Nhất Thế Chiến Long

Chương 21: : Tự tìm đường chết



“Ách……”

Một lần nữa nghe được lời của Khương Vô Danh, mọi người có mặt đều ngẩn ra.

Sau một hồi ngơ ngác, Tô Thế Vĩ hất cằm nhìn xuống Khương Vô Danh như một con rồng đang nhìn con kiến, hoàn toàn không để tâm tới lời nói của Khương Vô Danh.

Hiện giờ ông ta không chỉ đang đảm nhiệm chức tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị mà thậm chí sẽ là người cầm lái đời tiếp theo của nhà họ Tô.

Ngoài ra, con trai ông ta - Tô Võ là một võ giả năm sao, rất có quyền lực trong Võ bộ Long Quốc!

Những điều này giúp cho gia đình họ có tiếng nói trong nhà họ Tô!

Ông ta tự tin chỉ cần mình nói một câu thì lập tức có thể khiến cho Khương Vô Danh kẹp chặt cái đuôi cút ra khỏi nhà họ Tô.

“Ha… Người trẻ tuổi kiêu ngạo thật đấy”.

Tô Thế Kiệt cười, không cho điều đó là đúng.

Mặt khác ở bên kia, Tô Thế Ninh vẫn bình tĩnh nghịch hạt châu trong tay, nhưng càng ngày càng tò mò, sao Khương Vô Danh lại dám khiêu chiến với Tô Thế Vĩ và Tô Thế Kiệt!

Là vì tuổi trẻ nên kiêu ngạo sao?

Ông ta không hề cảm nhận được điều đó từ trên người Khương Vô Danh, mà ngược lại cảm thấy đó là một kiểu coi thường.

Đó là một kiểu coi thường từ trong ra ngoài!

Cùng lúc đó, Lưu Quế Phương theo bản năng cho rằng Khương Vô Danh làm vậy là vì bênh vực mình và Tô Thi Vận nên tức giận lên tiếng.

Chỉ có Tô Thi Vận suy tư nhìn Khương Vô Danh.

Lúc này cô ấy đang nghĩ tới việc Khương Vô Danh xử lí chuyện nhà họ Trịnh.

Cô ấy thậm chí còn nhớ đến lời Hình Thiên hôm qua nói: Đối với đại ca, nhà họ Trịnh chỉ là một lũ gà vườn chó xóm, búng tay một cái là có thể tiêu diệt cả lũ!

Trong sân lập tức rơi vào im lặng, một bóng người xuất hiện ở cửa sân.

Tô Võ!

Con trai của Tô Thế Vĩ.

Niềm tự hào của thế hệ trẻ nhà họ Tô!

Tô Võ cao khoảng một mét tám, thân hình cường tráng, mặc một chiếc áo bào dài được thiết kế riêng, nhìn qua trông chẳng ra gì cả.

Có lẽ bởi vì tuổi còn trẻ đã trở thành võ giả năm sao, có chức vụ trong Võ bộ Tô Giang nên trên mặt anh ta lúc nào cũng tràn đầy sự hăng hái, thậm chí còn ngẩng cao đầu khi bước vào tổ trạch nhà họ Tô.

Hử?

Chỉ cần liếc mắt một cái, Tô Võ đã thấy được một nhà ba người Khương Vô Danh, không khỏi giật mình.

Tuy rằng anh ta biết chuyện họp mặt gia tộc đêm nay, cũng biết Tô Viễn Sơn giúp Tô Thi Vận giải quyết phiền phức, nhưng không ngờ rằng cả nhà Khương Vô Danh lại trở về nhà họ Tô tham dự buổi liên hoan gia tộc đêm nay.

“Thằng con hoang, mày còn mặt mũi quay lại đây sao?”

Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Tô Võ cũng không chào hỏi ai mà chỉ nhìn chằm chằm vào Khương Vô Danh với vẻ mặt u ám, không giấu được sự căm hận.

Không sai……

Là hận!

Mười hai năm trước, Tô Viễn Sơn không biết vì sao võ thuật lại hưng thịnh, nhưng ông ta biết, địa vị xã hội của võ giả ngày càng cao.

Vì thế, ông ta quyết định đào tạo ra một võ giả ở đời thứ ba của nhà họ Tô, đồng thời thông qua các mối quan hệ của mình mời đến một võ giả lợi hại, xem xét tư chất của con cháu đời thứ ba của nhà họ Tô.

Khương Vô Danh không mặt ở đó.

Cuối cùng, tên võ giả kia lựa chọn Tô Võ.

Để huấn luyện Tô Võ, Tô Viễn Sơn đã bỏ ra một số tiền khổng lồ để có được một viên đan dược khí huyết, chuẩn bị cho Tô Võ uống, nhưng kết quả lại bị Tô Thi Vận trộm đi đưa Khương Vô Danh dùng.

Tuy rằng năm đó Tô Viễn Sơn đã đánh Tô Thi Vận đến chết ngất, còn đuổi cả nhà của Khương Vô Danh ra khỏi nhà họ Tô, nhưng Tô Võ vẫn luôn không thể quên chuyện này.

Theo anh ta, nếu lúc đó có thể uống viên đan dược khí huyết đó để tăng khí huyết và kích thích tiềm năng trong cơ thể thì điểm xuất phát trên hành trình võ thuật của anh ta sẽ cao hơn, thành tựu hiện tại sẽ xuất sắc hơn!

Nghĩ đến điều này, trong lòng anh ta cực kỳ hận Khương Vô Danh, thậm chí hận luôn cả Tô Thi Vận!

Bốp bốp bốp……

Lời nói tràn đầy căm hận của Tô Võ vang lên bên tai, tất cả đều đồng loạt hướng sự chú ý về phía Tô Võ.

Trong số đó, Tô Lỵ vui mừng lập tức chạy qua.

“Anh, cái thằng con hoang này chẳng những mặt dày quay lại mà vừa rồi còn nhục mạ bố mẹ và em nữa. Bố bảo nó cút khỏi đây, nó còn đe dọa bố và chú ba!"

Tô Lỵ như là tìm được chỗ dựa, vừa nhìn chằm chằm Khương Vô Danh với vẻ mặt đầy oán hận vừa lên án “tội ác” của Khương Vô Danh với Tô Võ.

“Cái gì?”

Tô Võ nghe vậy lại sửng sốt, sau đó thù mới hận cũ chất chồng lên trên nhau khiến anh ta tức giận trừng mắt nhìn Khương Vô Danh: “Thằng con hoang này, mày muốn tự cút ra ngoài hay đợi tao ném mày ra?"

“Tô Võ, đừng làm bậy, là ông nội kêu chúng tôi về!”

Không đợi Khương Vô Danh mở miệng, giống như khi còn nhỏ, Tô Thi Vận tiến lên một bước, che chắn trước người Khương Vô Danh.

“Tô Thi Vận, tôi còn chưa tính sổ tới cô, cô đã tự nhảy ra à? Tránh ra cho tôi!”

Tô Võ tiếp tục bước đi, tức giận chửi bới Tô Thi Vận, giống như chẳng để Tô Viễn Sơn vào mắt.

Kể từ khi trở thành võ giả năm sao và làm trong Võ bộ Tô Giang, địa vị của anh ta trong nhà họ Tô tăng lên như ngồi trên hỏa tiễn, chỉ sau Tô Viễn Sơn và Tô Thế Vĩ.

“Anh……”

Vẻ mặt Tô Thi Vận thay đổi, cô ấy không ngờ rằng sau mười hai năm không gặp, Tô Võ lại càng trở nên kiêu ngạo và độc đoán hơn.

“Chị!”

Khương Vô Danh bước lên trước một bước, lên tiếng ngăn cản Tô Thi Vận tiếp tục nói.

Tô Thi Vận nghe vậy, nhìn về phía Khương Vô Danh, đem lời định nói đến bên miệng nuốt vào.

“Tô Võ, tao rất muốn xem mày quăng tao ra ngoài như thế nào”.

Khương Vô Danh híp mắt nhìn Tô Võ đang đi thẳng về phía mình.

Nếu đám người Đông Phương Tiểu Yêu, Hình Thiên có mặt vào lúc này, họ có thể đoán ra tâm trạng của anh lúc này thông qua những động tác của Khương Vô Danh.

Khương Vô Danh tức giận!

Đúng vậy!

Khương Vô Danh có thể nể mặt bố nuôi Tô Thế Vinh và ông nội Tô Viễn Sơn cũng như ân tình của nhà họ Tô đã nuôi dạy anh mà không so đo đến sự thiếu hiểu biết của người nhà nhà họ Tô, nhưng anh sẽ không cho phép người nhà nhà họ Tô bắt nạt hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận.

“Không biết sống chết là gì!”

Tô Võ nghe vậy càng tức giận, lạnh lùng hét lên.

Anh ta hít một hơi lạnh, di chuyển thân thể.

Dưới ánh hoàng hôn, Tô Võ dừng bước, thân hình chợt lóe lên, lao thẳng về phía Khương Vô Danh.

Có lẽ là vì trong lòng quá hận Khương Vô Danh nên Tô Võ muốn dạy cho anh một bài học nhớ đời, trực tiếp phát huy tốc độ của mình đến cực hạn.

Mau lên!

Cho dù là Tô Thế Vĩ, Tô Thế Kiệt, Tô Thế Ninh, hay là hai mẹ con của Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận thì đều không thể nhìn rõ Tô Võ di chuyển như thế nào, chỉ thấy một cái bóng.

Chậm chạp!

Ở trong mắt Khương Vô Danh, tốc độ của Tô Võ chậm như rùa, giống như đang phát lại cảnh quay chậm vậy.

Lúc này, anh đứng yên tại chỗ giống như một bức tượng, chờ Tô Võ tới gần.

Hô!

Tô Võ thấy thế, chủ quan mà cho rằng Khương Vô Danh sợ hãi, cười lạnh vung tay phải lên, ngón tay xòe ra như móng vuốt, nhanh chóng tóm lấy Khương Vô Danh.

“Tô Võ, dừng tay!”

Lúc Tô Võ sắp bổ nhào vào người Khương Vô Danh, một tiếng quát khẽ vang lên.

Chủ nhân của giọng nói đó là Tô Viễn Sơn.

Vốn dĩ Tô Viễn Sơn sau khi được Khương Vô Danh trị liệu đã ngủ thiếp đi, nhưng Chung Cương thấy Khương Vô Danh xảy ra xung đột với người nhà họ Tô nên đã vào phòng đánh thức Tô Viễn Sơn.

Bên tai vang lên giọng nói của Tô Viễn Sơn, trong lòng Tô Võ khẽ động, nhưng anh ta vẫn không dừng lại, tiếp tục tóm lấy Khương Vô Danh.

Cho dù Tô Viễn Sơn có ngăn cản, anh ta vẫn sẽ dạy cho Khương Vô Danh một bài học, ném Khương Vô Danh ra ngoài!

Anh ta tự tin rằng cho dù mình làm như vậy, Tô Viễn Sơn cũng không thể làm gì mình!

Suy cho cùng, anh ta mới là niềm tự hào và tương lai của nhà họ Tô!

Mà…… Khương Vô Danh, chỉ là một đứa con hoang mà thôi!

“A ——”

Ngay sau đó.

Khi Tô Võ chỉ còn cách Khương Vô Danh một mét, anh ta đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm rồi dừng lại, toàn thân co giật như bị điện giật!

…………