có còn sống, tôi cũng sẽ không để nó ở lại nhà họ Tô!"

Tô Thế Vĩ cau mày, vẻ mặt u ám, giọng điệu không cho phép nghi ngờ: "Cô đừng lôi bố ra làm cớ, lát nữa tôi sẽ nói với bố chuyện này”.

Tô Thế Vĩ vừa nói xong, không đợi Lưu Quế Phương trả lời, vợ chồng Tô Thế Ninh và Giang Dung đã đi đến.

Nhìn qua, Tô Thế Ninh mặc một bộ đồ giống kiểu cách thời Đường, trong tay cầm hai viên ngọc thạch tròn thượng đẳng, Giang Dung mặc một bộ sườn xám màu mận chín, cho dù là cách ăn mặc hay khí chất thì hai người đều cực kỳ xứng đôi.

Sự thật là như vậy.

Con người Tô Thế Ninh cũng như tên, từ nhỏ đã dĩ hòa vi quý, chưa bao giờ tham gia vào chuyện làm ăn của gia tộc chứ đừng nói tới tranh đấu, cả ngày chỉ trồng hoa nuôi chim.

Mà ngược lại Giang Dung lại thông thạo cầm kỳ thi họa.

"Anh, chị dâu, Tiểu Lỵ, mọi người đến sớm vậy”.

Hai vợ chồng Tô Thế Ninh, Giang Dung đã nghe được cuộc nói chuyện của Khương Vô Danh và một nhà ba người Tô Thế Vĩ, nhưng họ làm bộ không biết gì hết, chủ động mở miệng chào hỏi.

Một nhà ba người của Tô Thế Vĩ không để ý đến hai vợ chồng Tô Thế Ninh và Giang Dung, mà vẫn mang vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Khương Vô Danh.

"Chị hai, hôm nay chị cũng về với Thi Vận sao”.

Tô Thế Ninh cũng không thèm để ý, sau khi chào hỏi Lưu Quế Phương, cuối cùng nhìn về phía Khương Vô Danh: "Vô Danh, chú nghe nói tám năm trước cháu đi lạc, sao hôm nay trở về rồi?"

"Chú tư, là ông nội kêu chúng cháu trở về”.

Tô Thi Vận tiến lên một bước, vai kề vai với Khương Vô Danh, mở miệng đáp lại Tô Thế Ninh, cũng giải thích một lần nữa cho cả nhà Tô Thế Vĩ nghe.

"Chú tư, mợ tư!”

Khương Vô Danh có thể nhìn ra được Tô Thế Ninh đang giả ngu, nhưng Tô Thế Ninh không có ác ý với hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận, cho nên anh lịch sự với họ.

"Ừ”.

Tô Thế Ninh gật đầu, vẻ mặt hơi nghi hoặc... tại sao Khương Vô Danh dám trở mặt gia đình của Tô Thế Vĩ thế?

"Thật là náo nhiệt”.

Trong khi Tô Thế Ninh đang ngờ vực thì con trai thứ ba của nhà họ Tô – Tô Thế Kiệt cùng với vợ đi vào sân, cười nói.

Bọn họ không nghe thấy tiếng cãi vã vừa rồi, lúc nhìn thấy một nhà ba người của Khương Vô Danh thì có chút bất ngờ.

Đồng thời, bọn họ cũng nhìn thấy gia đình Tô Thế Vĩ, Hạ Hồng, Tô Lỵ nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Khương Vô Danh, trong lòng tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Thế Kiệt, Thế Ninh, các chú đều đã tới rồi, tôi nói cho các chú nghe một chuyện, vừa rồi...”. Tô Thế Vĩ kể cho Tô Thế Kiệt và Tô Thế Ninh nghe Khương Vô Danh đã đối xử với hai mẹ con Hạ Hồng, Tô Lỵ như thế nào, nhưng chuyện hai mẹ con Hạ Hồng và Tô Lỵ đã đối xử với mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận và chuyện họ nhục mạ Khương Vô Danh là thằng con hoang thì không kể lời nào.

"Ban đầu, mặc dù nó là đứa con riêng mà Thế Vinh có với một ả ở bên ngoài, nhưng bố đã cho nó ở lại. Vì mặt mũi của Thế Vinh, anh cũng không phản đối. Nhưng nó không tôn trọng người lớn và không được dạy dỗ đàng hoàng. Anh quyết không cho phép nó ở lại nhà họ Tô! Sau này tôi sẽ giải thích chuyện này với ba, đuổi nó khỏi nhà họ Tô!"

Sau khi Tô Thế Vĩ kể lại chuyện đã xảy ra, nói thẳng ra mục đích của mình và nhờ hai anh em Tô Thế Kiệt và Tô Thế Ninh hỗ trợ cho mình.

"Mất dạy như vậy, thật sự không thể để nó ở lại đây”.

Tô Thế Kiệt hiểu ra, lập tức ủng hộ Tô Thế Vĩ.

Nếu nói Tô Thế Vĩ cường thế, Tô Thế Ninh dĩ hòa vi quý, thì từ đúng nhất để miêu tả Tô Thế Kiệt là tầm thường.

Trong cuộc đời của ông ta, ngoại trừ khi còn trẻ làm việc cho tập đoàn Tô Thị vài năm, đạt được một số thành tựu, sau đó thì nhận chức nhàn tản lấy lợi nhuận sống thoải mái.

Cách đây không lâu, để cứu con trai Tô Nhạc của mình, ông ta đã bán đi số cổ phiếu trị giá hai tỷ của tập đoàn Tô thị, khiến nhà họ Tô rơi vào cảnh dậu đổ bìm leo.

Bởi vì chuyện này mà ông ta ở nhà họ Tô như chuột chạy qua đường, đặc biệt là bị Tô Viễn Sơn, Tô Thế Vĩ mắng mỏ.

Hiện giờ, ông ta thấy được cơ hội để hòa hoãn quan hệ với Tô Thế Vĩ, sao có thể bỏ lỡ được?

"Nếu bố đã gọi Vô Danh về, thì việc này để bố quyết định đi”. Tô Thế Ninh lựa chọn đứng ngoài cuộc.

"Đại... Đại ca..”.

Lúc này, Lưu Quế Phương lại lên tiếng, nhìn Tô Thế Vĩ với vẻ mặt cầu xin.

"Mẹ, không cần lãng phí thời gian với bọn họ”.

Khương Vô Danh cắt ngang lời nói của Lưu Quế Phương, sau đó nheo mắt nhìn chằm chằm hai anh em Tô Thế Vĩ và Tô Thế Kiệt: "Nhớ kỹ lời các người nói ngày hôm nay!"

"Ý của mày là gì?"

Tô Thế Vĩ, Tô Thế Kiệt đồng thanh nói, bọn họ cảm thấy mình đang bị Khương Vô Danh uy hiếp.

Điều này... Làm cho bọn họ thấy thật vớ vẩn!

"Trên đời này không có thuốc hối hận”.

Khương Vô Danh lạnh giọng đáp lại.

Đây không phải là uy hiếp, cũng không phải lời vớ vẩn.

Bởi vì trong tương lai gần, hai anh em Tô Thế Vĩ và Tô Thế Kiệt sẽ giống như chó mặt xệ mà cầu xin Khương Vô Danh!